In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
át thập nhị. Đốn mạt vô liêm sỉ
Hôm qua chưa ăn dầu mỡ, hôm nay bụng đầy nước trà ọc ạch, biết rõ đối phương ăn vụng lại vẫn cứ không thể lên tiếng nghi ngờ, cho dù có thể nghi ngờ, bọn họ cũng không đưa ra được chứng cớ, trừ khi dội thuốc xổ vào miệng thằng khốn này, hoặc là mổ bụng ra xem.
Nam Bình Quận Vương và trên dưới huyện nha “Tuyệt thực” tập thể, một kẻ lại một kẻ chính khí nghiêm minh, sau đó lại từng người thay phiên nhau đi thay quần áo, thay quần áo về xong mặt mũi hồng hào. Đến phiên đám đương gia đi thay quần áo, trừ tiểu nha hoàn đi sau bưng nước trà, cung kính đứng ngoài hầu hạ ra thì ngay cả miếng lá cây mà ăn cũng không có.
“Bàn luận lâu như vậy, phải vừa làm việc vừa nghỉ ngơi mới được.” Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người có phần khó chịu, lại đưa tới mười mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, vũ cơ nhạc công, khiêu vũ nhảy múa, hát ca tưng bừng, lời ca là: “Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, xuân giang thủy noãn áp tiên tri. Lâu hao mãn địa lô nha đoản, chính thị hà đồn dục thượng thì.(*)” “Tân tân cửu hoàng thiên hạ vô, sắc như nga hoàng tam xích dư, đông môn trệ nhục canh kỳ tuyệt, phì mỹ bất giảm hồ Dương Tô(**)”.
Đàn sáo thanh thanh, văng vẳng truyền ra cửa viện, một mảnh cảnh sắc phú quý an nhàn.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ tay: “Thơ hay hát hay người lại càng đẹp, Hồ lão gia, ông thấy thế nào?”
“Được! Được! Được!” Hồ lãi thái gia nhìn da mặt hắn trắng trắng sáng sáng như cái bánh bao mới hấp, liên tục hô “Được” ba lần, chỉ hận không thể cắn một miếng nhai nuốt vào bụng.
Hạ Ngọc Cẩn ngồi trên chiếu, miệng không ngừng nhún nhường: “Các vị đều là các lão tiên sinh trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, không giống lại ếch ngồi đáy giếng vô dụng như ta, lần chẩn tai này, hoàn toàn phải nhờ vả các vị nghĩ cách, sau khi kết thúc chẩn tai, nhất định sẽ lập bia ở Tụ thủy, để cho dân chúng ghi nhớ công tích của các vị.”
Hải chủ quản xấu hổ nói: “Đều là do tại hạ vô dụng.”
Hạ Ngọc Cẩn khinh bỉ: “Đúng vậy! Ngươi đúng là rất vô dụng! Sống đến ngần này tuổi vứt cho chó ăn, còn không đi xin Hồ lão thái gia chỉ bảo cho đôi chút xem phải xử lý việc lúc này thế nào?”
Hải chủ quản vội vàng dâng trà, xin chỉ giáo.
Hạ ngọc Cẩn hỏi: “Muốn làm chén rượu không?”
Diệp Chiêu: “Bụng rỗng uống rượu hại thân.”
Hạ Ngọc Cẩn: “Chắc là hôm nay bổn vương không hoạt động nhiều lắm, bổn vương không thấy đói bụng, uống hai chén cũng không sao.”
Diệp Chiêu: “Rượu nóng, dâng các đại đương gia.”
Đám đương gia thực sự muốn chạy trốn, nhưng mà cửa viện đóng chặt hết lượt, quận vương sớm nắm lấy lời mời giữ khách đã được bọn họ đồng ý khi nãy, phái cấp dưới thân tín đi các gia tộc báo tin, nói các vị đương gia được nhiệt tình khoản đãi ở huyện nha, cùng chung tay thương thảo đại kế cứu dân, tiện thể cùng trò chuyện với quận vương gia, có tiểu nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, nghe đàn sáo ca múa, lại còn có trà thơm rượu ngon ngự ban… Không tin tới tường viện mà nghe ngóng, xem còn lo quận vương gia bạc đãi bọn họ nữa không?
Hồ lão thái gia không kiềm chế được, vỗ bàn nổi nóng: “Con ta là thừa tướng đương triều.”
“Đúng vậy, Hồ thừa tướng tài năng phẩm hạnh song toàn, đúng là vị quan tốt bậc nhất, Hồ lão thái gia hổ phụ vô khuyển tử, có cách giáo dục, Tụ Thủy gặp tai họa, nguyện ý làm tấm gương sáng, vì dân lo lắng, tận tâm tận lực,” Hạ Ngọc Cẩn thổi phồng tứ tung, nâng chén nói, “Lại kính ngài ba chén.”
Hồ lão thái gia cắn răng, cười làm lành nói: “Vậy cũng không thể để ọi người bị đói, ăn no sẽ nghĩ được ý kiến tốt. Lão già cổ hủ này tuổi cao, không chịu nổi.”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, bổn vương đau ốm liệt giường nhiều năm, tuyệt thực thật sự là không chịu nổi, mong mọi người nhanh nhanh nghĩ ra cách, giải quyết tình hình khẩn cấp, cứu dân chúng trong cơn nước sôi lửa bỏng.”
Mi Nương lau nước mắt, khóc ở bên cạnh: “Quận vương, cả gian phòng này, còn có ai yếu bệnh hơn ngài được đâu? Bình thường ăn ngon mặc đẹp, lần này ra ngoài thật sự là chịu hết khỏ sở tám đời.”
Hạ Ngọc Cẩn xỉa răng: “Vì dân tận lực, không thể thoái thác.”
Hồ lão thái gia vội hỏi: “Nếu vẫn không nghĩ ra, chẳng phải là…”
Hạ Ngọc Cẩn mỉm cười: “Dù sao ta tin tưởng mọi người không còn lương thực, nhưng nạn dân không tin, nháo nhào muốn tạo phản, sơn cùng thủy tận, chết sớm chết muộn đều là chết, chúng ta dứt khoát chết đói trước nạn dân để chứng minh trong sạch. Nói không chừng hoàng bá phụ, Hồ thừa tướng biết tin tức, để tránh mọi người đói chết sẽ vận hết sức điều lương tới giải cứu tình hình cũng nên.”
Đến cuối đường mới lộ rõ ý tứ, quận vương ngay từ đầu đã muốn ép bọn họ còn đang tươi sống mà đói chết.
Hồ lão thái gia giận dữ: “Đây… Đây quá là càn quấy!”
Hạ Ngọc Cẩn nghịch nghịch quả hạnh đào được chạm khắc tỉ mỉ trong tay, mắt nhìn chằm chằm ca kỹ xinh đẹp, không chút để ý nói: “Dù sao ta cũng chưa từng làm chuyện gì to tát, ai biết thế nào là càn quấy hay không càn quấy? Có thất bại cũng không thể oán trách một mình ta. Muốn sống thì cùng sống, phải chết thì cùng chết, mọi người vì nước mà hy sinh thân mình, cũng rất là vinh quang.”
Diệp Chiêu gật đầu: “Lúc đánh giặc gặp phải thời khắc nguy ngập, thay vì nói những lời động viên hoa mỹ, chẳng bằng lao lên trước sĩ tốt, càng có thể kích thích sĩ khí và lòng đoàn kết của mọi người, cho dù đầm rồng hang hổ cũng dám tiến vào. Nay quận vương kèm theo các đại phú gia Tụ Thủy cùng chịu đói với nạn dân, tin tức lan xa, chắc chắn sẽ giảm bớt oán hận của dân chúng, tăng thêm tin tưởng, cùng nhau vượt qua khủng hoảng.”
Vũ cơ đưa mắt quyến rũ: “Dân nữ chưa từng thấy vị quan tốt như thế này bao giờ, vì dân giải nạn, đáng khâm phục.”
Ca kỹ uyển chuyển ỏn ỏn ẻn ẻn cười nói: “Các vị đương gia nguyện ý xung phong lên trước, dốc hết toàn lực cứu tế, tiểu nữ cảm động rơi nước mắt.”
Hạ Ngọc Cẩn đắc ý: “Đúng lắm đúng lắm!”
Hồ lão gia thấy tình thế không ổn, đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó trợn trắng mắt, tay chân run rẩy, loáng cái “Choáng váng” ngã xuống. Người còn lại lập tức đứng dậy, bất chấp chân nhũn người run, ôm lấy Hồ lão thái gia kêu trời gọi đất, “Mau mời đại phu, mau đưa ngài ấy về nhà tĩnh dưỡng.” “Chúng ta khâm phục quyết tâm của quận vương gia, về nhà nhất định sẽ tuyệt thực, đồng cam cộng khổ với nạn dân.” “Đúng vậy đúng vậy, lão quấy rầy quận vương gia mãi cũng không tiện, chúng về trở về chắc chắn sẽ cùng nhau tuyệt thực.”
Hạ Ngọc Cẩn không nóng vội, hất cằm với người bên cạnh.
Có một ông lão râu bạc ôm cái hòm thuốc, cúi đầu cúi khom người đi ra.
Hạ Ngọc Cẩn giới thiệu: “Sức khỏe của bổn vương không tốt, hoàng tổ mẫu rất lo lắng cho nên phái ngự y đi theo cùng chẩn tai, ông ấy là Hạnh Lâm thánh thủ, y thuật inh, trước kia Hồ thừa tướng bệnh không xuống được giường, đều do ông ấy kê cho ba thang thuốc mà khỏi lại, nay cơ duyên xảo hợp, để ông ấy bắt mạch cho Hồ lão thái gia, ông ấy giỏi hơn đại phu ở Tụ Thủy nhiều lắm.”
Diệp Chiêu: “Có thể được ngự y xem bệnh, là phúc khí của bọn họ, quận vương phủ chúng ta cái gì cũng có, các vị vội vã muốn về là  do không hài lòng quận vương tiếp đón sơ xuất? Hay là giữa lúc thương nghị việc cứu tế còn nhớ nhớ nhung nhung mỹ thiếp, nhi tử gì gì đó?”
Tiền chưởng quầy: “Việc đó… Buôn bán…”
Diệp Chiêu nhíu mày hỏi: “Nơi nơi không có lương không có tiền, giao thông đứt đoạn, ai mà tới cửa hàng của ngươi mua này nọ?”
Tiền chưởng quầy không có chỗ như dựa Hồ lão gia tử, run run: “Không phải… Đây…”
“Quá khinh người!” Diệp Chiêu đập bàn, sầm mặt mắng, “Ngươi chê cười đường đường là quận vương gia, đường đường là đại tướng quân mà lại không có tư cách tiếp khách hả?! CMN nể mặt mà còn không muốn!”
Hoạt Diêm Vương nổi giận, thét gào như rồng ngâm hổ gầm, tràn ngập khí khái sát phạt, dọa mọi người sợ đến mức run hết cả tim gan lên.
Hạ Ngọc Cẩn vuốt lông phu nhân: “Đừng nóng, người ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không có ý đó, cất roi của nàng vào đi, lỡ đập trúng hoa hoa cỏ cỏ thì không tốt.”
Tiền chưởng quầy thậm chí sắp ngất xỉu, nhìn về phía Hồ lão gia tử đứng đầu xin giúp đỡ.
Tạ ngự ý chẩn đoán xong, vuốt râu, phân phó: “Nóng giận công tâm, không có gì đáng ngại, nhịn ăn hai bữa là ổn thôi.”
Hạ Ngọc Cẩn: “Thuốc này đắng không?”
“Thuốc đắng giã bệnh.” Tạ ngự ý trầm ngâm một lát, bỏ thêm hai chỉ hoàng liên vào trong phương thuốc hỗ trợ tiêu hóa kích thích ngon miệng.
Hạ Ngọc Cẩn đồng tình: “Mi Nương, mau đỡ Hồ lão thái gia nằm xuống để uống thuốc.”
Thằng khốn nạn này rốt cuộc có còn biết xấu hổ không?!
Hò lão thái gia hai mắt vừa mở đã hoàn toàn ức đến hôn mê bất tỉnh.
Tạ ngự y đã chuẩn bị từ trước, nhoáng cái rút châm châm cứu, miễn cho trúng gió thì khổ.
Hải chủ quản thấy động tác của ông thần tốc, phân biệt huyệt vị quá quyết đoán, cảm thán: “Không hổ là thần y.”
Hạ Ngọc Cẩn phụ họa: “Đây là ân nhân cứu mạng đó.”
Trơ tráo, thật sự quá trơ tráo.
Chúng đương gia đứng ngốc ở phòng khách, nghe tiếng nhạc động lòng người, “Cảm động” lệ tuôn đầy mặt.
Trời ơi 2 chỉ hoàng liên =]]] Đắng thấy ông bà nội. 1 chỉ thuốc trong đông y = 3,75 gam
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý