He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
ửu Thập Tam. Người Liễu gia tới
Năm đó, hoàng thái hậu nắm hậu cung trong tay, vì mặt mũi hiền lương thục đức, nói với bên ngoài rằng Du quý phi tự nguyện tuẫn táng, về phần đổi sang dùng độc “Khiên cơ”, đến ngay cả con trai ruột cũng không nói cho biết. Hoàng thượng xử lý Tôn tướng quân cũng là chấp pháp theo lẽ công, vốn không đặt lòng riêng. Trường Lạc công chúa lảo đảo chạy ra giữa trời tuyết, sầu lo quá độ mà qua đời, mặc dù ngài thở dài hai tiếng, cũng không cho rằng là lỗi của chính mình. Huống hồ, từ nhỏ ngài và đệ đệ đã chịu sự lạnh nhạt của phụ thân, đối với việc phụ thân yêu thương Kỳ vương và công chúa Trường Lạc, cũng không có nửa điểm hảo cảm, có điều hoài bão rộng lớn, duy trì thanh danh thánh quân, tận lực công minh trả oán mà thôi.
Vết nhơ dĩ vãng bị xé mở trước mặt, ẩn tình dần dần lộ ra.
Ngài thầm cảm thấy không ổn, lập tức phái Ngự Sử cùng mật thám tới Giang Bắc tra rõ việc này, truyền Kỳ vương tiến cung diện thánh.
Chuyện xấu có to bằng trời cũng là chuyện của cáo.
Hạ Ngọc Cẩn báo tin xong, trốn tránh tất cả trách nhiệm, không hề vượt quá chức phận, hắn chỉ lo Diệp Chiêu tình thâm ý trọng với Liễu cô nương, không buông bỏ chiến tuyến phương bắc được, sẽ làm ra hành động không lý trí nào đó, bèn trở lại phủ Nam Bình Quận Vương. Trong lòng chuẩn bị trăm ngàn câu nói tốt lành, đã sẵn sàng để vỗ về trấn an tâm trạng phiền muộn của nàng.
Không ngờ, Diệp Chiêu lại đang im lặng ngồi ven hồ câu cá.
Lá rụng lướt nhẹ, cá lớn quẫy đuôi, móc câu quăng xa xa, làm gợn vài vòng sóng nước.
Mây nhạt gió nhẹ, tựa như chưa từng có chuyện động trời nào xảy ra.
Hạ Ngọc Cẩn hấp ta hấp tấp ngược lại càng giống như thằng ngốc rảnh rỗi đi lo lắng cho người ăn củ cải nhạt (*). Hắn đi đi lại lại quanh Diệp Chiêu hai vòng, thấy đối phương không thèm nhìn mình, cuối cùng loạt xoạt ngồi xuống bên cạnh, biết rõ còn cố hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Diệp Chiêu đáp: “Tĩnh tâm.”
“À,” Hạ Ngọc Cẩn ngồi bên cạnh bứt cỏ, thấy đối phương không phản ứng, chủ động hỏi lại, “Nàng không sốt ruột?”
Ánh mắt Diệp Chiêu như chim ưng nhìn chằm chằm mặt hồ: “Gấp cũng vô ích.”
Hạ Ngọc Cẩn càng nghi, không hiểu.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn hắn một cái, thần sắc dịu đi rất nhiều, giải thích: “Việc phát sinh đến nước này kéo dài quá lâu rồi, thời cơ cứu viện tốt nhất đã qua mất. Căn cứ tin tình báo hầu câm kia đưa tới, Tích Âm rơi vào tay địch, kẻ địch cũng không biết thân phận của nó, nếu trong lòng nó luẩn quẩn… Vốn đã luẩn quẩn trong lòng rồi. Nếu nó nghĩ thoáng ra được, khom lưng thuận theo, bằng vào đôi bàn tay và gương mặt xinh đẹp của nó, dứt khoát sẽ không dễ gì gặp họa, giờ chưa hề có động tĩnh, đại khái là ẩn náu bên người Đông Hạ Vương, tùy cơ mà động.”
Hạ Ngọc Cẩn dường như có chút suy nghĩ, hỏi lại: “Nàng không lo lắng?”
Diệp Chiêu chần chừ một lát, chậm rãi hỏi lại: “Lo lắng làm được gì? Việc tới bây giờ, ta nhảy vào hoàng cung Đông Hạ cứu người? Hay là dẫn quân tấn công Đông Hạ? Nay ta giải giáp tước chức, tạm thời chưa nói đến việc ta không nên rời xa kinh thành, tạm thời chưa nói đến việc địch trong tối ta ngoài sáng, không rõ tình hình. Nếu đả thảo kinh xà, khiến Đông Hạ Vương phát hiện ra thân phận Tích Âm, hoặc bắt làm con tin, hoặc hạ sát thủ, làm thế nào cho phải?”
Hạ Ngọc Cẩn cường điệu: “Nàng thực sự không làm gì cả?”
Diệp Chiêu quay đầu đi, nhìn cần câu: “Diệp Chiêu ta không đánh trận chiến nào chưa được chuẩn bị.”
Hạ Ngọc Cẩn còn muốn truy hỏi chuẩn bị thế nào, chợt lại nhìn lời nói ra đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Diệp Chiêu cũng im lặng không nói.
Diệp Gia quanh năm đóng giữ ở Mạc Bắc, lòng quân ủng hộ, Diệp Chiêu chinh chiến bao năm, tùy tùng rất nhiều, cho dù giao tuyệt đại bộ phận quân quyền ra, thế cục trước mắt không rõ ràng, sao có thể không giữ lại chút ít thế lực riêng đề phòng bất trắc? Nay nàng âm thầm phái thám tử tâm phúc đi Đông Hạ điều tra, chờ tin tức xác nhận, sắp xếp ổn thỏa xong, sẽ xuất kích cứu người.
Việc này không thể nói thẳng với Hạ Ngọc Cẩn
Không phải vì tin tưởng nhiều ít thế nào, mà vì Hạ Ngọc Cẩn là con cháu Hạ gia, hắn có nghĩa vụ bảo vệ duy trì giang sơn Đại Tần, nguyện tuyệt đối trung thành với hoàng đế. Nếu biết rõ tình hình mà không báo, đó là bất trung với hoàng đế, nếu biết rõ tình hình mà báo cáo, là bất nghĩa với vợ mình, kẹt ở giữa hai bên đều khó xử.
Chính Hạ Ngọc Cẩn cũng rõ ràng, có vài chuyện vẫn nên giả vờ hồ đồ thì tốt hơn.
Hai vợ chồng yên lặng câu cá, mỗi người một suy tính.
Một lần câu này, đã câu tới chạng vạng, ráng chiều rực rỡ trên không trung rải xuống từng hình từng hình lục lăng, trong làn sáng lóe lên những bóng nắng đan xen đẹp đẽ. Dây câu khẽ động, cần câu khẽ nảy, con cá béo thứ tám mắc câu. Diệp Chiêu nhìn con cá đần độn tham ăn một lúc lâu, gỡ ra khỏi móc, quăng lại vào nước, nói thầm: “Nuôi tiếp, ăn sau.”
Hạ Ngọc Cẩn đang buồn ngủ cũng tỉnh lại, dụi dụi mắt, bò người dậy, ngáp một cái thật dài, xoa bụng nói: “Đói quá.”
Đám a hoàn đói đến sôi ruột như được đại xá, vội vàng chạy xung quanh, tranh nhau đòi đi sắp sếp nấu nướng.
Chợt, Thu Hoa đùng đùng chạy từ cổng vòm hoa viên xộc vào, hét lên: “Tướng quân, không ổn rồi!”
Diệp Chiêu xoay người nhảy lên, nhíu mày: “Học bao lâu rồi, vẫn không học được quy củ, còn có chuyện không ổn nào đáng ngạc nhiên được nữa?”
Hạ Ngọc Cẩn hùa theo: “Đúng thế đúng thế!”
Thu Hoa lắp bắp: “Là… Là cữu lão gia tới đây…”
“Cữu lão gia?” Diệp Chiêu kinh ngạc, “Cữu lão gia nào?”
Thu Hoa dậm chân nói: “Còn cữu lão gia nào nữa ạ? Đương nhiên là Liễu đại tướng quân, đại cữu lão gia!”
Diệp Chiêu ngừng thở giây lát, nét mặt rối loạn hiếm thấy.
Hạ Ngọc Cẩn ghé tai nói: “Đừng bảo do Liễu cô nương mất tích, đến đây hỏi tội đi?”
Diệp Chiêu nhớ tới cảnh ngộ của biểu muội cùng tính tình thô bạo của cậu, trong lòng chột dạ từng hồi, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, vuốt phẳng quần áo, sải bước tới phòng khách.
Hạ Ngọc Cẩn bật dậy đuổi kịp, không biết là vui sướng khi người gặp họa hay là đầy cõi lòng cảm thông nói: “Cần chuẩn bị thuốc tiêu bầm cho nàng không?”
Diệp Chiêu trừng mắt nhìn hắn lườm một cái, cũng không nói năng gì.
Liễu tướng quân đang ngồi trong phòng khách, có Thu Thủy làm bạn, hứng trí bừng bừng thưởng thức danh gia thi họa trên tường: “Cái này vẽ hoa bướm rất giống, cái sơn thủy kia lại chả khác nào giọt mực, danh họa cái chó má gì chứ?! Để ông đây lấy cái nghiêng mực đổ ra hai phát, cũng có thể vẽ được! Ngươi nói xem có đúng không?”
Thu Thủy cùng chung một mối thù: “Tướng quân cũng nói như thế, nhưng mà quận vương lại không đồng ý.”
Liễu tướng quân rung đùi đắc ý: “Khiếu thẩm mỹ tệ vậy? Cái đồ chơi này không thể ăn không thể uống, chùi mông còn lo cứng quá.”
Không phải người một nhà, không cùng vào một cửa, Hạ Ngọc Cẩm cảm khái vạn lần.
Diệp Chiêu nặng nề khụ một tiếng.
Liễu tướng quân thấy Diệp Chiêu, mặt mày hớn hở, chào đón nói: “Cháu trai —— “
Hạ Ngọc Cẩn nặng nề khụ một tiếng.
“Cháu gái ạ,” Liễu tướng quân cố gắng sửa lại xưng hô, trước tiên nhìn thằng cháu rể xinh đẹp như hoa như ngọc, sau lại nhìn đứa cháu gái anh tuấn tiêu sái, tất cả cảm xúc đều giấu trong lòng, không thể nào trút ra. Ông nhiều lần so sánh chiều cao không khác nhau là mấy giữa ông và Diệp Chiêu, thở dài, “Năm đó gặp cháu, mới có tám tuổi, chưa cả cao quá ngực ta, so với mấy thằng nhóc quậy phá còn quậy phá hơn, làm ông Diệp thông gia phải cầm gậy đuổi khắp cái sân, nào có nửa phần dáng vẻ nữ nhi? Sau lại nghe nói cháu tiền đồ rộng mở, cậu cũng cảm thấy an ủi trong lòng, ai mà ngờ… Tại sao lại rơi vào trường hợp cá biệt như vậy?” Ông vô cùng đau đớn, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt Hạ Ngọc Cẩn rất kém, vội vàng đổi giọng, khoa trương nói, “Đây là cháu rể phải không? Ngoại hình cũng thật anh tuấn, da mịn thịt mềm, hơn xa đám đàn ông thô lỗ ở Mạc Bắc, cũng chỉ có cháu mới có thể chịu đựng tính tình phá hoại của nó, không dễ dàng a.”
Hạ Ngọc Cẩn gian nan cười nói: “Đúng vậy, không dễ dàng.”
Liễu tướng quân phát hiện đối phương khó chịu, tiếp tục pha trò: “Ta tặng cho hai vợ chồng son các cháu chút lễ vật.” Tùy tùng dâng lên danh mục quà tặng, Diệp Chiêu nhận lấy nhìn đọc, thấy ngoại trừ loan đao Miêu Tây là ình, còn lại thì là da thú giữ ấm thượng đẳng ở trong rừng Cáp Thiếp Thiếp gần Gia Hưng Quan, còn có hai cây nhân sâm trăm năm, một hòm ngọc trai, có thể thấy được mợ biết phu quân của mình yếu đuối sợ lạnh, đã rất tận tâm.
Diệp Chiêu sai người nhận lấy lễ vật, tự mình dâng trà.
Liễu tướng quân uống trà, càng cảm khái hơn, cố gắng tìm từ ca ngợi: “Thật không ngờ, cháu trai… Cháu gái sau khi thành thân, càng thêm…” Ông nhìn một lúc lâu, sau khi thật sự không tìm ra từ gì để diễn tả, bất đắc dĩ đành lắc đầu an ủi, “Cháu nên học mợ cháu, sau này đừng mặc đồ nam, mặt đen thì đánh nhiều phấn, dáng người xấu thì dùng quần áo tôn lên, thêu nhiều hoa một chút, lại mặc quần lụa mỏng gì gì đấy, cắm mấy cây kim trâm, tốt xấu gì cũng đừng làm xấu mặt tướng công của cháu, làm nó khó nhìn người a.” Ông vỗ vỗ vai Hạ Ngọc Cẩn, cố hết sức ra vẻ đàn ông nghĩa khí, mắng Diệp Chiêu, “Tướng công tốt như vậy, phải quý trọng.”
Hạ Ngọc Cẩn bị bàn tay to như cái quạt hương bồ chụp xuống vai, suýt nữa té ngã, hắn nhìn gương mặt trung hậu thành thật kia, lại thêm tấm thư mật xúi giục vợ hắn ly hôn, còn đòi đánh hắn, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, lặng lẽ rủa thầm.
Diệp Chiêu vâng dạ hết sạch, cẩn thận hỏi: “Cậu đến vì chuyện của cửu biểu muội ạ?”
Liễu tướng quân nghe vậy mừng rỡ: “Cháu tìm được mối cho nó rồi à? Người ta dòng dõi nhà ai? Khi nào thì đám cưới?”
Diệp Chiêu và Hạ Ngọc Cẩn đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, cùng đồng thanh hỏi: “Vì sao người hồi kinh?”
Liễu tướng quân mặt mày hồng hào, “Dĩ nhiên là phụng chỉ hồi kinh.” Ông nhìn Diệp Chiêu, cảm thấy hình như mình hơi đắc ý quá, ngượng ngùng xoa tay nói, “Cháu gái à, cháu dù sao cũng là đàn bà con gái, hoàng thượng cách chức cháu cũng rất là khổ tâm. Vì thế ngài cố ý triệu ta về triều, tiếp nhận chức vụ quản lý quân doanh kinh thành của cháu, đều là người trong nhà, dù sao nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Đám người mợ cháu đang thu dọn hành lý, bán bớt điền sản cửa hàng, tối nay cũng sẽ về đây, mọi người ở cùng một chỗ cũng tốt.”
Diệp Chiêu càng choáng váng: “Bổ nhiệm gì đây? Tại sao ta lại không biết?”
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý