We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hương 33: Thái Quy thịnh yến…
Yến tiệc cung đình kiểu này phải mặc quan phục chính thức.
Hạ Ngọc Cẩn ngại chức quan của mình thấp kém, lại thề sống thề chết không chịu mặc bộ quan phục màu lục mà hoàng thượng quan tâm đặt riêng cho hắn trước mặt anh em chú bác, bèn mặc bộ quận vương phục màu tím thêu hoa đai ngọc, đội thêm hoàng kim quan, nhìn qua rất sang trọng. Theo ý mà nói, vợ phải theo chồng, Diệp Chiêu đáng lẽ nên phối hợp với phu quân mặc vương phi phục, trâm hoa váy áo gì đấy vào.
Diệp Chiêu không tự ý quyết định, ngoan ngoãn phái người đến hỏi ý kiến quận vương: “Mặc dù ra ngoài đường bước chân có hơi mạnh mẽ một chút, động tác có hơi thô lỗ một chút, cử chỉ có hơi không thích hợp một chút, nhưng nàng sẽ nghe theo sự sắp đặt của phu quân, phu quân muốn nàng mặc cái gì thì nàng sẽ mặc cái đó, chắc chắn không sợ mất mặt!”
Quận vương gia ôm chút ảo tưởng, cho rằng chỉ cần nàng mặc nam trang, ít nhất còn có thể chờ mong vài người mắt kém, không biết cái gã so với nam nhân còn nam nhân hơn này là nương tử của hắn, cho nên ra vẻ: “Bình thường cô mặc thế nào thì cứ mặc như thế, cô không sợ mất mặt, ông đây còn sợ cái gì!”
Diệp Chiêu được thế mặc luôn bộ quan phục cũng màu tím thêu hoa vào, vẻ mặt hào hứng, tư thế oai hùng bừng bừng, đứng cạnh Hạ Ngọc Cẩn mặt như quan ngọc, có vẻ vô cùng hợp đôi.
Tiểu nội thị dẫn đường là người mới chưa tiến cung bao lâu, được cái nhanh nhẹn, vội vàng chạy tới đon đả lấy lòng: “Nam Bình Quận Vương, Tuyên Võ Hầu, hai người đến thật trùng hợp.”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu liên tục: “Đúng là trùng hợp, trên đường đến đây tình cờ gặp nhau nên cùng đi luôn.”
Diệp Chiêu khụ một tiếng nặng nề.
Người bên ngoài lặng lẽ cười trộm.
Đầu óc của tên tiểu nội thị đáng thương rốt cuộc cũng tỉnh ra, Tuyên Võ Hầu hình như còn là Quận Vương Phi?
Vừa đi vừa cười nói, đã đến trước Thái Quy Các, lầu cao hai tầng, dựa sông mà xây, đào nở rực rỡ. Các cung nữ khéo tay đã treo lên cành vô số đèn ngọc, ánh lửa lập lòe, ca cơ cầm đủ loại nhạc cụ sặc sỡ nhẹ gảy ngân nga, vũ cơ tung vẩy váy áo, lại có hương rượu bốn phía, tiếng cười không dứt, giống như nhân gian tiên cảnh.
Quan viên Lễ Bộ dẫn mọi người vào vị trí, hoàng thượng lên tiếng bảo mọi người không cần câu nệ, ngài ngồi đây khoảng nửa canh giờ, uống với hoàng tử Đông Hạ vài chén, hàn huyên chuyện phiếm một chút, sau đó lấy lý do tuổi già sức yếu, không chống được sức rượu rồi đi về, để thái tử ở lại chủ trì, sau hai ly ba chén, không khí cũng thoải mái hơn không ít. Đám quan viên thân thiết hoặc là đối rượu, hoặc là ngâm thơ, hoặc là dựa vào lan can ngắm hoa đào.
Hạ Ngọc Cẩn lần thứ ba mươi tám chọc chọc vào cánh tay nương tử, nhỏ giọng dặn dò: “Tuyệt đối không được uống nhiều!”
Diệp Chiêu nhìn đôi mắt đen tuyền long lanh của hắn, ngẩn người, hớn hở cười nói: “Yên tâm, dù ta có say, cũng sẽ không say khướt trước mặt người khác.”
Hạ Ngọc Cẩn thấp giọng giẩn dữ: “Say khướt sau lưng người khác cũng không được!”
Diệp Chiêu vụng trộm nhéo nhéo tay hắn, ngón tay trắng ngần ấy tinh tế đẹp đẽ vô cùng, sau đó cười dài đáp: “Được được được, cái gì cũng nghe phu quân.”
Hạ Ngọc Cẩn tức giận rụt tay lại, gần như gầm khẽ nói: “Cô còn dám động tay động chân! Ông đây sẽ… sẽ…”
Diệp Chiêu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sẽ chòng ghẹo lại?”
Hạ Ngọc Cẩn khóc không ra nước mắt, trước khi đến hắn đã cất công đi tìm Thu Lão Hổ thật thà để hỏi thăm tửu lượng của Diệp Chiêu, nhưng lại quên mất đống rượu dân gian làm sao sánh bằng được rượu xịn bí mật của hoàng cung? Kết quả là ngăn thiếu hai chén, nương tử có vẻ hơi say rồi. Nếu bị nàng làm xằng làm bậy trước mặt mọi người, hắn cũng chỉ còn nước nhảy lầu tự vẫn để bảo toàn khí tiết thôi.
Vì thế, hắn liều chết ngăn chén của Diệp Chiêu lại, ai tới kính rượu đều dùng ánh mắt giết người đuổi về.
Mọi người nhìn mà xao xuyến: “Ai nói quận vương không quan tâm thê tử, ngày nào cũng cãi nhau đòi ly hôn? Nhìn đây không phải là tình cảm đang rất tốt sao?”
Hoàng tử Đông Hạ Y Nặc cầm chém rượu đi tới, đứng trước mặt Diệp Chiêu, cười nói: “Tướng quân anh dũng thiện chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thật sự hoàn toàn không ai nghĩ được lại là nữ nhi. Lúc tin tức truyền đến Đông Hạ, toàn quân chấn động, vị đường thúc của ta được ngài tha cho về vừa xấu hổ vừa giận dữ đến thiếu chút nữa cắt cổ tự vẫn. Nhưng nói lại thì cũng may ngài là nữ nhân, Ngân Xuyên Công Chúa muội muội của ta nhìn thấy ngài trên chiến trường, vừa gặp đã yêu, chết sống không chịu lập gia đình, khăng khăng đòi mời ngài về Đông Hạ làm phò mã, nghe được tin xong, chui vào trong trướng khóc hết ba ngày, cuối cùng cũng ngoan ngoãn kết hôn theo sắp xếp của phụ hoàng rồi.”
Từng nghe Ngân Xuyên Công Chúa tài mạo song toàn, là đệ nhất mỹ nữ Đông Hạ, sao lại có mắt không tròng, đi để ý nương tử của hắn như vậy?
Hạ Ngọc Cẩn ghen tỵ hung hăng nhéo Diệp Chiêu một cái cho bõ tức.
Diệp Chiêu ăn đòn đau, vẻ mặt vẫn bình thản, lạnh nhạt nói: “Lúc ấy cũng là tình thế bắt buộc, không thể không làm, mong Y Nặc hoàng tử đừng chê cười.”
Hoàng tử Y Nặc hào sảng cười to vài tiếng, nâng chén nói: “Nay Đông Hạ và Đại Tần hòa thuận, chúng ta cũng coi như bằng hữu không đánh không quen, cùng uống một ly!”
Chén rượu này, không từ chối được.
Diệp Chiêu do dự một lát, nâng chén lên.
Hạ Ngọc Cẩn thấy tình thế không ổn, nhanh chóng ra tay, giật lấy chén rượu trong tay nàng, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không biết nên gọi nương tử của mình là gì, đành gian nan cười nói: “A Chiêu uống nhiều quá rồi, để ta uống tay nàng ấy đi.”
Hoàng tử Y Nặc hơi ngẩn ra, cũng nở nụ cười: “Vợ chồng quận vương, thật sự là phu thê tình thâm, quan tâm chăm sóc đến như vậy.”
Trước mặt đặc phái viên nước ngoài, việc xấu trong nhà không thể khoe ra, Hạ Ngọc Cẩn chỉ có thể nghiến răng, ngoạc miệng giả vở cười: “Nên như vậy mà.”
Hoàng tử Y Nặc tán thưởng nói: “Đông Hạ chúng ta có câu, anh hùng phải cưỡi con ngựa hung bạo nhất, cưới nữ nhân mạnh mẽ nhất, Hạ Quận Vương nhìn thì yếu ớt nho nhã, lại có thể đánh bại nữ nhân mạnh mẽ nhất Đại Tần, chắc chắn là anh hùng trong anh hùng, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đáng để người ta cảm phục.”
Diệp Chiêu rất rối loạn, không nói lời nào.
Hạ Ngọc Cẩn đành phải tiếp tục giả tươi cười: “Đâu có đâu có.”
Hắn thấy mình sắp cười đến cứng đơ hết mặt rồi.
Hoàng tử Y Nặc hoài niệm nói: “Mẫu phi của ta cũng có thể kéo cung nặng, cưỡi tuấn mã, thiện xạ, thời trẻ còn từng tự tay giết gấu chó. Con cái của bà trừ ta ra có kém cỏi một chút, còn những người khác đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa, trong quân ngũ nhất hô bá ứng. Nói vậy nhi tử của Quận Vương và Diệp Tướng Quân, cũng sẽ không kém hơn mẫu thân, chỉ là từ nay hai nước giao hảo rồi, nếu không anh hùng luận anh hùng, cũng là một chuyện đáng vui trong đời.”
Thái tử lặng lặng ngồi nghe bên cạnh, nụ cười trên gương mặt vẫn không hề thay đổi.
Diệp Chiêu căng thẳng trong lòng, chợt thấy bên trong những lời nhìn như tình thâm ý thiết này của hắn có chút gì đó không ổn. Hoàng tộc Đông Hạ từng thay đổi hai vị hoàng hậu, sau này đều muốn đưa con mình lên kế thừa vương vị, kết quả bị Y Nặc cầm đầu diệt trừ hết lượt. Nay hắn nhắc đến võ nghệ và quân quyền của mình trước mặt thái tử, lại nhắc đến thế hệ sau, có ý nói bóng nói gió, ám chỉ con trai của nàng có cơ sở để mưu quyền soán vị. Nếu trong lòng thái tử nảy sinh mầm mống ngờ vực vô căn cứ, đề phòng khắp nơi, thì thật sự là cực kỳ không ổn.
Nàng hoài nghi nhìn lại.
Trên gương mặt của hoàng tử Y Nặc tràn đầy vẻ thật thà chất phác, dường như không hay bản thân vừa nói nhầm cái gì, chỉ biết mời rượu.
“Không được đâu!” Hạ Ngọc Cẩn uống ba chén với hắn, uốn lưỡi nói, “A Chiêu thể lực tốt, ta thể lực lại không tốt, bù bù trừ trừ, con ta sợ rằng cũng chẳng thể mạnh mẽ đến đâu lắm được, mẫu thân ta lại sợ máu sợ người chết sợ đánh giặc, sao có thể để cháu trai bảo bối lên chiến trường? Chẳng bằng cố gắng học lấy một ít học vấn, tương lai làm tài tử phong lưu!”
Diệp Chiêu không nhịn được đấm hắn một cái: “Phong lưu cái gì?!”
Hạ Ngọc Cẩn cậy men rượu, trừng mắt liếc nàng một cái, cả giận nói: “Cảnh cáo cô! Nếu dám để con trai ta ra chiến trường, ông đây lập tức hưu cô!”
Lời nói say này làm mọi người đều nở nụ cười.
Hoàng tử Y Nặc tiếc nuối nói: “Vậy một thân võ nghê của Diệp tướng quân chẳng phải là thất truyền rồi sao?”
Diệp Chiêu cười nói: “Bên nhà mẹ đẻ ta còn có hai đứa cháu, sau này sẽ trung quân đền nợ nước, cũng thế cả thôi.”
Thái tử phụ họa nói: “Diệp gia cả nhà trung liệt, cháu của nàng, nhất định là rất giỏi.”
Hoàng tử Y Nặc đăm chiêu liếc Hạ Ngọc Cẩn một cái, gật đầu hói: “Nói cũng đúng!”
Đợi mọi người đi xa rồi.
Diệp Chiêu khẽ nói với Hạ Ngọc Cẩn: “Cảm ơn.”
Hạ Ngọc Cẩn tựa như vô cùng ngạc nhiên: “Cô bị ngốc à? Cảm ơn cái gì?”
Diệp Chiêu cũng không biết hắn giả ngố hay là ngố thật, đành phải nói: “Hoàng tử Đông Hạ rất nguy hiểm.”
Hạ Ngọc Cẩn liếc qua Y Nặc, đồng ý: “Nắm tay lớn như vậy, quả thật rất nguy hiểm.”
Diệp Chiêu lắc đầu: “Ta cảm thấy hắn không có ý tốt với ngươi, ngươi nên cách xa hắn một chút.”
Hạ Ngọc Cẩn là con lừa cứng đầu, nương tử nói đông thì muốn đi hướng tây, lập tức xì một cái: “Người ta khen ta thì là không có ý tốt? Đúng là nữ nhân, bụng dạ nhỏ nhoi!”
“Đúng không?” Diệp Chiêu xấu xa cười rộ lên, từ từ tiến đến bên người hắn, thổi một hơi, nhẹ nhàng thả ra một câu long trời lở đất, “Ở Mạc Bắc, nghe đồn hắn có sở thích đồng tính, phu quân… Chàng thật sự muốn tới gần hắn chứ?”
Hạ Ngọc Cẩn rùng mình một cái, yếu ớt hỏi: “Cô lừa ta phải không?”
Diệp Chiêu nhún vai: “Tin hay không cũng được, dù sao thì ta tin.”
Hạ Ngọc Cẩn nhìn dáng người cơ bắp cuồn cuộn của đối phương, còn có đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc qua bên này.
Do dự thật lâu…
An toàn là số một, tốt nhất là tin đi.
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý