We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
ửu Thập. Thẩm vấn
Edit by Bing
Kỳ vương là loại người nào?
Là em trai ruột thịt cùng cha khác mẹ với hoàng thượng.
Tuy rằng bộ dạng lão rất giống đầu heo, hành động giống đầu heo, tính cách giống đầu heo, khúm núm với hoàng thượng, yêu tiền như mạng, thấy tiền là hai mắt tỏa sáng, hận không thể khuân hết thảy về nhà, ngoài tiền ra dường như chẳng hứng thú với chuyện gì. Tên gia hỏa như vậy quả là rất đáng ghét, nhưng nếu nói lão có gan mưu phản, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.
Mưu phản là tội lớn tru di cửu tộc.
Mặc dù Kỳ vương mưu phản không giết được cửu tộc, nhưng cũng bị ban chết, để họa lại cho con cháu.
Chuyện quan trọng như vậy, chỉ bằng một lá huyết thư không biết có phải là Liễu Tích Âm tự tay viết hay không, do kẻ câm điếc bất minh đưa tới, làm sau kết luận thật giả được?
Nhỡ may đây là kẻ địch vu oan giá họa thì sao?
Hạ Ngọc Cẩn do dự không chắc, đặt ra nghi vấn.
Diệp Chiêu lắc đầu: “Tấm khăn này chỉ có ta, biểu muội, Hồ Thanh biết. Nét chữ được viết vội vàng, hơn nữa đường dài bôn ba, viết máu trên khăn tay bị mờ, ta tin đây là cảnh báo biểu muội đưa tới.”
Đối với tâm tư ác độc, không từ thủ đoạn, châm ngòi ly gián của biểu muội nhà nàng, Hạ Ngọc Cẩn cực kỳ phản cảm, làm việc đều phải nghĩ tới phương án xấu, nếu thư này là giả mạo, hắn cứ tùy tiện đưa lên, xét rõ không có việc này, hoàng thượng lấy đức trị quốc, hận nhất những kẻ không để ý đến tình nghĩa ruột thịt, hắn vu cáo trưởng bối, chắc chắn phải trả giá to…
Chỉ dựa vào mấy chữ như vậy, không thể chứng minh thư là do Liễu Tích Âm viết.
Nàng có thể chui trong góc tối nào đó, vỗ tay thích thú nhìn hắn bị đánh phạt, nói không chừng còn hận không thể khiến hoàng thượng lôi gậy táng cho hắn mất nhát bệnh phát thân vong, rồi lại chiếm vợ hắn về!
Diệp Chiêu kiên trì: “Cho dù Tích Âm muốn trả thù chàng và ta, cũng sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa, chàng đừng xem thường khí tiết của nó. Hơn nữa Đông Hạ xâm lược, đứng mũi chịu sào là thúc thúc nó đang trấn thủ biên quan, làm sao nó không nóng vội cho được?”
Hạ Ngọc Cẩn một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, chỉ cần nhắc đến chuyện liên quan đến Liễu Tích Âm, đều phải để ra ba phần nghi ngờ, hỏi lại: “Đất phong của Kỳ Vương thúc ở Giang Bắc, nhà Liễu Tích Âm ở Mạc Bắc, nó là khuê nữ không ra ngoài cổng chính không bước khỏi cổng sau, lại là cháu gái Liễu Tướng Quân, em họ của nàng, thân phận như thế, hẳn là đối tượng đề phòng trọng điểm của kẻ mưu phản, tuy rằng Kỳ Vương thúc trông rất giống… Nhưng đầu óc ông ấy lại không giống heo, nếu muốn làm phản, giấu diếm nhiều năm như thế, sao lại để cho đàn bà phụ nữ biết âm mưu được? Lại làm sao lại làm ra được chuyện trắng trợn như thế?”
Diệp Chiêu cảm thấy hắn nói rất có lý, lửa giận ngập trời dần dịu xuống, lại vẫn cứ lo lắng: “Ta viết rất nhiều thư cho nó, vẫn không có hồi âm.”
Hạ Ngọc Cẩn dùng ánh mắt hồng hạnh xuất tường nhìn nàng.
Diệp Chiêu bổ sung: “Là thư xin lỗi.”
Chớp mắt Hạ Ngọc Cẩn sa sầm.
Hắn tạm cất bất mãn lại, ghi sổ nhớ kỹ, lại truy hỏi: “Nếu em họ không trở về, chung quy cậu nàng cũng phải nói với nàng một tiếng chứ?”
Đôi mắt Diệp Chiêu mập mờ, ấp úng nói: “Loại thư tín thế này, không tiện để người ngoài biết, ta cố ý dặn người đưa thư đưa tận tay Liễu cô nương, để nó tự mở…”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Hạ Ngọc Cẩn: “Nàng cũng không dám chắc chắn nó có nhận được thư hay không?”
Diệp Chiêu chần chừ gật đầu.
Hạ Ngọc Cẩn rung đùi đắc ý: “Dù sao nếu ta là Kỳ Vương, muốn mưu phản thì chắc chắn sẽ không xuống tay với Liễu Tích Âm, thậm chí sẽ không tới gần nó. Hành vi như vậy thật sự rất nguy hiểm, cũng rất ngu xuẩn.”
Diệp Chiêu suy nghĩ, giả thuyết: “Nếu hắn không biết nó là Liễu Tích Âm thì sao?”
Hạ Ngọc Cẩn không trả lời được.
Chân tướng sự việc, đều ở trong đầu kẻ câm điếc.
Hắn không biết chữ, không thể nói, đưa được bức thư đã muôn vàn khó khăn, làm sao có thể giải thích rõ ràng?
Lần trước khi truy nã hung thủ mưu hại Lý đại sư, thằng bé ăn mày là nhân chứng tận mắt lập được công lao, Hạ ngọc Cẩn hết lòng tuân thủ lời hứa cho nó cả đời cơm no, gọi là A Phúc, nhận vào trong phủ, ở trong sân làm mấy việc quét tước. Hơn nửa năm ngắn ngủi, nó đã từ gầy như cây sậy ăn thành béo như cái lu. Bởi vì không ngại bẩn thỉu, có tiếng nói chung, được phái đi chăm sóc kẻ câm điếc, tắm rửa sạch sẽ cho hắn, thay cho hắn một bộ quần áo tươm tất, mời thái y nối xương chữa thương, chờ khi hắn bình tĩnh lại, đến bên cạnh an ủi: “Quận vương gia là một người rất tốt, tay gác cổng cũng chỉ là tận trung với cương vị công tác, lần hiểu lầm này thật sự là quá tệ, nhưng mà đừng lo lắng, đợi sau khi điều tra rõ đầu đuôi, quận vương sẽ lo cơm ăn cả đời cho ngươi!”
Gã câm điếc ú ú ớ ớ khua tay múa chân.
Vì rằng không có tiêu chuẩn ngôn ngữ câm điếc dẫn dắt, A Phúc chỉ có thể ngồi bên cạnh đoán, “Ngươi muốn uống nước? Ngươi muốn ăn? Ngươi muốn xoay người? Ngươi muốn đi cầu? Ngươi muốn ngắm gái?” Mãi cho đến khi đoán, “Ngươi muốn gặp tướng quân?”
Kẻ câm điếc rốt cuộc thở nhẹ một hơi, cố hết sức gật đầu, sợ hắn lại đoán sang cái khác, sau đó vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ rất khỏe, không có vấn đề gì.
Diệp Chiêu đang vì không biết làm sao để giao tiếp mà đau đầu, vừa đi vừa nói: “Chữ viết khó phân biệt, trước tiên cần hắn xác nhận người đưa khăn cho hắn có phải Liễu Tích Âm không.”
Hạ Ngọc Cẩn thong thả chạy chậm phía sau, đề nghị: “Hắn nghe được, thế thì hỏi hắn một số đặc điểm của Liễu cô nương, bảo lắc đầu hoặc gật đầu để trả lời, phân biệt thật giả. Ví dụ như hỏi hắn đôi mắt Liễu cô nương có phải hình lá liễu không? Có phải ánh mắt như nước hồ thu, hàng mi dày hay không? Có phải miệng anh đào hay không vân vân…”
Diệp Chiêu: “Ừm.”
Kẻ câm điếc thấy nàng đến, rất là kích động, đang định xuống giường hành lễ, bị bảo miễn.
Diệp Chiêu chỉ vào Hạ Ngọc Cẩn, hỏi thẳng: “Cô nương gửi tin có phải xinh đẹp hơn hắn không?”
Kẻ câm điếc ngẩng đầu, nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang ngây ra, suy tư một lát, ra sức gật đầu, nhanh như giã tỏi.
Sự tình nhanh chóng được xác nhận rõ ràng.
Hạ Ngọc Cẩn câm nín.
Diệp Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn: “Quá đơn giản.”
Hạ Ngọc Cẩn bồi hồi trầm tư trong đáy vực của cuộc đời ——— Không bỏ mụ vợ này, liệu có phải là quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn hay không?
Mấy lượt hỏi đáp tiếp theo cũng vô cùng trật vật.
“Ngươi là người Giang Mắc? Không phải? Thế là Mạc Bắc? Chỗ nào Mạc Bắc? Kỳ huyện? Hồng trang? Tô Huyện?”
Gật đầu.
“Chiếc khăn này Liễu cô nương tự tay đưa cho ngươi sao?”
Gật đầu.
“Chữ này Liễu cô nương tự tay viết? Ngươi lắc đầu là không phải hay là không biết? Không phải lắc một cái, không biết lắc hai cái.”
Lắc hai cái.
“Nàng rơi vào tay Kỳ vương sao?”
Gật đầu.
“Trước mắt Liễu cô nương có bị nguy hiểm không?”
Gật đầu.
“Kỳ Vương muốn giết nàng?”
Lắc đầu.
“Kỳ Vương muốn… ức hiếp nàng? Cưới nàng làm thiếp?”
Lắc đầu.
“Kỳ Vương muốn lợi dụng nàng?”
Gật đầu.
“Kỳ Vương ngắm trúng vẻ xinh đẹp của nàng, định tặng nàng cho người khác?”
Gật đầu.
“Đưa đi Đông Hạ?”
Gật đầu.
“…”
Mọi chuyện xảy ra sau thủy tai nửa tháng, gã câm điếc không biết đường, cũng không dám tùy tiện giao bí mật vào tay người không đáng tin. Gập ghềnh dùng hai chân mà đi, tìm mất bốn năm tháng, vô cùng vất và vào được kinh thành, tìm khắp xung quanh, căn cứ vào miêu tả của Liễu cô nương và nghe lén người khác nói chuyện mà xác định được vị trí của Nam Bình Quận Vương phủ, vốn tưởng rằng tướng quân ngày nào cũng lên triều, quận vương gia ba ngày hai lượt ra ngoài dạo chơi, đứng ở cửa chặn đường bọn họ truyền tin hẳn là không khó. Ngàn tính vạn tính không ngờ tướng quân bị cách chức, quận vương say khướt ngoài đường, hai người đều ngại mất mặt, không muốn ra khỏi cửa, hắn lại không có cách nào thông báo sự tình cho người gác cổng, đành phải ngây ngốc đứng chờ bên ngoài, mãi đến hai tháng mới đưa được khăn tay.
Nếu nghe ngóng nhiều hơn một chút.
Nếu lưu ý nhiều hơn một chút.
Liệu rằng bi kịch có không xảy ra không?
Diệp Chiêu nghĩ đến biểu muội lại dở chứng trẻ con, bỏ qua cơ hội cứu viện tốt nhất, tuy rằng không muốn, nhưng không thể không thừa nhận cơ hội để Liễu Tích Âm may mắn trốn thoát quả thật rất xa vời, nàng hối hận vô cùng, hận không thể ngàn đao xé xác kẻ súc sinh kia.
Nhưng mà, lĩnh quân tác chiến nhiều năm, chứng kiến rất nhiều hy sinh, nàng đã không phải là đứa trẻ xử sự theo cảm tính.
Bất kể có muốn hay không, khi sự việc đã xảy ra, trước khi không thể giải quyết, hối hận đau khổ gì gì chỉ là những chuyện vô bổ, chỉ làm đầu óc rối loạn.
Đầu tiên phải nhìn rõ đại cục, tính toán kỹ càng, bất kể là tiến công hay là rút lui, phải lựa chọn phương án tiêu tốn ít nhất mà giành được thắng lợi lớn nhất.
Diệp Chiêu mặc dù lòng như lửa đốt với an nguy của biểu muội, nhưng vì thói quen, không để lộ ra ngoài mặt, nàng vững vàng, không ngừng tự đặt câu hỏi, bình tĩnh thu thập những tình báo hữu dụng, nhưng Hạ Ngọc Cẩn thì càng nghe càng hoảng, hắn phát hiện thúc thúc nhà mình có khả năng làm loạn, đứng bên cạnh vò đầu bứt má, không thể nào ngồi yên được, chỉ hận không thể lập tức nhảy vào trong cung báo tin.
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý