Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
hất thập tứ. Tiểu tặc lúc nửa đêm
Hoa khôi mới của Tàng Xuân Các – Kiều Hạnh vốn là tiểu gia của Lâm gia trang, nhà có ruộng tốt hơn mười mẫu, cha mẹ đủ cả, có năm anh em khỏe mạnh cường tráng, người người đều giỏi nghề nông. Năm tuổi nàng học nữ công, tám tuổi học may vá, mười một tuổi đã chăm lo việc nhà, thêu chim chóc có thể nghe được tiếng hót, thêu hoa cỏ có thể dụ được bươm bướm, tám thôn mười dặm xung quanh ai ai cũng khen, khi mười lăm tuổi, mẫu thân ngàn chọn vạn chọn, chọn ra được Tiểu Nhị Lang của Lý trang, mặt mũi tuấn tú, cần cù chịu khó, gia cảnh sung túc, mẫu thân hiền lành, huynh đệ thân thiết hiền hậu, quả là mối nhân duyên trăm dặm mới có một. Ba tháng trước, hắn lén lút mang trâm bạc hình con bướm đến, nàng ngượng ngùng xoay xoay mình không dám nhận, hắn đỏ mặt lí nhí nói: “Đại muội tử, sau này ta nhất định sẽ không phụ muội.” Thế gian trăm câu đường mật cũng không ngọt bằng một câu này.
Kim chỉ vút bay may đồ cưới, đẽo khắc kỹ càng chế đồ dùng.
Chỉ đợi mùa thu, kèn chống chiêng loa tưng bừng từ Lý trang đến Lâm trang, hoan vui mừng hỉ rước kiệu hoa.
Nước lũ ngập trời, hung dữ như hổ.
Một buổi chiều tà đó, ruộng tốt ngập sâu, phòng ốc sụp đổ, gia viên chẳng còn lại gì.
Cha mẹ thương yêu nàng bị nước lũ nuốt mất, các huynh đệ cưng chiều nàng bị sóng lớn cuốn đi, phu quân mà nàng chờ đợi đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
Không người đưa nàng xuất môn, không người tiễn nàng lên kiệu hoa.
Bà nội lương thiện một tay ôm đứa chắt lớn nhất, một tay ôm nàng, khóc chết đi sống lại, một người vẫn luôn chải đầu búi tóc óng mượt, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng như nàng, đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin mà sống. Đứa bé hai tuổi đói da bọc lấy xương, nó trợn to đôi mắt đen láy, nhìn xung quanh những tiếng kêu than dậy khắp đất trời, vẫn không hiểu cái gì đã xảy ra.
Người chết cũng đã chết, người sống còn đây, nàng cõng bà nội, tự nguyện bán mình vào thanh lâu, đổi lấy một con đường sống, đổi cơm thừa canh cặn cho đứa bé ăn. Vốn muốn treo cổ tự sát, nhưng khi rót rượu bỗng nhiên gặp được, sau khi đứng bên ngoài mành che nghe lén được Lý nha dịch mượn rượu tiêu sầu, nàng thay đổi chủ ý.
Sống sót, sống sót.
Cho dù rơi từ mộng đẹp trên cao xuống vực sâu ma quỷ, cho dù ngày ngày đêm đêm đều là những chuỗi ác mộng không dứt.
Không cần biết cuộc sống khổ nhục thế nào, nàng cũng muốn sống, phải sống còn xem tên cẩu quan tham lam tàn bạo bỏ rơi nhiệm vụ kia bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây!
Khi Hải chủ quản tóc đã trắng xóa hiền hậu nhìn nàng hỏi chuyện cũ, trực giác của nàng cảm thấy lai lịch đối phương không tầm thường, ngay cả động tay động chân cũng không, không giống khách thường dạo thanh lâu, nói không chừng có hy vọng cáo trạng, liền kiên quyết hạ quyết tâm, đánh cược tính mạng, khóc ruột gan đứt từng khúc: “Lý nha dịch nói thời điểm Chương huyện lệnh phụng chỉ sửa đê đập, phạm pháp ăn hối lộ, nhận hơn vạn lượng bạc, trước khi lũ về, đê lớn đã bị nứt một khe nhỏ, hắn lại bỏ mặc, chỉ lo tìm hoan mua vui. Tới tận lúc đê đã vỡ, hắn còn liên kết với bọn thương nhân tâm địa độc ác, bên ngoài giả tạo cảnh thái bình, bên trong lại ào ạt tăng giá lương thực, khiến cho rất nhiều người không gặp tai họa mà cũng cửa nát nhà tan.”
“Vô liêm sỉ! Quá khốn nạn!” Hải chủ quản giận đến râu ria run rẩy toán loạn, vội hỏi, “Lý nha dịch ở đâu?”
“Vài ngày sau hôm rượu say lỡ miệng, hắn liền ngã xuống sông chết đuối, người chị em tiếp hắn cũng gặp cường đạo, bất ngờ chết oan uổng,” Kiều Hạnh ngẩng đầu, hai vết son phấn nhòe nhoẹt chảy dài hai bên gò má, ánh mắt của nàng tràn ngập lửa căm phẫn, khóe miệng cũng là nụ cười châm chọc, “Ngài tin không?”
Kẻ nào tin kẻ đó là thằng ngu.
Hải chủ quản không ngu.
Kiều Hạnh quỳ hai gối xuống, dập mạnh đầu ba cái: “Thiếp chết không hối hận, chỉ cầu ông trời nghe thấu việc ác của Chương huyện lệnh, khách quan là thương nhân kinh thành, hiệp nghĩa vô song, mong ngài vì dân chúng Tụ Thủy mà giải mối oan khuất này.”
Hải chủ tự không nhịn được tán thưởng: “Trọng nghĩa thường là kẻ mổ thịt, từ xưa nữ hiệp xuất anh hùng”
Kiều Hạnh ngước đôi mắt đẫm lệ, nức nở nói: “Đại gia, ngài nói trên đời còn có thể có thanh thiên không?”
Hải chủ quản do dự một lát, quả quyết nói: “Thanh thiên không chắc, Diêm Vương vẫn còn.”
Thanh thiên đại lão gia vì tĩnh dưỡng chuẩn bị trừng trị ác tặc, đã sớm ngủ say sưa.
Hoạt Diêm Vương đứng ở trên cây ngô đồng ngoài phòng ngủ, vô cùng thích thú nhìn tên tiểu tặc mặt quần áo đen kia nhảy qua bờ tường, lén lút chui vào phòng nàng, lấy trong người ra nén bạc có dấu quan phủ, giấu đông nhét tây đủ chỗ xung quanh, bộ dạng rất hay ho.
Tiểu tặc bận rộn nửa ngày rút cục cũng giấu xong “Tang vật”, đang định dẹp đường hồi phủ.
Quay lại, chủ phòng đã lẳng lặng không tiếng động đứng ở cửa, tay cầm đại đao, dẫn theo hai cô gái song sinh mày rậm mắt to, đang cười như không cười nhìn hắn.
“Lại đây,” Diệp Chiêu ngoắc ngoắc ngón tay, “Ai phái ngươi tới vu vạ? Tên gì? Khì khì ~~ Khinh công cũng tầm thường quá đấy.”
Tiểu tặc giật mình hô lên một tiếng, rồi nhanh chóng tỉnh lại, biết việc không thành, hắn dữ tợn lấy đôi uyên ương đao trong người ra, tiếng xé gió vang khắp phòng, chém ngang một cái.
Diệp Chiêu ung dung xoay người, ung dung né tránh, một cước đá vào mông hắn, sau đó dồn lực vào mũi chân, xoay vào, hung hăng xoáy một cát. (=]] Má ơi bạo cúc hoa =]] )
“A ———- Cái mông của ta ———–” Tên tiểu tặc kêu gào thảm thiết như giết heo, giống như con rùa bị lật ngửa, bốn chân khua khoắng, cố gắng lộn lại, khổ nỗi Diệp Chiêu đang đạp hào hứng, bất kể hắn giãy dụa thế nào, cũng không rời khỏi mũi chân nặng ngàn cân kia được, bên hông còn có khối bạc Chương thiếu gia thưởng cho, cứng cùng ép lên xương, đau đến mức khiến nước mắt hắn rơi lã chã, quả thực còn bi thảm hơn lần trước ăn gậy ở nha môn huyện.
Thu Thủy ngổi xổm xuống, hòa ái nhìn mồ hôi thi nhau túa ra trên đầu hắn, dịu dàng nói: “Đừng cầu xin tha vội, chờ tướng quân đạp nát mấy đoạn xương rồi hãy mở mồm, cũng miễn cưỡng coi như có chút khí khái hảo hán.”
Thu Hoa buồn rầu hỏi: “Đau lắm phải không? Lần trước có đứa mật thám điều tra quân doanh bị bắt đến, chống cự không chịu khai là kẻ nào phái tới, kết quả bị tướng quân đạp nát hết tất cả xương cốt, liệt nửa người, không thể tự lo liệu được cuộc sống, lê lết trong nhà lao vài ngày rồi thăng, đáng thương lắm. Nhưng mà hảo hán là phải như vậy, ngươi trăm ngàn lần đừng nhận tội! Cho dù biến thành người không còn xương cũng đừng nhận! Đã lâu rồi tướng quân không bức cung, ngươi phải để cho cô ấy đạp thỏa thích đấy!”
Tiểu tặc không chút do dự, mở miệng liên thanh: “Ta tên là Trần A Cẩu, nguyên là kẻ trộm trong đại lao, do Chương Nam Hoa thiếu gia phái đến! Nói chỉ cần mang bạc trong quan khố bỏ vào trong phòng ngài là xóa tội cho ta, nếu không sẽ bán hết cả mẫu thân lẫn muội muội ta vào kỹ viện! Ai ui — Đau chết ta mất, đại gia ngài giơ cao gót ngọc, tha cho tiểu nhân có mắt như mù đi.”
Diệp Chiêu chậm rãi rút chân lại.
Thu Hoa cười nhạo nói: “Ngươi không sợ mẫu thân với muội muội ngươi bị bán hả?”
Trần a Cẩu đúng lý hợp tình nói: “Ta chết bọn họ cũng sẽ không sống được! Bị bán còn có miếng cơm ăn!”
Thu Thủy lắc đầu: “Gan họ Chương kia không nhỏ, ngay cả chồng của tướng quân cũng dám động vào.”
Lúc này Trần A Cẩu mới để ý tới xưng hô “Tướng quân” này, mặc dù hắn không biết cấp bậc trên quan trường, cũng không dám hỏi tại sao chồng của tướng quân lại là một tên đàn ông xinh đẹp, quan trọng nhất là từ tướng quân này nghe thế nào cũng lợi hại hơn so với Chương huyện lệnh. Hắn lại thấy sắc mặt Diệp Chiêu khó coi y như diêm vương, liền sợ tới hồn phi phách tán, quỳ xuống dập đầu xin tha lia lịa, nhận luôn mình tim heo mắt mù.
Trộm cướp bạc của quan phủ là tội chết.
Âm mưu của Chương Nam Hoa thật thâm độc.
Diệp Chiêu giận dữ, chỉ hận không thể lôi thằng ranh con này đi lột da. Sau một lúc lâu im lặng, tính ra chỗ này còn chưa bằng chỗ bạc nàng thưởng cho Mi Nương mua quần áo trang sức trong vòng một tháng, cười lạnh dặn: “Để bạc này lại, ngươi về nói với Chương Nam Hoa là sự việc đã làm ổn thỏa, sau đó báo cáo hết tất cả hành động tiếp theo của hắn cho ta.”
“Sau đó?” Trần A Cẩu cẩn thận hỏi, sống chết không chịu đi.
Diệp Chiêu gài lại đao vào thắt lưng: “Làm xong ta tạm tha cho ngươi một mạng.”
Trần A Cẩu do dự hói: “Nếu đánh rắn không chết…”
Diệp Chiêu lạnh nhạt nói: “Hai con rắn kia sẽ chết rất nhanh, không có khả năng lại chết nữa.”
Trần A Cẩu mừng rỡ, ôm cái mông nở hoa, cái chân què, tập tễnh tuân lệnh mà đi.
Tối nay ba chương *o*~~ Mừng ngày Không Gì Cả =]]
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý