Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03
hương 3: Mười Dặm Hồi Môn
Hôn sự của Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu, không cao quý như hoàng thượng kết hôn, không xa hoa như công chúa gả chồng, cũng không náo nhiệt như tiệc cưới khanh vương, nhưng nhờ thân phận đặc thù của tướng quân và thân phận hoang đường của quận vương mà càng thu hút sự chú ý hơn hết thảy mọi hôn lễ trong kinh thành cả trăm năm nay.
Tân nương Diệp Chiêu từ nhỏ đã không có phong thái của nữ nhân, si mê võ học binh pháp, thiên phú cực cao, hai ca ca cũng không phải đối thủ của nàng, ông nội và cha nàng vô cùng đau xót, đều nuôi nàng như nuôi con trai, chỉ hận không thể quên nàng là nữ nhi mà biến nàng thành nam tử thật. Lại thêm tám năm chinh chiến trong quân ngũ ở chúng với đám lính tráng chưa từng đọc qua binh thư, ban ngày hành quân đánh giặc bàn trận pháp, đêm về uống rượu ăn thịt bàn nữ nhân, sự lẫn lộn giới tính đã sớm trở thành quán tính, ăn vào tận trong xương cốt, khó có thể sửa đổi. Hơn nữa Diệp Chiêu vừa tiếp nhận hai mươi vạn đại quân trấn giữ kinh thành, các hạng mục sự vụ bề bộn, thậm chí có đôi lúc bận đến mức ngay cả nhà cũng không về, cho nên căn bản là chẳng hề mảy may có chút ý thức phải lập gia đình nào cả.
Trấn Quốc Công Diệp lão thái gia lại lú lẫn, mỗi khi thấy mọi người bận rộn liền vui mừng hoan hỉ nói: “Cháu trai nhà ta sắp cưới vợ.” Người ngoài giải thích thế nào cũng vô dụng, khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.
Tân lang Hạ Ngọc Cẩn lại giả vờ bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, lén sai người tới phủ Trấn Quốc Công tung tin đồn không hay về mình, chỉ mong đối phương ghét mình đến mức từ hôn. Hắn xưa nay đánh không sợ mắng không sợ, thanh danh bị hủy không sợ lại càng không sợ làm chuyện càn quấy, nay tuyên bố thà chết chứ không cần loại con dâu này bước qua cửa, Đức Tông hoàng đế cùng Hoàng thái hậu bị ép đến không còn cách nào, đáng phải liên thủ áp chế hắn, tuyên bố nếu lại không nghe lời thì sẽ mách mẹ hắn, cấm hắn không được làm ra hành vi nào khác người.
Bất kể vương công hoàng thân quốc thích hay là dân chúng bình dân, tất cả đều dài cổ muốn xem chuyện cười của hai người bọn họ. Thậm chí còn có sòng bạc ngầm bắt đầu cho đặt cửa cược xem bọn họ kết hôn được mấy ngày thì bắt đầu ra tay giao chiến rồi ly hôn.
【 Phong tục của Đại Tần, sính lễ là do mẫu thân chuẩn bị. 】
Khi Mạc Bắc bị phá, phủ Trấn Quốc Công bị đánh cướp sạch sẽ, cho dù Trấn Quốc Công phu nhân có giữ lại đồ cưới cho nữ nhi cũng bị cướp sạch. Nay Diệp Chiêu được phong Thiên Hạ Binh Mã Đại Tướng Quân, qua nhiều năm chinh chiến, lùng cướp các bộ lạc man di người Kim, hơn nữa còn được hoàng gia ban thưởng, gia tài cũng coi như khá giả, nhưng đa số là đem đi mua ruộng đất cửa hàng hết, chẳng hề có trang sức gương lược hay mấy đồ đạc hồi môn của nữ nhi.
Lại thêm mẫu thân nàng đã qua đời, người trông nom nội trợ trong nhà là chị dâu cả đang thủ tiết Hoàng thị, đối với Diệp Chiêu quyền thế xung thiên, chị dâu không dám tự ý quyết định, đến khi chị uyển chuyển nhắc nhở nàng để ý chuẩn bị hồi môn, nàng mới giật mình nhớ ra, lúc này chỉ còn cách hôn lễ có nửa tháng.
Hoàng thị đành phải cố gắng kiên trì, nhăn nhó đăm chiêu hỏi: “Tướng quân, chúng ta không thiếu tiền, hay là đi chỗ nào mua đi?”
Diệp Chiêu đang ngồi xem danh sách và lý lịch của tướng lãnh dưới trướng trong thư phòng, không thèm ngẩng đầu lên: “Tùy ý kiếm vài cái về đi, không đểu lắm là được rồi.”
Hoàng thị tiếp tục hỏi: “Hay là tìm mấy người quen trong triều, mượn vài món hồi môn của nữ nhi bọn họ, sau này làm lại trả cho người ta?”
Diệp Chiêu không thèm để ý: “Tỷ cứ tự quyết đi.”
Hoàng thị lại hỏi: “Còn váy cưới, trang sức nữa, muội bớt chút thời gian ra chọn đi, thích Trân Châu Phượng Hoàng Trâm hay Lưu Ly Kim Ti Trâm? Hay là dùng Bát Bảo Ngọc Phượng Hồ Điệp Trâm, hoa tai Lan Hoa Tương Lam Bảo, vòng ngọc Dương Chi…”
Diệp Chiêu vừa bận công việc, vừa phải nghe chị dâu lải nhải đến hoa mắt chóng mặt, cố nhịn nửa canh giờ, cuối cùng điên tiết: “Nhiều chuyện quá, ta là một đại lão gia, làm gì có kiên nhẫn đi chọn ba cái đồ chơi đàn bà đó?! Tìm vài cái vứt vào là được rồi.”
“Đại lão gia?”
Hoàng thị trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Chiêu thấy đối phương khiếp sợ, nghĩ mãi mới nhận ra hình như nói sai cái gì mất rồi.
Hoàng thị nức nở chảy nước mắt.
【Phong tục của Đại Tần, nữ tử xuất giá đều phải tự tay thêu áo cưới】
Diệp Chiêu mặc một thân trang phục màu đen, thắt dây lưng bó lấy eo, bội kiếm đeo nghiêng, ngồi ngay ngắn trong thư phòng, trên tay là một đống ám khí ú hụ, vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ thấy tay trái nàng tung ra một chiêu Truy Phong Trục Nhật, hai con ruồi mắt to lập tức bị trường châm nhập thể, dính luôn lên tường, tay phải nàng tung chiêu Mãn Thiên Hoa Vũ, mười bảy mười tám cây ngân châm bay vèo về phía con mèo đang chạy tới định trộm thịt ngoài cửa sổ, cắm thẳng xuống đất sát đống móng của nó, làm nó sợ tới mức hồn phi phách tán, bỏ chạy trối chết.
Nhóm thị vệ thân binh đi theo nàng không khỏi cao giọng hô “Hay!” một tiếng, thi nhau ca ngợi:
“Ta học ám khí nhiều năm, có thể được tướng quân chỉ điểm, quả là nhờ đức ba đời.”
“Tướng quân tinh thông cả 18 loại vũ khí, quả thực là võ công cái thế!”
“Quả là anh hùng.”
Diệp Chiêu lạnh lùng chỉ điểm: “Đạo của võ học, quý ở dụng tâm.”
Mọi người đều hô phải.
Hoàng thị xuất hiện từ sau lưng, kéo dài dọng, xoắn chiếc khăn tay trong tay, ai oán nói: “Tướng quân… Quý ở dụng tâm…”
Mọi người im thít, lẳng lặng lui ra.
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Chiêu bắt đầu vặn vẹo ba phần, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc khung thêu trông chẳng ăn nhập gì với cái thư phòng chất đầy vũ khí binh thư, trên khung là chiếc áo cưới đỏ tươi chưa có một họa tiết trang trí nào, chỉ hận không thể tìm được một lỗ thủng nào đó, sau đó nàng rút một cây ám khí từ trong hộp châm ra, do dự một lát rồi dùng sức đâm loạn.
【Phong tục của Đại Tần, của hồi môn là những đồ vật trong khuê các mà nữ tử yêu thích】
Diệu Chiêu thấy chị dâu vì lo lắng mà bạc hết nửa đầu, lại nghe chị khóc lóc nhắc tới ca ca đã chết suốt ba canh giờ, cảm thấy áy náy trong lòng, đành chịu khó nghe lời. Chạy đông chạy tây gom đống hồi môn còn lại, lại được Đức Tông hoàng đế và hoàng thái hậu thưởng thêm ít trang sức, cuối cùng cũng gom đủ.
Ngày đưa hồi môn, trên con đường từ phủ Trấn Quốc Công đến phủ An Thân Vương, người người chen chen chúc chúc đông như hội, nhiều người làm thuê ngắn hạn hoặc những dân chúng có cửa hàng không thèm làm ăn gì cả, chạy hết lại đây hóng chuyện, khiến cho việc buôn bán của mấy tửu lâu trà tứ hai bên đường nhộn nhịp gấp hai gấp ba, ngay cả cái quán trà lạnh vằn thắn nhỏ ven đường cũng lời đến đầy bát đầy chậu.
Phủ An Thân Vương đã sớm mở cổng lớn, không lâu sau, tiếng nhạc hỉ vang lên, những nười nâng hồi môn không phải là hạ nhân bình thường mà là một đội hổ lang kỵ binh, người nào người nấy sống lưng thẳng tắp, bước đi chỉnh tề, nhẹ nhàng nâng đống rương hòm đựng đồ nặng trịch, khí thế như cầu vòng, nét mặt trang nghiêm như đang thực thi nhiệm vụ áp tải quân giới lương thảo.
Từ cổ chí kim, đã có ai có thể dùng quân đội để đưa hồi môn?
Đối mặt với trận thế vô cùng khí phách này, mọi người nhịn không được thốt lên một tiếng “Hoành tráng!”
Bệ hồi môn đầu tiên là Huyền Thiết Tiên được Đức Tông hoàng đế ban thưởng, bệ thứ hai là đồ trang sức cài đầu Thất Sắc Bảo Thạch Hoàng Kim được hoàng thái hậu ban thưởng, đống bảo thạch thi nhau lóe sáng làm mọi người lóa mắt đến không mở ra được, theo sau đống trang sức được hoàng hậu, quý phi và các dòng tộc đại thần tặng thêm, có giá để đồ Linh Lung Bát Bảo, bàn trang điểm tây dương, hộp gỗ tử đàn, thứ nào cũng vô cùng tinh xảo, không chừng mọi người vì muốn lấy lòng vị tướng quân quyền thế vô song trước mặt mà đã lôi hết những món tốt nhất của nữ nhi ra tặng. Tiếp theo là mấy món đồ mà phủ Trấn Quốc Công tự mua thêm, bao gồm những vật cầu phúc như hộp gỗ Bách Tử Thiên Tôn, chất liệu chế tác vô cùng cầu kỳ tinh tế, kiểu dáng lại rất đơn giản, chẳng hề có lấy nửa phần phong cách khuê các.
Một trăm hai mươi bệ đồ cưới, từ đầu đến đuôi kéo dài tới vài dặm, đầu này đã vào nhà, đầu kia còn chưa ra khỏi cửa.
Hạ Ngọc Cẩn mặc áo cưới đỏ tươi rực rỡ, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã tái nhợt như tờ giấy, buồn bã ỉu xìu đứng ở cổng phủ An Thân Vương tiếp khách, tròng mắt đảo đông đảo tây, dường như đang quan sát tìm đường chuồn, bộ dạng nhìn chẳng hề giống đón dâu mà y hệt như sắp lên pháp trường. Ca ca Hạ Ngọc Khuyết tươi cười rạng rõ đón tiếp khách khứa, nhưng hắn cũng biết vẻ mặt của đệ đệ nhà mình vô cùng ủ rũ, nể tình ruột thịt, mở miệng an ủi: “Đừng lo lắng quá, đệ dù gì cũng là họ Hạ, là cháu họ của đương kim thánh thượng, cho dù tính tình của tướng quân có thô bạo đến mức nào, cũng sẽ phải dành cho vài phần mặt mũi, không đến mức quá đáng lắm đâu. Đệ được phong quận vương, lại cưới vợ rồi, sau này cũng nên tu tâm dưỡng tính, đừng càn quấy nữa.”
“Đại tẩu gia giáo, hiểu biết lễ nghĩa, hiền lành dịu dàng, huynh tất nhiên là đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng.” Hạ Ngọc Cẩn khó chịu quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng phản bác nhưng sắc mặt cũng thoáng dịu đi một chút, “Về phần Diệp Chiêu kia, tốt nhất là ngoan ngoãn đi làm tướng quân đi, ta tuyệt không chấp nhận một nữ nhân như vậy!”
“Đệ nói gì vậy?!” Hạ Ngọc Khuyết quát lớn, “Diệp Chiêu thu phục quân Kim man di, uy chấn Mạc Bắc, là đệ nhất công thần của Đại Tần ta, được thánh thưởng vô cùng sủng ái. Đệ sao lại vô lễ mà từ chối bừa bãi như thế! Nhận đi! Huống hồ người ta chưa chắc đã không hiền lành!”
Sắc mặt khó coi của Hạ Ngọc Cẩn lại dịu thêm một chút nữa, Hạ Ngọc Khuyết tranh thủ rèn sắt từ khi còn nóng, tiếp tục vuốt lông hắn. Không ngờ, cách đó không xa, một tên tôn thất quần là áo lụa từng bị Hạ Ngọc Cẩn bắt nạt, liếc mắt nhìn hắn kêu to: “Diệp Chiêu tướng quân anh hùng tài tuấn, Hạ quận vương hoa dung nguyệt mạo, quả nhiên là gái tài trai sắc, trời sinh một đôi! Sau này thê xướng phu tùy, sẽ trở thành một thiên cổ giai thoại a!”
Hạ Ngọc Cẩn trời sinh mỹ mạo, kị nhất là người ta lấy diện mạo của hắn ra trêu đùa. Câu nói kia từng chữ từng chữ sắc bén như dao, mạnh mẽ đâm vài nhát lên chỗ yếu đuối nhất trong tâm lý của hắn, máu chảy ròng ròng.
Hạ Ngọc Khuyết kiên trì, cố gắng an ủi: “Không đến mức như vậy đâu, đừng nghe bọn chúng nói bậy, nhìn đống hồi môn này mà xem, vẫn rất có phong thái nữ nhi mà, chiếc bàn trang điểm Trân Lung kia trông thật là vô cùng tinh xảo a, cái này nói lên trong lòng tướng quân vẫn có vài phần cảm xúc nữ nhi, cái gì ở đằng sau đây? Hình dáng cổ quái, nhìn qua có vẻ rất nặng a…”
Hồi môn lần lượt chuyển qua, từng món từng món, thứ nào cũng đều dành được những tiếng ca ngợi, hòm xiểng qua hết rồi, ba mươi bệ cuối cùng là mấy món đồ kỵ lạ được bọc kín bằng vải đỏ, nặng tới còng cả lưng, trên trán đám binh lính phụ trách nâng đi có vài giọt mồ hôi lạnh, dường như đang phải cố hết sức.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, hận không thể tìm được vài lỗ thủng trên tấm vải đỏ ấy để nhìn vào.
May mắn là ông trời bỗng dưng thương tình, thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ. Lúc gần đến phủ An Thân Vương rồi, một chiếc đòn gánh chợt không chịu nổi sức nặng, gãy rắc một cái, vật nọ rơi thật mạnh xuống, đập một hòn đá trên mặt đất ra làm đôi, sau đó lăn hai vòng.
Mọi người trợn to mắt, quên cả hít thở, sững sờ nhìn cái thứ đang nằm trên nền đất.
Một cây lang nha bổng lấp láp từng trận hàn quang nằm ở bên cạnh tảng đá ven đường, giữa những chiếc đinh sắt sắc bén dường như còn có vài vết máu loang lổ rửa chưa sạch.
Câm nín…
Hai binh lính phụ trách khuân vác bình tĩnh thay chiếc đòn gánh khác, cùng nhau nâng món vũ khí đặt lại vào bệ đựng hồi môn, quát to một tiếng, nâng lên một lần nữa, sải bước mà đi.
Vẫn là câm nín…
Tiếp tục câm nín….
“Người đâu mau tới đây! Đừng để quận vương trèo tường chạy mất!”
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý