Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
ục Thập Nhất. Lời đồn nổi lên bốn phía
Edit by Bing
Diệp Chiêu vẫn rất yêu quý biểu muội, huống chi lại còn phải nể mặt nể tình cậu. Cho dù nàng phẫn nộ đối với việc biểu muội tính kế hãm hại Hạ Ngọc Cẩn, chẳng qua cũng chỉ là nghiêm khắc răn dạy nàng một chút, rồi đóng gói quăng về Mạc Bắc.
Nay chuyện cũ trước kia bị khơi ra, tuổi trẻ hoang đường, hứa hẹn lung tung, tự mình không giữ lời được, nàng lại nghĩ tới thời còn chiến tranh Tích Âm đối xử tốt với mình tận đáy lòng, đưa áo rét rồi lại đưa khăn tay, cái chính là mình trình độ văn hóa thấp, vài ba cái chữ đều là cha con Hồ Thanh ngậm đắng nuốt cay vô cùng vất vả mà dạy dỗ mới học nổi vào đầu, làm sao đọc hiểu được cái gì mà ti với không ti? Chỉ tưởng ý nói cái khăn này rất là quý, liền rất vui vẻ hồi âm, kết quả lại làm đối phương hiểu lầm.
Xấu hổ và áy náy trong lòng không đếm được, rốt cuộc nàng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, tự mình nâng Liễu Tích Âm khóc ngã trên mặt đất, lau nước mắt thay nàng, cũng không biết nên an ủi thế nào, nghĩ trái nghĩ phải được một câu: “Mấy năm gần đây, thật sự là khổ uội rồi.”
Liễu Tính Âm nhào cả người vào lòng nàng, nức nở không ngừng, trước mắt vẫn là Diệp Chiêu yêu thương nhất của nàng, không cần biết làm sai bao nhiêu chuyện, không cần biết tùy hứng làm nũng thế nào, đều sẽ được cảm giác an toàn nồng đậm vây quanh, được mạnh mẽ che chở, bời vì nàng vĩnh viễn sẽ không mặc kệ mà bỏ mình lại.
Có tiếng ngã thật mạnh ngoài cửa vọng vào.
Là Hạ Ngọc Cẩn kéo cái chân bị thương khập khiễng, câm giận rời đi.
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, một không yêu đương vụng trộm với biểu muội nhà mình, hai không thông đồng với gái đã có chồng, kết quả chẳng những vô tội bị mắng là hồ ly tinh, là đồ đê tiện, đôi gian thê dâm phụ không biết xấu hổ kia lại còn ngay giữa ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp trước mặt hắn, kể lể nỗi lòng, quả thực không coi tôn nghiêm của hắn ra gì.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận đến cả người phát run, đứng không vững một cái, ngã sấp xuống ngoài cửa viện, ngã theo thế chó đớp bùn.
Đám nha hoàn gia đinh vội chạy nhanh tới vây lại, dìu dìu dỡ đỡ. Dương thị xem sắc mặt giỏi nhất, dẫn đầu xông lên, sai người nâng lên sập gụ, rồi mắng tiểu a hoàn, “Toàn một đám tay chân vụng về, nuôi các ngươi chẳng kẻ nào dùng dược!” Mi Nương căng thẳng theo hỏi quận vương, “Gia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ngài to tiếng với tướng quân, có phải tướng quân không cho ngài nạp biểu muội đúng không vậy?”
Tay Hạ Ngọc Cẩn trầy cả miếng da, nghe thấy câu nói vô đạo đức của Mi Nương, nổi trận lôi đình, nếu không phải hắn quen thương hoa tiếc ngọc, thế nào cũng phải cho nàng một cước. Nhưng việc tuyệt sắc mỹ nữ quyến rũ hắn cưới về làm thiếp, chỉ để tư thông với nương tử này, quả thực mất hết sạch sành sanh mặt mũi, đánh chết cũng không thể nói ra. Vì thế hắn hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi: “Biểu muội ta không cưới! Còn mụ ác phụ chết tiệt kia! Ta cũng bỏ luôn!”
Diệp Chiêu thấy hắn tức giận, vội vàng buông biểu muội, chạy từ trong viện ra, thấy phu quân bị ngã, bước lại ân cần hỏi han. Đáng tiếc nàng không diễn được vẻ thùy mị, mặc dù đã cố hết sức làm cho ánh mắt trở nên dịu dàng một chút, nhưng biểu cảm nhìn qua vẫn có vẻ cứng rắn nghiêm nghị, không giống như đang an ủi người khác, ngược lại giống chọc giận hơn. Mà Liễu Tích Âm thì len lén dựa vào cửa viện, chỉ hé ra một nửa gương mặt xinh đẹp, mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt, rụt rè nhìn Hạ Ngọc Cẩn, muốn nói lại thôi, thật giống như một tiểu tức phụ bị ấm ức mà không dám nói ra.
Mọi người nhìn biểu hiện của ba người, nhất thời ngộ ra.
Nhất định là Nam Bình quận vương và biểu tiểu thư tâm đầu ý hợp, định nạp làm thiếp, nhưng Diệp tướng quân oai nghiêm sấm sét, nghiêm khắc cấm hồ ly tinh vào cửa, vì thế hai người cãi nhau, quận vương không chiếm được mỹ nhân, tức nghẹn cả thở, ngã vật trước cửa.
Diệp Chiêu đi theo Hạ Ngọc Cẩn, vừa sốt ruột vừa đau lòng, nắm lấy tay hắn, định bụng dựa theo những gì huynh đệ dạy bảo, móc ra vài câu quan tâm để nói.
Phía bên kia, Liễu Tích Âm nhìn thấy nàng lo lắng chạy đi, yêu thương trong ánh mắt dành cho phu quân càng đậm hơn so với dành ình, tỉnh lại từ trong mộng, tâm can nát như bột phấn, mười năm chờ đợi bỗng hóa hư không, nhớ tới cha mẹ đã mất, phu quân yêu người khác, chỉ còn một thân một mình, từ nay về sau biết dựa vào đâu mà tự sống? Phút chốc mất hết can đảm, không còn hy vọng gì vào cuộc sống, im lặng quay đi, khó nhọc trở về tiểu viện của mình. Đuổi hết mọi người, cài chốt cửa, lấy một chiếc đai lưng ra, rưng rưng vắt lên xà nhà…
May mắn mà Hồng Oanh nhạy bén, hiểu rõ tâm tình của nàng, lại giỏi võ nghệ, phát hiện tình hình khác lạ, đá văng cửa chính, mạo hiểm cứu về.
Diệp Chiêu nghe báo, giật mình sợ hãi.
Đằng này thì Hạ Ngọc Cẩn bị thương nằm trên giường, đằng kia là biểu muội vì mình mà tâm tình nguội lạnh đi tự tử.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chăm được bên này lại không chăm được bên kia.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận liều mạng ăn cơm, không thèm để ý đến nàng.
Liễu Tích Âm không uống một giọt nước, ôm chăn im lặng.
Nàng chạy ngược chạy xuôi hai bên, ra sức an ủi, so ra còn gian nan hơn năm đó hai mặt chống địch.
Dương Thị và đám Mi Nương, Huyên Nhi cũng đến thăm chủ nhân, thấy vợ chồng bọn họ bất hòa, lập tức cân nhắc được mất của việc cho biểu muội vào phủ, cảm thấy chẳng qua chỉ là rước một cái bình hoa về để quận vương và tướng quân chia nhau sủng ái, hơn nữa tướng quân đã không muốn cho biểu muội làm thiếp, sau này chắc là sẽ không thích, mình có tổn thất một tẹo, cũng còn tốt hơn việc vợ chồng quận vương đòi ly hôn, sau này thay một chủ mẫu dữ tợn hơn về, vì thế dựng tinh thần lên, dìm ghen tuông xuống, miễn cưỡng cười cười khuyên giải hai người.
Dương Thị: “Quận vương gia, tướng quân cũng là dâu mới, làm sao ngài có thể hô hào đòi nạp thiếp như vậy được? Nếu quả thực thích Liễu cô nương, trước tiên để tạm ở ngoài, dỗ dành tướng quận, chờ một năm rưỡi lại đưa vào cửa cũng không muộn, dù sao cũng là vợ chồng, việc gì phải vì chuyện nhỏ mà cãi đến khô cổ đỏ mặt? Để thái hậu biết được thì không hay đâu?”
Mi Nương: “Tướng quận, dòng dõi hoàng thất nạp vài mỹ nhân là chuyện bình thường. Nếu quận vương đã thích, không cần phải mạnh mẽ từ chối như thế, trước tiên cứ chiều ngài ấy, dù sao đối phương cũng là biểu muội của ngài, một thiếu nữ mồ côi nho nhỏ, thân thể lại yếu đuối, làm sao đọ được quyền thế của ngài, chờ cảm giác mới mẻ của quận vương qua đi, yêu yêu thích thích thế nào thì cũng đi hết, tội gì phải vì thế mà làm lạnh lòng quận vương, cãi vã làm hai người đâm xa cách?”
Huyên Nhi: “Đúng vậy đúng vậy, trăm ngàn lần đừng ly hôn, nếu các người ly hôn, ta… ta phải làm sao bây giờ…”
Diệp Chiêu vì danh dự của Liễu Tích Âm, Hạ Ngọc Cẩn thì vì mặt mũi của chính mình, nghe các nàng khuyên bảo ta một câu ngươi một câu, trong lòng như ấm trà đun sủi cảo, có miệng mà không đổ ra được.
Việc Nam Bình quận vương đổ bệnh không dậy nổi, Liễu Tích Âm vì tình yêu không thành, đau khổ tự sát, khiến cho dự luận xôn xao, nam nhân ai ai cũng đều nói Diệp Chiêu là người vợ hung hãn nhất thiên hạ, công lực ghen tuông có thể so sánh với hổ cái tiền triều – Trường Bình phu nhân. Hạ Ngọc Cẩn và Liễu cô nương tâm đầu ý hợp, thề nguyền sống chết, tựa như đôi tình nhân số khổ hóa bướm trong kich, bị bổng đả uyên ương, đau đớn chia ly, thật sự là đáng thương đáng tiếc. Các nữ nhân có một số hiền lành, đều cảm thán vài câu rằng Diệp Chiêu không xứng làm vợ, còn phần đông đều mang lòng thương hại.
Bởi vì trên đời này nam nữ không bình đẳng, nên chung quy quan điểm của nam nhân chiếm thượng phong, càng tranh cãi càng ác liệt.
Ngay cả những đồng nghiệp trong quân doanh, cũng không nhịn được khuyên Diệp Chiêu vài câu: “Dù sao tướng quân cũng vốn không phải nữ tử bình thường, đừng để tí chuyện vặt vãnh trong nhà ấy trong lòng, nam nhân thay lòng đổi dạ, có kéo cũng không kéo lại được, không bằng đồng ý ối tình đau khổ này của hắn, cuối cùng vị trí chính thất của ngài sẽ không lay chuyển được.”
Sắc mặt Diệp Chiêu không có biểu cảm gì cả, hồn bay tận trời, chuyện nhà cửa ngập trong đầu.
Hồ Thanh thong dong đi qua bên cạnh: “Tâm trạng tướng quân hình như không tốt? Có phải lâu không giết người? Ngứa tay quá rồi?”
Thu Lão Hổ ngây thơ tiếp lời: “Quân sư nói rất đúng, kinh thành cái gì cũng tốt, chỉ là không có người để giết, rất khó chịu. Nếu còn tiếp tục như thế này, lão tử nghẹn chết đến nơi mất, tướng quân người mau nghĩ cách đi.”
Diệp Chiêu vỗ mạnh bàn, mọi người vội vàng rời xa khỏi nàng mười thước, không dám khuyên nữa, cúi đầu hết lượt, vòng đường vòng mà đi, sợ bị túm được. Diệp Chiêu khó hiểu nhìn đám người đang lùi lùi chuồn chuồn, nhức đầu, lôi người duy nhất hiểu rõ đầu đuôi là Hồ Thanh ra, lén lút hỏi: “Tình ý của biểu muội ta như vậy, nên làm thế nào cho phải?”
Hồ Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Để quận vương cưới con bé về, ở bên cạnh ngươi, cũng coi như là đẹp cả đôi đường.”
Diệp Chiêu phiền não: “Ngọc Cẩn không chịu.”
Hồ Thanh: “Ngươi hạ mình chút nữa, bảo Liễu cô nương mềm mỏng với hắn một chút, chịu khó xin lỗi hắn, giữ mặt mũi cho hắn, nói không chừng hắn hết giận lại nghĩ thông. Có nam nhân nào không thích mỹ nhân đâu? Ngươi ngẫm lại hồi trước ở quân doanh Mạc Bắc đi, đừng nói là mỹ nhân, cho dù gặp heo nái cũng đều phải xông lên trêu ghẹo! Huống chi biểu muội của ngươi lại là tuyệt sắc, bụng dạ cũng không phải là xấu xa. Đến khi khúc mắc được cởi bỏ, quận vương có thể dễ dàng ôm ấp mỹ nhân, sao lại không chịu?”
Diệp Chiêu hoài nghi hỏi: “Thật không? Hắn sẽ vui chứ?”
Hồ Thanh kéo dài giọng, gian xảo cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, không tin ngươi thử đi hỏi lão Hổ xem hắn có thích mỹ nhân hay không a ———”
Lão Hổ nghe thấy câu hỏi, lập tức quay đầu, lớn tiếng đáp: “Mỹ nhân? Đương nhiên là thích!”
Diệp Chiêu bắt đầu suy nghĩ.
Hồng Oanh cùng lớn lên với Liễu Tích Âm từ nhỏ, tuy là chủ tớ, nhưng lại tình như chị em, biết một tấm chân tình của nàng phải thả trôi theo dòng nước, cũng rất phẫn hận khổ sở, chỉ sợ trong lòng nàng lại nghĩ quẩn, cố gắng an ủi: “Tiểu thư, còn chưa tới mức tuyệt vọng mà.”
Liễu Tích Âm mặt trắng bệch, nằm trên giường, thần sắc tiều tụy: “Mọi chuyện đã nói ra hết rồi, hồ ly tinh kia sẽ không nạp ta…”
Hồng Oanh khuyên nhủ: “Muội thấy quận vương là người mềm lòng, tiểu thư chịu khó cầu xin hắn, cố gắng cầu xin, nói không chừng hắn bớt giận, sẽ đồng ý. Dù sao tiểu thư là nữ nhân, cùng lắm chỉ có thể giả phượng hư hoàng, đâu thể sơ múi gì nương tử của hắn? Lại còn tự nhiên có mỹ nhân hầu hạ cạnh giường.”
Liễu Tích Âm lắc đầu: “Bây giờ trong lòng A Chiêu không có ta, nàng đã chỉ biết có con hồ ly tinh kia, ta còn làm được gì?”
“Hồ ly tinh kia ngoại trừ thân phận đặc biệt, còn tài hoa nhân phẩm, dung mạo tư sắc, có điểm nào so được với tiểu thư!” Hồng Oanh phỉ nhổ vài tiếng, “Đầu tiên ngoan ngoãn phục tùng, chờ đến khi vào được cửa, mới xắn tay chơi với hắn, không tin dựa vào tình cảm từ nhỏ, lại thêm vẻ thùy mị dịu dàng của tiểu thư, mà cũng không kéo được trái tim tướng quân về!”
Trước đủ lời khuyên bảo, trong mắt lại dấy lên một ánh lửa hy vọng.
Liễu Tích Âm khẽ cắn môi, mạnh mẽ gật đầu.
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý