"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Năm - Giữa Lưu Manh Với Nhau
ận bịu mãi với khách, bây giờ ông chủ hãng dược phẩm Dieter-Meier-Mickstein mới ngồi được với vợ con và Gaby một lát.
- May mà sáng đã ăn khá no, nếu không bây giờ anh đến quỵ mất, - ông thở dài, bảo vợ.
- Tội nghiệp anh yêu, - bHelga âu yếm quàng tay lên cổ chồng. – Có chuyện gì khó chịu thế anh?
- Em không tưởng tượng được ai vừa gọi điện đến đâu.
- Ai tin?
- MartinCasseur, - ông Dieter nói với giọng như thể ông đang tuyên bố bắt đầu cuộc chiến tranh thế giới thứ 3 vậy.
- Sẽ nguôi thôi, anh ạ.
- Anh cũng đã nghĩ thế. Nhưng còn tệ hơn Casseur đang ở Rodlkamp này. Hắn xin được ghé đến đây, ngay bây giờ. Hắn muốn xin lỗi anh, nhất định đòi bắt tay anh. Và gần như phát khóc lên. Anh không thể từ chối hắn. Thôi thì mời hắn cùng cạn một li. Xét cho cùng đâu phải người nhẫn tâm. Cũng không phải loại hay để bụng.
Bà Helga gật đầu.
- Casseur là ai thế ạ? – Claudia hỏi.
- Cách đây ba năm, Casseur là giám đốc xí nghiệp của chúng ta ở Klein-Butten, - bố cô bé đáp. – Một nhà hóa sinh có năng lực. Cái đó đã rõ. Nhưng về mặt con người thì là đồ bỏ đi. Hung hăng. Cố chấp. Bi quan, và khó cải huấn. Giữa ông ta và ba không thể thống nhất được các quan điểm. Cuối cùng ba đuổi việc ông ta. Việc đó diễn ra thật kinh khủng. Ông ta chỉ muốn bóp chết ba. Rồi ba nghe nói Casseur ra nước ngoài.
- Có thể ông ta đã thay đổi tính nết, - Claudia kêu lên, - bây giờ trở nên hiền hòa, biết điều, lạc quan và dễ cải huấn. Hãy chìa tay cho ông ta, ba thân yêu của con thấy đấy: Casseur đã ân hận, nên mới tìm đến ba.
- Hoặc ông ta đang tìm chỗ làm, - ông Dieter lẩm bẩm. – Nhưng ông ta nhầm địa chỉ rồi. Ba sẽ không nhận ông ta đâu.
Có tiếng gõ cửa. Cửa hé mở.
- Gaby ơi? – Tròn Vo gọi khẽ.
- Vào đây cháu, - bà Helga mời.
- Cháu không muốn quấy rầy mọi người, mà chỉ định báo rằng: Tarzan lại vừa gọi điện. Cậu ấy và ba của Gaby vừa bắt được một tên khủng bố.
*
Tarzan không thể đến dự tiệc với chiếc áo bị dây nhựa quả tầm ma ở nơi hắn đã phát hiện ra hai người lái xe bị trói được. ÔngGlockner bèn thả hắn về nhà mình. BàGlockner có thứ thuốc tẩy vết bẩn rất tuyệt, sẽ làm chiếc áo của Tarzan sạch như nguyên.
Cố nhiên bà Glockner muốn biết kết quả công việc của hai chú cháu. Tarzan bèn kể vắn tắt cho bà.
-... tiếc là Trensl không có nhà, - cuối cùng hắn nói. – ChúGlockner và hai đồng nghiệp đang rình gã ở đấy. Phải bắt kỳ được Trensl, vì từ gã sẽ dò ra cả Fluhm. Hơn nữa, chúng có thể đánh bom bất kể lúc nào. 600000 mark, một nửa số tiền cướp được, vẫn đang nằm trong tay chúng. Sau khi Paluschke bị bắt, chúng càng có cớ để tiến hành vụ đánh bom: thứ nhất, đằng nào chúng cũng đã chuẩn bị; thứ hai, chúng muốn trả thù. Nero là một tên khát máu mà cô
BàGlockner thở dài:
- Chẳng hiểu chúng ta đang sống ở thời nào nữa!
Sau khi tẩy sạch áo cho Tarzabn, bà đưa chiếc xe đạp của ông Glockner cho hắn mượn để đạp đến Rodlkamp.
Khi Tarzan đến nơi, cũng là lúc một chiếc Citroen màu xanh lách vào sát sạt bên hắn, và đỗ lại. Trông thấy hắn đi ngang qua, người lái xe vẫn đẩy cửa ra.
Cửa xe đập trúng hông Tarzan. Một vệt dầu loang trên chiếc quần bò sáng màu của hắn.
- Tôi phải đa tạ ông đấy! – Tarzan bảo ông ta – Tôi vừa ăn vận tươm tất, ông đã làm bẩn ngay quần của tôi. Khi lái xe, ông cũng không nhìn gì như khi mở cửa xuống xe à?
Gã đàn ông cao lớn, bộ complê bằng lụa trang nhã, nét mặt gọn. Gã cười phô hàm răng tuyệt đẹp, nhưng cặp mắt xanh lơ thì lạnh tanh.
- Cậu cũng đã thấy là tôi định xuống xe.
- Nhưng khi đó tôi đã đi ngang qua cửa xe ông. Hẳn ông biết luật lệ trong bãi xe chứ.
Rồi Tarzan bỏ mặc gã đấy, chạy lên những bậc thang rộng.
Hắn ôm lấy Gaby thay chào. Tròn Vo cười tươi. Claudia đánh rơi chiếc lược cài đầu. Nhưng Tarzan đã nhặt kịp trước khi gã lái chiếc Citroen xéo lên nó. Vì gã này cũng đang nhanh nhẹn chạy lên
- Ông ta là ai vậy? – Tarzan hỏi Claudia.
Claudia nhún vai:
- Tôi chỉ có thể đoán thôi. Có thể đó là một người tên là MartinCasseur. Ông ta đến đây vì...
*
Trong phòng lớn vẫn đấy khách. Bố của Claudia trông thấy Casseur, chào gã, rồi hai người lui vào thư viện.
- Ông thật có lòng tử tế, đã mời tôi, - Casseur nói, vẫn giữ nụ cười hơi giễu cợt. – Tôi có thấy bà nhà khi đi ngang qua. Tuyệt quyến rũ, tuyệt đẹp! À nhỉ! Tôi định xin lỗi ông. Chúng ta đã nhất trí với nhau, phải không ạ? Vậy thì, đây cũng là... – Nụ cười của gã trở nên trơ trẽn. – Không thù hằn gì nữa, được chứ ạ? Tôi không còn là người làm cho ông, và cái gì đã qua thì cho qua.
- Lẽ ra ông khỏi cần xin lỗi, Casseur ạ.
- Nhưng tôi tha thiết muốn như vậy. Thật thế! – Gã mở to mắt, lại nở nụ cười không mấy thành thật với chủ nhà. – Ông cho phép tôi được len giữa đám khách nhà ta chứ ạ? Tôi muốn chào bạn tôi, ông tiến sĩ Niedermann. Như tôi đọc trên báo, thành công của thuốc MS-11 là nhờ ông ta. Có vẻ là một phát minh tuyệt diệu đấy.
- Gây chấn động thiên hạ.
- Tôi chỉ biết chúc mừng các ông.
- Nếu ông dùng bữa, tôi khuyên ông nử nếm món đùi hươu hun khói.
Câu chuyện giữa họ kết thúc ở đó.
Ông Dieter đến với những người khách mà ông ngàn lần cảm tình hơn Casseur. Ông không tin Niedermann sẽ vui mừng vì cuộc tái ngộ này mặc dù Niedermann thì cũng chẳng hơn gì Casseur. Không hằn học, thù địch trắng trợn, song ngấm ngầm, thớ lợ. Ông Dieter vẫn lấy làm tiếc vì tạm thời phải sử dụng những chuyên gia giỏi, nhưng phẩm chất thì chỉ đáng quăng vào sọt rác như họ.
Vừa trò chuyện với giáo sư bác sĩ Holmann – bác sĩ trưởng một bệnh viện, ông Dieter vừa đưa mắt tìm kiếm Niedermann.
Ông ta vừa từ phía sau thùng rượu vang đi ra, dáng vẻ và nét mặt có phần mệt mỏi, song vẫn nán ở lại để tận hưởng vinh quang của mình. CònFini, vợ ông ta, luôn được những kẻ nịnh đầm vây quanh.
Ông Dieter quay mặt về phía vị giáo sư, không quan sát những gì diễn ra giữa tiến sĩ Niedermann và Casseur ở tít góc kia của phòng tiệc nữa.
Chẳng là ngay lúc đó, Niedermann phát hiện ra đồng nghiệp trước kia của mình.
Niedermann như muốn nghẹt thở. Ông ta thận trọng đặt li rượu của mình xuống cạnh thùng vang 100 lít.
Casseur! Mẹ kiếp! Thằng cha từng say mê Fini. Và lần nào trông thấy hắn, ánh mắt cô ta cũng trở nên mơ màng. Và còn một điều quan trọng hơn cả là: hắn có biết gì về thuốc MS-11 không đây?
- ChàoJan! – Casseur dừng trước mặt Niedermann – Tôi nên chúc mừng anh chăng?
- ChàoMartin! Phải anh đấy không? Khỏe chứ, bạn của tôi! Ngọn gió nào đưa anh đến đây?
- Sự ngẫu nhiên. Hoặc là... Nhưng cái đó chẳng liên quan gì đến anh. Tôi đã ở Wien ba năm. Rồi tôi thấy nhớ Rodlkamp. Giờ thì tôi đang ở đây và... Hãy lánh sang bên này! Tôi có điều cần nói với anh.
Biết mà! Hai tay Niedermann chợt lạnh ngắt. Rồi ông ta thấy cô vợ Fini rẽ đám đông đi về phía mình. Nhưng cô ta chưa phát hiện ra Casseur.
- Chúng ta hãy đi ra hiên, Martin.
Niedermann và Casseur đứng vào một góc sân hiên. Niedermann lén lau hai bàn tay đẫm mồ hôi vào chiếc khăn tay giấu sau lưng.
- Tôi phải nói ngay với anh, JanNiedermann: tôi xấu hổ vì từng là bạn của anh. Anh ta là đồ rác rưởi hôi thối nhất.
- Cái gì?
- Gã rác rưởi hôi thối nhất. Hay anh tưởng tôi không biết gì về thuốc MS-11. Một cái tên mới. Nhưng vẫn hợp chất cũ. Tôi đủ sức biết hết. Tôi biết tỏng vụ này. Phát minh của anh ư? Tôi nên cười phá lên chăng?
- Tôi... không hiểu anh nói gì.
- Thôi đừng ra vẻ ngây thơ nữa. GiáRichardBoskirchner còn sống, thì anh chàng tội nghiệp đó giờ đây hẳn đã được gii thưởng Nôben. Chỉ có anh và tôi biết hồi đó anh ta đã đạt được đến những kết quả nghiên cứu nào rồi. RồiRichard bị chết vì tai nạn. Và hai chúng ta vừa hay tin dữ đó thì nhà của Richard đã bị bẻ khóa – ngay đêm hôm ấy. Tất cả tài liệu đều biến mất. Kỳ cục! Tôi đã không hề nghi ngờ anh. Tôi cho rằng anh quá hèn, không dám liều lĩnh làm việc ấy. Tôi nghĩ chắc là gián điệp kinh tế.
Niedermann nín lặng. Trán hắn ròng ròng mồ hôi lạnh.
- Anh đã chờ đợi nhiều năm, - Casseur nói tiếp. – Anh không muốn mạo hiểm. Và bây giờ là lúc anh bắt đầu vơ lấy tiền bạc và vinh quang. Hả?
- Thì đã sao? – Niedermann đã lấy lại bình tĩnh – Anh chẳng thể chứng minh được điều gì. Anh muốn gì?
- Không chứng minh được điều gì ư? Tôi mà phanh phui vụ này ra, thì anh trơ thân cụ, trắng tay! Richard không có gia đình thật, nhưng chắc chắn có những người họ hàng sẽ nhận tiêu hộ những khoản tiền kếch sù bỗng dưng vào tay họ.
- Anh định tống tiền tôi?
Casseur nhăn nhở.
- Rồi anh sẽ ngạc nhiên. Hãy đợi đấy.
- Tôi sẽ tự vệ!
Casseur thôi cười:
- Đừng lo! Sẽ đâu vào đó. Tôi ở lại đây ít lâu. Tôi đã thuê một ngôi nhà gỗ. Mé ngoài thành phố, hướng đi Wexenstein, bên gò Amadeus. Ngôi nhà đên trong những ngôi nhà ở đó. Tôi sẽ đón chào anh bất kỳ lúc nào, nhưng với điều kiện anh phải mang theo Fini. Cô bé đáng thương! Phải sống với một kẻ như anh hẳn cô ấy khổ sở lắm. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô ấy.
Casseur quay gót, trở vào phòng tiệc.
*
Tứ quái đang ngồi quây quần thì Gaby nghển cổ nghe ngóng:
- Có chuông điện thoại hay sao ấy? Mà chẳng ai nhấc máy cả.
Cô bé đứng dậy, chạy theo hành lang vào thư viện, nửa phút sau thì quay ra:
- Ba mình gọi cho bạn đấy, Tarzan.
Thủ lĩnh Tứ quái đưa đĩa của mình cho Gaby:
- Đừng để ai chén của mình nhé! Riêng bạn thì mình cho phép gặm cái đùi gà.
Nói rồi, Tarzan chạy ngay vào thư viện, áp ống nghe vào tai:
- Cháu đây, thưa chú Glockner.
- Tarzan! Chúng ta bị mắc lỡm rồi. Cái gã Trensl này đã gọi điện về chính nhà mình hoặc, bởi gã biết chúng tôi đang ở đó. Chú đã nhận ra giọng gã. Chính là giọng HennigVon Socke-Paulmann! Phải, cái bị thịt run lẩy bẩy đã húc vào xe tuần tra của chúng ta đó! Không trách lúc ấy gã không phản xạ gì được nữa. Chính mắt gã đã thấy đồng bọn của mình là Paluschke
- Úi! Giờ thì cháu hiểu. Đúng là Trensl có cái ví trong túi ngực áo măng-tô. Trông cộm lên rõ mồn một. Nhưng rồi gã đã lấy các giấy tờ tùy thân từ trong ngăn để găng tay ở trên xe Von Socke-Paulmann! Cái tên quý tộc ấy nghe oách đấy chứ.
- Tarzan này, Trensl bảo rằng chúng tôi khỏi mất công chờ gã. Gã không trở về nữa đâu. Cũng đừng tìm gã làm gì. Mọi thứ quan trọng và liên quan đến gã đều đã sẵn trong một chiếc vali, và sau khi chạm trán với chúng ta, gã đã về nhà lấy đi rồi. Chú giận mình quá. Giá nhanh chân hơn chút nữa, có phải tóm được gã rồi không. Đằng này chúng ta lại ra ga trước để lấy vali tiền của Paluschke. Trensl còn dọa dẫm rằng nếu chúng ta cứ tìm gã, gã và Fluhm sẽ không chỉ đánh bom vì những mục tiêu chính trị, mà đánh bom cả những cá nhân nữa.
- Gã điên rồi!
- Gã khẳng định có thuốc nổ trong tay. Dĩ nhiên cả tiền nữa. Có nghĩa chúng ta phải lường trước mọi chuyện. Chú đã báo cho Cục hình sự liên bang. Bây giờ chú đang có một sự nghi ngờ khủng khiếp.
- Là gì ạ?
- Chú đã suy ngẫm, - ông Glockner nói – cân nhắc mọi khả năng. Trong khắp vùng này chỉ có một doanh nghiệp đáng để bọn khủng bố nhắm vào. Một doanh nghiệp có các xí nghiệp nhánh ở 4 nơi khác nhau quanh vùng.
- Ý chú nói các xí nghiệp của ông Meier-Micksner phải không ạ?
- Chính xác. Nhờ cháu bảo ông chủ nhà gọi điện tới Tổng nha cho chú nhé.
- Cháu sẽ nói ngay, thưa chú.
Tarzan chạy lại chỗ các bạn, lúc này có thêm Claudia nhập bọn. Hắn bảo:
- Mình hết thấy ngon miệng rồi. Tai họa đang thành hình. Ba bạn đâu rồi, hở Claudia?
- Mình nghĩ ở trong phòng làm việc. Ba mình mời cái ông Niedermann ấy vào đấy. Chắc là tranh thủ bàn chuyện xí nghiệp.
- Tất cả theo mình! – Tarzan nói – Để mình đỡ phải trình bày hai lần.
Năm đứa cùng đi. Tarzan gõ cửa. Bố của Claudia nói lớn.
- Mời vào!
Tarzan tường thuật lời của thanh tra Glockner. Vì lịch sự, cũng nên cho Niedermann cùng biết. Là kỹ sư trưởng về hóa chất, ông ta dù không là cánh tay phải của ông Dieter, chắc chắn cũng là ngón tay út.
-... vì vậy bác nên gọi điện cho thanh tra Glockner. – Tarzan kết thúc những điều cần nói.
Ông Dieter vẫn điềm tĩnh. Chỉ gương mặt rám nắng của ông trở nên suy tư hơn.
Niedermann thì toát mồ hôi. Trên vầng trán tái nhợt lấm tấm những giọt nước. Mắt ông ta chớp liên hồi.
Người này không thể làm lãnh đạo, thủ lĩnh Tứ quái thầm nhận xét. Quá dễ luống cuống.
- ÔngGlockner có l ông Dieter nói – như vậy đẻ ra hai câu hỏi: liệu có bắt được Trensl và Fluhm không? Nếu được, thì câu hỏi thứ hai cũng được giải quyết. Câu hỏi này là: chúng ta tự bảo vệ như thế nào đây?
- Chúng ta cần được cảnh sát bảo vệ. – Niedermann lúng búng – Nhất định! Nhất định thế! Cảnh sát bảo vệ ở mọi ngóc nghách, mọi lối ra vào. Chúng lại còn dọa khủng bố các cá nhân nữa... Điều này đặc biệt có thể nhằm vào chúng ta: vào tôi, ông tôi... và... Cả chúng ta cũng cần cảnh sát bảo vệ!
- Để rồi sẽ bàn cụ thể với thanh tra Glockner. – ông Dieter nói – Nhưng bao giờ chúng ta cứ liên hoan đã. Không nên vì thế mà để mất cuộc vui. Đúng không nào?
Claudia ở lại bên bố. Tarzan cùng các bạn đi ra.
- Bác Dieter đã nhận ra vấn đề: chừng nào Trensl và Fluhm ngồi sau chấn song nhà tù, mối nguy hiểm sẽ giảm đáng kể. – Tarzan nói – VìNero có vẻ là hạng người chỉ giỏi sai khiến, chứ bản thân không dám dấn thân vào trận. Vậy tụi mình làm cách nào tìm ra Trensl và Fluhm đây?
- Mình chẳng thấy cơ hội nào, dù có căng mắt ra mà nhìn. – Tròn Vo đáp.
- Mình thấy một khả năng, - Tarzan tuyên bố - nhưng làm sao các bạn có thể biết được. Bởi mình còn chưa kể việc đã vẫy xe đi nhờ đến đây như thế nào.
- Vẫy xe đi nhờ à? – Gaby hỏi.
- Đúng. Nhưng các bạn không hình dung nổi ai đã cho mình đi nhờ đâu. Petra và JoachimSpockhoff. Các b không biết chúng ư? Những tên khủng bố trước kia. Báo chí đăng rằng chúng đã cải tà quy chính. Nhưng đó là ý kiến của các nhà báo. Mình tự hỏi mình và hỏi các bạn: Liệu có đúng chỉ tình cờ mà cả hai phóng xe qua rất gần nơi xảy ra vụ cướp, với một tốc độ điên rồ. Rất có thể vợ chồng Spockhoff không hề cải tà quy chính, mà dưới lớp vỏ hoàn lương vẫn là những tên khủng bố tệ hại nhất. Và chúng ta đã muốn kiểm tra xem vụ cướp có trôi chảy không, hay thất bại, và liệu cảnh sát đã mò đến hiện trường hay chưa.
- Ý bạn là có thể vợ chồng Spockhoff chính là tên Nero mai danh ẩn tích? – Gaby hỏi.
- Dù thế nào tụi mình cũng phải thẩm tra lại, kẻo sẽ phải tự trách mình về thói cẩu thả.
- Nhưng chưa nói gì vội với ba của Gaby chứ? – Tròn Vo hỏi.
- Chú ấy có đầy việc phải làm. – Tarzan mỉm cười – Không, chúng mình sẽ thẩm tra việc này. Và chỉ cần hơi nghi ngờ thôi, tụi mình sẽ báo cho chú Glockner biết.
- Bao giờ bắt đầu điều tra? – Karl sốt ruột.
- Tất nhiên là ngay lập tức. Xong việc, tụi mình sẽ trở lại đây.
- Mày biết vợ chồng Spockhoff ở đâu ư, đại ca?
- Đã có những cuốn danh bạ điện thoại.
- Trông danh bạ sắp xếp theo ngành nghề, - Karl cười – có thể chúng ở trong mục “nghề khủng bố/font>
Tarzan đã nghĩ kỹ, bèn bảo các bạn:
- Chắc chắn chúng ở trong thành phố. Nào đi thôi! Bất quá sẽ đi tàu nhanh.
*
Khi Petra Spockhoff định kéo kín rèm cửa phòng ngủ thì ả trông thấy gã đàn ông tay xách chiếc cặp đang lủi nhanh trong vườn lại gần nhà.
Ả lập tức lấy khẩu súng lục để trong ngăn kéo bàn đêm, lên đạn, cầm súng chúc nòng xuống đất, đi sang phòng khách, nơi Jo đang mở chai bia thứ tư trước máy thu hình.
- AnhJo, ngoài kia có một tên đang lảng vảng. Sau nhà mình ấy.
Jo lập tức đứng phắt dậy. Bộ mặt ếch của gã bóng nhãy.
Đúng lúc đó, có tiếng đập cửa hậu.
Cả hai chạy ra gần cửa.
Petra thủ khẩu súng sau lưng.
Jo nhòm qua lỗ kính nhỏ xíu trên cửa, xì cả hơi bia qua kẽ răng:
- Em biết ai không? Thằng Norbert! NorbertTrensl. Không thể có chuyện này được. Hãy mở cửa cho n Petra mở cửa tay trái, tay phải vẫn lăm lăm khẩu súng.
Ả nhìn gã khách không mời mà đến. Gã đứng sát bậu cử, một gã vạm vỡ, trán thấp tè, lông mày chổi xể, mũi gãy.
Chiếc cặp gã giữ khư khư trên tay bằng kim loại.
- Norbert! – Jo nói – Anh còn sống ư, anh bạn!
- Hãy để tôi vào nhà đi, Jo! – Trensl nói – Chúng đang săn đuổi tôi.
- Cớm à? – Jo lủi sang bên, trong khi vợ gã lập tức đóng cửa sau lưng Trensl.
- Cớm! – Trensl thở phào.
Rồi hai tên lưu manh bắt tay nhau.
- Này Petra, em và Norbert chưa biết nhau. – Jo bảo vợ - Dạo ở trong tù, hai đứa anh ngồi cùng một buồng giam. Phải, đây là Norbert, một người bạn của anh! Tôi nói để anh biết nhé, Norbert: Petra hết sảy đấy. Thời buổi này chẳng còn ai được như cô ấy đâu.
Trensl cười nhăn nhở.
- Ngày xưa anh cũng luôn khoái những cô tóc vàng rồi.
Rồi gã bắt tay Petra.
- Làm sao mà chúng truy đuổi anh? - ả hỏi.
- Là vì... thôi, tốt nhất để tôi kể từ đầu.
Trong khi gã kể, cả bọn đi vào phòng khách. Petra cất khẩu súng vào tủ li.
-... tất cả là thế. – Trensl kết luận – Tụi cớm không hề biết quan hệ của tôi với anh, Jo ạ. Tôi đọc báo, thấy nói anh đã trở thành một công dân tốt. Sẽ chẳng ai nảy ý tìm tôi ở nhà anh. Thậm chí cả Fluhm tôi cũng không cho biết điều này. Fluhm hiện đang ở nhà hắn, dưới một cái tên giả. Nếu anh chị cho tôi ẩn ở đây ít hôm, tôi sẽ thoát được tụi cớm. Chẳng còn gì nguy hiểm cho anh chị đâu. Tiền thì tôi có đủ.
Chẳng ai bảo ai, cả Jo và Petra cùng đưa mắt nhìn chiếc cặp bằng kim loại. Ả đàn bà chợt thấy mạch đập rộn ràng. Jo bắt đầu nháy lia lịa căp mắt ếch.
- Anh chị không còn hoạt động nữa. – Trensl vội bảo – Tôi quấy quả anh chị. Nhưng không để anh chị thiệt đâu. Mỗi ngày tôi trú ở đây, xin biếu anh chị 1.000 mark.
- Có mấy khách sạn trên đời này đắt giá đến thế, - Jo cười – nhưng tôi không từ chối tiền đâu. Như anh biết đấy, chúng tôi sống chẳng dư dả gì. Tôi làm gác đêm, còn Petra mỗi tuần ba lần bán hàng ở quầy len của cửa hàng. Ê, anh thấy không khỏe à?
Trensl ngồi rũ rượi trên ghế bành, thở khó nhọc, tái nhợt như xác chết.
- Tôi kiệt sứcồi, - gã lẩm bẩm – hết căng thẳng vì vụ cướp, lại phải chứng kiến Paluschke bị còng tay! Mà nào đã hết, còn húc vào xe của cớm nữa chứ. Lúc chúng kiểm tra giấy tờ, sợ cứng cả tim. May mà chúng tin vào cái tên giả Hans-Hennigvon Socke-Paulmann.
Petra chỉ vào các móng tay của gã:
- Máu à?
- Màu thôi. Tôi đóng giả kẻ đi xe đạp bị xe chẹt, nghiến đứt cánh tay, nằm trên đường mà.
- Nobert, anh hãy đi nằm nghỉ tạm đã! – Jo mời – Trên gác chúng tôi có một buồng nhỏ, kê giường xếp. Anh ngủ một giấc cho no mắt. Trong khi đó, Petra nấu cái gì đó thật ngon. Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng cuộc hội ngộ.
Trensl gật đầu:
- Được, tôi đi nằm độ nửa giờ. Rồi quả là tôi muốn ăn. Bụng tôi sôi réo suốt từ tối qua đến giờ. Theo lệnh của Nero thì cứ gọi là rối cả lên, không còn lúc nào mà ăn nữa.
Jo đưa Trensl lên buồng. Trensl xách chiếc cặp theo.
- Các anh không biết sếp của mình thật à? – Jo hỏi.
- Chẳng biết gì. – Trensl đặt cái cặp ở cuối chân giường.
- Xe anh để chỗ nào
- Trong một cái nhà gửi xe cạnh ga. Phải vài tuần nữa người ta mới để ý đến chiếc Opel đậu mãi ở đó.
Jo đóng cửa, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
- Nếu tụi mình để tuột khỏi tay cơ hội này, thì thật là điên – vợ gã thì thầm.
Jo gật đầu:
- 600.000! Cơ hội cuối cùng của hai ta. Ta sẽ phới sang Thụy Sĩ. Rồi từ đó đi Tây Ban Nha. Nếu biết đầu tư số tiền đó, sẽ dư dật trong nhiều năm. Ở đâu mà vợ chồng mình không kiếm được việc làm. Nhưng bây giờ phải loại Trensl ra khỏi vòng chiến đã. Không được để hắn thức dậy, khi tụi mình nẫng cặp tiền của hắn. Em còn những giọt thuốc mê đấy chứ?
- Để dưới tầng hầm. Thuốc hơi cũ, nhưng theo em biết thì vẫn hiệu nghiệm. Mà chỉ cần hắn mê man độ ba giờ là đủ. Em sẽ nấu món súp đậu Mêhicô cho hắn. Thoạt đầu hắn sẽ thấy cồn ruột, rồi rũ rượi tụt người khỏi ghế ngay.
- Bắt đầu liền đi! Trong khi đó anh đi dạo một chốc.
- Anh lại đùn hết việc cho em đấy.
Jo cười nịnh:
- Anh giúp gì được em khi nấu nướng chứ? Thấy chưa! Rồi sẽ chỉ lộ liễu nếu cả hai chúng mình không cùng ăn.
- Anhó lý! - Ả vỗ má hắn.
Jo mặc áo choàng đi ra. Petra ở lại trong bếp.
Độ 45 phút sau, đã thấy Trensl xuống cầu thang.
- Tôi mệt ghê gớm, nhưng không ngủ nổi. – gã nói – Cái nghề khủng bố đến là khó nhọc. Đôi khi tôi tự hỏi: phải chăng tôi đã thông minh hơn nếu biết quyết định trở thành công chức nhà nước. Làm một công chức lười biếng, chuyên quyết định sai lầm, ăn hối lộ và cứng nhắc – thì cũng làm hại được quốc gia không kém gì một tên khủng bố. Nhưng thôi, nói làm gì nữa! Jo đi vắng à?
- Anh ấy có chút việc phải làm cho xong. Anh ngồi vào bàn ăn đi. Tôi dọn ra ngay.
Từ trong bếp bay ra mùi ớt, thịt bò và đậu hầm. Petra bưng cho tên khủng bố một đĩa sâu đầy món súp đặc sản Mêhicô. Đoạn ả vào bếp, bắt đầu tất bật cọ nồi.
- Ngon tuyệt! – Trensl xuýt xoa – Này chị! Giá biết anh Jo vào thành phố, tôi đã nhờ anh ấy một việc.
- Việc gì?
- Lấy tiền giúp tôi... Ối. – hắn rên lên.
Petra đâm bổ từ bếp ra:
- Sao? Sao lại lấy? Thế tiền không ở trong cặp à?
Trensl vã mồ hôi. Món đậu cay hãi hùng. Gã đã vétsạch đĩa súp, lúc này hai tay ôm bụng.
- Không! – Gã hổn hển – Cố nhiên không ở trong cặp. Làm sao tôi biết có bị chộp trên đường đến nhà anh chị hay không? Chiếc cặp này tôi luôn đóng sẵn, đề phòng khi phải trốn gấp... Petra, tôi nghĩ món đậu của chị quá cay. Tôi... thấy xót ruột.
- Hết ngay thôi mà. Này Norbert! Thế tiền ở đâu?
- Giấu rồi. Giấu kỹ... – Gã không nói nữa.
- Ở đâu, Norbert? Ở đâu? Quỷ tha ma bắt! - Ả gào lên khi gã không chịu mở miệng ngay – Nói nghe nào!
Răng Trensl va vào nhau lập cập:
- Mi... đã đầu độc ta.
- Vớ vẩn! Sao anh lại nghĩ thế? Anh quá kiệt sức, quá căng thẳng, cần nghỉ ngơi, có lẽ nên đi an dưỡng và điều trị bệnh dạ dày. Để tôi pha cho anh tách trà bạc hà. Nhưng hãy bảo cho tôi biết: tiền ở đâu?
- Ở... trong một ngăn gửi đồ tại nhà ga. Ngăn...
Gã không nói tiếp được nữa, mà đảo tròng mắt, đổ người ra trước, mặt sấp xuống đúng đĩa súp còn chút ít.
Petra xốc nách lôi gã dậy.
Trensl đổ ngửa ra sàn. Ả bắt đầu lục lọi các túi áo quần gã, và nghe tiếng Jo trở về.
Đúng lúc Jo bước vào ả cũng vừa tháo giày của Trensl ra.
- Em làm gì vậy?
- Tiền gửi trong một ngăn đồ ở nhà ga. Em tìm chìa khóa. Nhất định chìa khóa phải ở trên người hắn. Hay là trong cái cặp. Chúng mình.... A!
Ả gỡ gót giày bên trái ra. Chìa khóa giấu trong đó.
- Này Jo, đó là ngăn số 339! - ả đắc thắng – Cưng ơi, giờ đến lượt em. Em đi lấy tiền. Anh ở nhà sửa soạn vali. Tụi mình cứ mặc Trensl nằm đây. Để em gọi taxi đi. Anh có thể tranh thủ xếp hành lý của chính mình lên xe.
Petra đi rồi, Jo bắt đầu mở các ngăn tủ sửa soạn. Gã lôi các thứ ra, đặt cả khẩu súng của Petra lên mặt bàn.
Khi đi ngang Trensl, gã vấp phải một chiếc giày, loạng choạng suýt ngã.
Giày Italia, đẹp đấy chứ! Gã nghĩ. Vừa chân mình cũng nên. Gần như mới. Cỡ 42... biết mà!
Gã nhặt chiếc giày bên phải lên, khi thử uốn xem đế giày có dẻo không, thì thấy phần gót xê dịch. Jo vội tháo gót ra. Trong cái gót rỗng là một chiếc chìa khóa nữa.
Jo trân trối nhìn. Cũng là chìa khóa ngăn gửi đồ, số 1024!
Jo hoảng hồn nhìn Trensl. Hắn chưa thể tỉnh ngay, nhưng mí mắt đậy, môi dưới trễ ra phô những chiếc răng như đang cười nhạo Jo.
Jo chợt hiểu ra.
- Không!!! – Gã hổn hển – Ôi lạy Chúa! Không!
Gã đột nhiên nhớ rằng Trensl không bao giờ hành động mà không có bẫy. Không bao giờ!
- Petra! – Jo lắp bắp như người mê sảng – Xin chớ! Chớ có đến gần ngăn số 339! Trong đó có... bom! Bom! Anh cược rằng tiền để ở ngăn 1024 kia!
Gã đứng như tê liệt trong giây lát. Đoạn phóng ra khỏi nhà, sập cửa ngay sau lưng, nhảy lên chiếc Mercedes cũ đậu trước gara.
Liệu có còn kịp ngăn tai họa này hay không?
Liệu gã có đến trước Petra?
ChiếcMercedes lao vọt đi.
*
Tứ quái gặp may. Vừa rời khỏi biệt thự nhà Claudia đã thấy chiếc BMW màu trắng của ông Glockner đỗ xịch trước cổng.
- Ba đến đón con vừa đúng lúc, phải không Gaby?
- Đón tất cả chúng con chứ, ba thân yêu. – Cô bé ôm choàng lấy cổ cha.
- Chúng cháu cũng định vào thành phố đấy ạ. – Tarzan giải thích – Chúng cháu xin trường nội trú đi đến 10 giờ tối kia.
Rồi trái với những dự tính ban đầu của mình, hắn quyết định kể cho ông thanh tra về vợ chồng Spockhoff.
- Các con lên xe đi! – ông Glockner nói – Chúng ta sẽ đến đó ngay. Các con có địa chỉ đấy chứ?
Karl đã tra danh bạ rồi, bèn nhanh nhảu đáp:
- Số 47, đường Doderer ạ. Sau khu công nghiệp, thưa chú.
Xe chuyển bánh.
- Chúng cháu vừa suy nghĩ lại, - Tarzan nói – hình như Paluschke đã nói dối. Hắn, Trensl và Fluhm đều biết Nero. Nhưng chúng không chịu tiết lộ. Vì chúng hy vọng vào sự cứu giúp của Nero, nhỡ không may chúng sa lưới. Nero có thể bắt con tin để đòi tự do cho chúng, hoặc tuyên bố tiếp tục đánh bom nếu cảnh sát không chịu thả chúng ra.
- Để rồi xem. – ông Glockner nói.
ÔngGlockner thông thuộc vùng ven này, dễ dàng tìm ra nhà Spockhoff.
- Số 47a đây, - ông nói – trước hết chúng ta đi ngang qua, thăm dò đã.
NhàSpockhoff là một ngôi nhà xập xệ, vườn tược bỏ hoang. Trước gara đỗ chiếc Mercedes cà gỉ mà Tarzan từng đi nhờ.
Mọi người cùng nhìn về chiếc xe.
Đúng lúc đó cửa nhà mở tung. Một gã đàn ông chạy ra.
- Gã đấy! – Tarzan thì thầm.
Cửa sập lại sau lưng JoSpockhoff. Tên cựu khủng bố chạy ra xe, nhảy lên sau tay lái.
- Gã mới vội vã làm sao chứ. – Tarzan nhận xét.
- Chắc có chuyện gì. Có lẽ Trensl gọi điện đến cầu cứu, và Spockhoff đi đón chăng?
Tarzan quay nhìn. Qua cửa sau xe, hắn thấy chiếc Mercedes phóng về phía thành phố.
*
Petra ra khóa vào ổ ngăn số 339.
Chỉ xoay một vòng, thế là số tiền sẽ về tay ta! Ả mỉm cười – 600.000 chứ đùa đâu! Không hiểu toàn tờ 100 – hay có cả những tò bạc nhỏ hơn?
Ả mở cửa ngăn, sửng sốt nhìn cái hộp bằng kim loại choán hết nửa ngăn. Một cần ăng-ten thò lên, chạm nóc ngăn.
Trông như một chiếc đài bán dẫn - ả nghĩ và thò tay vào.
- Petra! – Jo gào lên từ đầu dãy ngăn gửi đồ - Đừng động vào!!!
Ả đờ ng quay phắt lại, mồm há hốc nhìn chồng.
- Anh làm em hết cả hồn!
Jo đến gần, thở hổn hển, đưa ống tay áo quệt mồ hôi:
- Đúng vào tích tắc cuối cùng nhé! Anh đã phóng xe như điên!
- Có chuyện gì vậy?
Jo chìa cho ả xem chiếc chìa khóa thứ hai và vắn tắt giải thích đầu đuôi.
Gã bước lên một bước, nhòm vào ngăn 339 mở toang:
- Anh chẳng nói như thánh phán à. – gã hổn hển – Cần ăng-ten kìa! Anh cuộc đó là ngòi nổ. Nếu em chạm vào, ắt tan xác rồi.
Petra rùng mình, cảm thấy có những bóng người di động phía cuối dãy, và quay đầu lại.
*
Tarzan nhìn cả đôi.
Bộ mặt đanh ác của Petra đang ngời ngời thì đúng hơn là sợ hãi. Giấc mơ về khoản tiền lớn nơi ả mạnh hơn nỗi sợ về việc vừa hút chết.
Mặt chồng ả bỗng cắt không còn hột máu.
Cạnh Tarzan là ông thanh tra, Tròn Vo và Karl.
- Chúng tôi nghe thấy cả rồi, - ông Glockner điềm tĩnh nói – còn điều gì chưa rõ, ông bà sẽ cho chúng tôi biết ngay bây giờ. Vậy là số tiền ăn cướp của Trensl hiện cất trong ngăn số 1024. Còn trong ngăn này là trái bom. TênTrensl này liều lĩnh thật! Xin hai vị chớ tìm cách tẩu thoát! Cảnh sát nhà ga đang đến kia rồi.
JoachimSpockhoff quay phắt lại. Hai cảnh sát đang tiến tới gần.
Vợ chồng tên cựu khủng bố đành buông xuôi. Petra nghiến răng. Chồng ả rũ vai như gà toi.
Cảnh sát lập tức xử lý hai ngăn 339 và 1024.
- Vâng, Trensl đang ở nhà chúng tôi. – Jo thú nhận khi người ta hỏi vợ chồng gã lần thứ hai, tại văn phòng cảnh sát ga.
- Chúng tôi không liên quan gì đến bọn khủng bố Nero cả. – Petra phân bua – Chuyện với Trensl thì thế này...
Ả thuật lại. Ông Glockner gọi về Tổng nha, lệnh điều hai xe cảnh sát đến số nhà 47 đường Doderer để bắt gọn tên khủng bố đang mê man bất tỉnh.
Lúc 17 giờ 10 phút, trong khi vợ chồng Spockhoff vẫn đang thề thốt không dính dáng gì đến tổ chức của Nero, thì chuông điện thoại réo.
Viên cảnh sát ga nghe điện, gật đầu hai lần, cắn môi dưới.
- Bắt hụt rồi, thưa ông thanh tra – anh ta giải thích – Rõ ràng thuốc mê không đủ liều, hoặc đã quá cũ. Chi biết Trensl đã hồi tỉnh sớm hơn, và đã cao chạy xa bay cùng cả cái cặp lẫn đôi giày, mang theo luôn khẩu súng của Spockhoff. Hắn để lại trên bàn một mảnh giấy, viết đại khái là vợ chồng Spockhoff sẽ phải đền tội. Hắn gạch chân ba lần dưới chữ “rửa thù”.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG