Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
gũ Thập Nhất. Sấm vang chớp giật
Biểu muội vào ở tại Ngô Đồng Viện, tường trắng ngói đen, chằng chịt năm sáu cây ngô đồng, điểm xuyết thêm bảy tám khóm hoa tường vi.
Diệp Chiêu nói: “Muội thích mùa hè, viện này chính là vì cảnh sắc mùa hè mà dựng lên, giờ đã là tháng năm, sắp hè đến nơi rồi, lúc ấy ngô đồng xòe bóng, tường vi nở hoa, hẳn là rất đẹp.”
Liễu Tích Âm đang đi dạo trong phòng, đánh giá xung quanh, nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng vui vẻ, ý cười càng đậm: “Tỷ còn nhớ rõ như vậy cũng thật làm khó tỷ rồi, đồ đạc bày biện trong phòng này, không phải cũng là tỷ sắp xếp đấy chứ?”
Diệp Chiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Muội nghĩ ta sẽ hí hoáy tìm hiểu mấy cái đồ đạc của con gái này sao?”
Liễu Tích Âm nói: “Cũng đúng, tỷ từng nói sẽ mua vài thứ uội, muội còn tưởng là phấn hoa dầu thơm, kết quả là tỷ xách một con cá còn sống chạy về, ướt sũng sượt, quẫy nhảy tành tạch, làm muội sợ chết khiếp.”
Diệp Chiêu: “Nhưng nó là con cá đao(*) ngon nhất! Với lại chẳng phải cuối cùng cũng bị ta lén nướng chín rồi sao? Muội vẫn ăn nhiều nhất.”
Nhắc lại chuyện ấu thơ, hai người liền cười không ngừng, Hạ Ngọc Cẩn chờ mãi sốt ruột, đoán là nương tử sẽ dùng cơm với biểu muội, liền tự đi tự ăn, một lát sau, trên bầu trời rơi xuống những hạt mưa phùn rả tích, liên miên không dứt, mãi đến tận đêm.
Khi nàng về đến phòng, Hạ Ngọc Cẩn đã sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, hết sức chăm chú ngồi dưới ánh đèn. Diệp Chiêu định khen hắn chăm chỉ, lại gần liếc mắt một cái, thấy tựa sách là [Đông Cung Bí Diễn], há miệng vài lần, vẫn không nói nổi nên lời, đành yên lặng quay người tránh đi.
Luyện võ hơn một tháng, ngày ngày tẩm bổ, xương cốt thể lực tiến bộ rất nhiều, trèo lên núi lưng cũng không đau, chân không mềm, ước chừng cố gắng chống đỡ nửa canh giờ không thành vấn đề, cho nên quá trình chuẩn bị cũng tạm tính là hoàn thành. Trong đầu Hạ Ngọc Cẩn bây giờ, ngoại trừ Đông cung, vẫn là Đông cung.
Về phần với Liễu Tích Âm, hắn cũng không phải là chưa từng nhộn nhạo cõi lòng.
Nhưng đại bộ phận nam nhân đều có một tiêu chuẩn mỹ nữ khác nhau trong lòng, vượt qua tiêu chuẩn này thì đều là mỹ nữ, mỹ nữ đạt tiêu chuẩn và mỹ nữ cực phẩm không khác nhau nhiều, cùng lắm là trên đường vô tình gặp được, số ánh mắt nhìn trộm khác nhau thôi.
Cưới vợ phải cưới người hiền đức, đặc biệt là nữ nhân định cưới vào nhà, ngoài vượt qua tiêu chuẩn mỹ nữ còn phải xem tính tình, gia thế, tài hoa vân vân, mỹ thiếp chỉ là đồ chơi, có đem ra chơi nữa thì cũng chỉ đến thế, nam nhân thật sự động chân tình với thiếp thất không phải là không có, nhưng chắc chắn là bề ngoài thiếp thất kia không tệ lắm, tính cách cũng vô cùng hợp, còn thì chẳng liên quan đến việc nàng có phải là mỹ nữ cực phẩm hay không.
Ngoại hình của chính Hạ Ngọc Cẩn cũng rất đẹp, nên tầm mắt tương đối cao. Đã quen lăn lộn trong chốn phong nguyệt, cũng không phải là tên tiểu tử vừa non vừa xanh lần đầu thấy nữ nhân, rất có nguyên tắc, chưa bao giờ đụng vào con gái nhà lành, thê thiếp bằng hữu và dạng nữ nhân đeo bám không buông, cho nên rất ít dính vào piền phức. Nếu Liễu Tích Âm là hoa khôi thanh lâu, bằng vào vẻ thiên tiên tuyệt sắc kia, hắn không thể không nhảy bổ đến túm lấy nửa năm, nhưng khổ nỗi nàng lại là biểu muội của Diệp Chiêu, là một cô nương nhà lành tử tế, vậy thì không thể làm xằng làm bậy.
Gật gật gù gù, cảm thán một lúc xong, suy nghĩ của Hạ Ngọc Cẩn lại từ phía Liễu Tích Âm bay đến cặp chân của nương tử nhà mình, nhớ tới một đêm ấy, trong lòng càng thêm nhộn ngạo, càng cảm thấy mặt mũi nữ nhân dù đẹp thì cũng có thể mài ra ăn được đâu? Dĩ nhiên là kỹ năng trên giường chiếm ưu thế hơn!
Hắn thấy Diệp Chiêu đã lên giường đi nghỉ rồi, vội vàng trèo lên, mang theo tà hỏa chất chứa hơn một tháng, hít sâu mấy hơi, làm đủ thứ động tác khởi động, xoay người đè lên, định báo thù đêm đầu tiên.
Ngoài phòng tiếng mưa lớn dần, sấm vang chớp giật ầm ầm, gió thổi cây đại thụ, cành cây vung cuồng loạn, phát ra những tiếng ào ào ầm ỹ.
Hạ Ngọc Cẩn cởi tung áo Diệp Chiêu ra, ngồi lên người nàng, sửa sang lại mái tóc dài đang tán loạn, sau đó cúi xuống, cắn mạnh vào cổ nàng một cái, hung tợn nói: “Tối nay cho cô biết ông đây lợi hại!”
Diệp Chiêu từ dưới nhìn lên, bỗng nhiên túm lấy thắt lưng của hắn, xoa xoa, mười ngón tay chậm rãi trượt xuống, nheo mắt nói: “Thử rồi mới biết.”
Hạ Ngọc Cẩn lập tức biến thành sói dữ, vồ tới cặp chân mà bản thân lúc nào cũng nghĩ về kia, kéo tuột dây lưng, trong cái đầu hóng hầm hập, trống trận ầm ầm, cờ xí tung bay, hò hét: “Ông đây nhất định phải cho cô biết cái gọi là nhũn xương!”
Bất chợt ngoài cửa vang lên tiếng thị nữ đập cửa dồn dập: “Tướng quân… Tướng quân…”
“Đứa mù mắt nào vậy!” Cảm xúc của Hạ Ngọc Cẩn đang lúc dâng trào, hận không thể một cước đá bay con người ngu xuẩn phá hỏng chiến sự này đi, “Không có chuyện gì thì cút đi!”
Diệp Chiêu ngăn hắn lại: “Chuyện gì?”
Thị nữ cũng phát hiện Quận Vương bực mình, trong lòng thấp thỏm, kiên trì nhỏ giọng đáp: “Biểu tiểu thư cứ khóc mãi, khuyên thế nào cũng không được, tướng quân có thể qua xem một lát được không ạ?”
Diệp Chiêu xoay người ngồi dậy, xỏ giầy tất: “Là ta sơ sót, nàng vốn nhát gan sợ sấm.”
Hạ Ngọc Cẩn ôm bụng bức xúc không thể giải tỏa, ngơ ngác hỏi: “Cô muốn qua bên đó?”
Diệp Chiêu khó xử nói: “Dù sao nàng cũng là nữ hài tử, gan mỏng dạ mềm, sợ mưa gió sấm chớp. Lại thêm lúc cả thành Mạc Bắc bị sát hại, mất cha mẹ, trong lòng cũng bị ám ảnh, dễ bị sợ hãi, nay đến chỗ ở mới, sợ là chưa quen.”
Hạ Ngọc Cẩn nghe xong, cảm thấy tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, mảnh mai đáng yêu như vậy từ nhỏ đã mất song thân, thật sự rất đáng thương, hắn là đàn ông đàn ang, kiểu gì cũng nên thông cảm ít nhiều, dù sao nương tử nhà mình cũng không chạy mất, muốn lúc nào làm mà chẳng được? Cho nên không so đo với một chút chuyện nhỏ này. Vì thế hắn hít sâu, cố gắng kìm nén, rộng lượng vẫy vẫy tay: “Đi nhanh về nhanh.”
Diệp Chiêu: “Ùm.”
Hạ Ngọc Cẩn ôm chăn, tiếp tục chuẩn bị tinh thần sức lực, nằm đợi.
Một lần đợi này, hắn không đợi được nương tử về.
Diệp Chiêu phát người tới báo: “Biểu tiểu thư lạ nhà sợ hãi, khóc không ngừng, tướng quân phải đến ngủ cùng với biểu tiểu thư.”
Hạ Ngọc Cẩn ngơ ngác ngồi bên mép giường hồi lâu, cuối cùng trút hết một bình nước lạnh, buồn bực trèo lên giường nằm sấp thành hình chữ Đại, ngủ một mình.
Trong Ngô Đồng Viện, Liễu Tích Âm vừa mới lau nước mắt đi, nín khóc mỉm cười, mắt mũi đỏ hồng hết cả, nhìn qua thẹn thùng động lòng người như lê hoa đái vũ, nàng mặc y phục màu trắng, nhẹ nhàng vén tay áo lên, tay ngọc nâng nhẹ, mái tóc đen tuyền xõa ra, sau đó thổi tắn ngọn đèn lưu ly, từng động tác đều mềm mại yêu kiều đến tận xương tủy. Nàng chậm rãi bước lên giường, nhẹ nhàng nép vào người Diệp Chiêu, thì thào nói: “A Chiêu, muội sợ, nhắm mắt vào lại mơ thấy ác mộng, trong mơ cha mẹ đều đã chết, tỷ bỏ muội lại, tự bước đi, mặc uội ở phía sau kêu gào như thế nào, tỷ cũng không quay đầu lại, không đứng lại.”
Thảm kịch Mạc Bắc, là chỗ mềm yếu nhất trong lòng Diệp Chiêu, bao nhiêu năm nay, đối với biểu muội cùng lớn lên từ nhỏ này, nàng ngoại trừ thương yêu vẫn là thương yêu, chưa từng khó chịu lấy một chút, vì thế vỗ vỗ lưng nàng nói: “Ta sẽ không bỏ muội lại đâu.”
“Đúng vậy, tỷ sẽ không bỏ muội lại, tuy rằng người bắt nạt muội nhiều nhất là tỷ, nhưng người quan tâm muội nhất cũng là tỷ, tỷ trêu chọc muội, có gì tốt đẹp lại cũng nhường uội.” Liễu Tích Âm nhìn lên trần nhà tối đen, nhẹ nhàng nói, “Muội làm vỡ bình sứ Thanh Hoa, tỷ gánh tội thay, muội nói dối thúc thúc, tỷ che dấu uội. Cuối cùng, cho dù muội có làm chuyện xấu gì, tỷ đều tha thứ hết uội.”
Nhưng mà, còn gì nữa?
Diệp Chiêu mệt mỏi, sớm đã đi vào giấc ngủ.
Liễu Tích Âm nghiêng người, nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, trong đôi mắt dịu dàng lại chảy xuống hai dòng lệ, cuối cùng ánh lên chút tàn nhẫn.
Diệp Chiêu, đồ hèn hạ vô sỉ khốn kiếp.
Những gì ngươi nợ ta, ta sẽ đòi hết lại.
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý