Số lần đọc/download: 594 / 2
Cập nhật: 2015-07-29 13:59:36 +0700
22h:00 …
Tuy mới là cuối tháng 7 dương lịch, nhưng có cảm giác trời se lạnh như mùa thu. Cái se lạnh này không thể giống như hương vị của Sapa năm ấy nhưng cũng tuyệt lắm, vì bây giờ đang giữa mùa hè mà. Tối nay, tôi lại tập đi bộ thong dong, ý thức vào từng bước chân và quan sát hơi thở. Có thể tôi đang có sở thích của một “ông già”, nhưng nó có nhiều cái thú vị lắm…
22:08…
“Về, về nhà mau…không nghe thì cút đi. Thằng bố con mẹ mày tầm này còn chưa về. Tao mệt lắm rồi” Tiếng của một người bà nói với đứa cháu gái nhỏ 15 tháng. Cô bé mới tập lững chững đi nên thích chạy ra ngoài đường. Nhà cô bé chắc cũng ngay gần đó. Nhìn những bước chân cô lon ton thật là thích, có lẽ tôi cũng đang tập đi như thế. Vì phải ý thức vào bước chân, hơi thở và nụ cười nên bước chân khá chậm. Đường 208 tầm này đã thưa người lắm rồi, nên tốc độ đi ấy cũng không làm mọi người chú ý. Tôi cứ thong dong bước đi. Thỉnh thoảng có mấy con chó thấy lạ sủa gầm gừ. Nhưng dần dần nó cũng quen vơí bước chân ấy.
22: 15 …
“Alo..alo..1.2.34…alo….Trong cõi đời cười ra nước mắt. Bụp bụp…alo 1.2.3.4” Qua ánh sáng đèn tuýp từ khe cửa hắt ra, bóng vài người đang cùng nhau hát say sưa. Tôi không biết họ có cảm nhận được câu hát mà tôi vừa được nghe không? Chắc là họ cảm nhận được, nên bên nhau hát vui như thế.
22:20…
“Tôi nói nhiều bao giờ? Tôi nói có nói gì đâu? Ai bảo là tôi nói nhiều? Tôi chẳng nói gì cả… tôi…”. Tiếng một người phụ nữ chạy ra ngoài đường. Một người đán ông đứng ngoài cửa, tay cầm chiếc ghế nhựa.
22:30…
Tôi cứ thong dong bước đi, đi chẳng phải đến đâu cả. Đi để thấy mình đang sống, để thấy cơ thể sở hữu bao nhiêu màu nhiệm như một đôi chân lành lặn, một trái tim mạnh khỏe, một đôi mắt cận đeo kính vẫn còn nhìn được tốt… đi chỉ để mà đi vậy thôi.
Thỉnh thoảng lại có những suy nghĩ vẩn vơ “không mời” mà tới. Theo thói quen mới, tôi lại trở về với toàn thân, rồi đôi bàn chân, hơi thở…Tôi rât thích đi bộ, vì cổ bàn chân được mềm hơn, khi ngồi yên sẽ rất thích thú.
Một đám chuột chạy tứ tung từ thùng xốp ven đường. Lẹt xẹt…lẹt xẹt từ xa, một dáng người nhỏ bé đội chiếc nón, trên vai vác một bao tải còn “xẹp lép”. Một tay kia chị kéo lê một túi nắp chai. Ngay gần tôi, cũng tiêng lẹt xẹt nhưng được phát ra từ chiếc xẻng xúc cát từ một chú đạp xích lô, thỉnh thoảng chú lại quệt những giọt mồ hôi trên trán.
Trờ bắt đầu lất phất những hạt mưa…