Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chín - Được Mời Sang Châu Phi
ọi bí mật đều được “bật mí” vào sáng hôm sau trên một băng ghế dài. Trời chưa bao giờ đẹp như vậy. Sân thể thao chan chứa ánh nắng và Gaby ngồi như một nàng tiên cá lặng lẽ tết những bím tóc vàng óng. Cô bé đang nghĩ đi đâu, vẻ mặt như ấp ủ một bí mật gì đó khiến ba thằng con trai đều thấy ngài ngại. Tròn Vo liền mở một phong sôcôla. Karl thì gõ gõ móng tay vào răng.
Cuối cùng thì Công Chúa cũng lên tiếng:
- Mình có một tin mới. Các bạn sẽ sửng sốt đó!
Tarzan cười cười:
- Mình cũng có một tin sốt dẻo đây. Nhưng ưu tiên phụ nữ. Bạn nói trước đi Gaby!
- Chủ nhật này ba mình sẽ bay sang Tunesien.
- Vậy hả? Nói lại nghe coi, Công Chúa!
Tarzan sững sờ:
- Có đúng không, Gaby?
- Thiệt đó! Ba mình bay sang Tunis, thủ đoo của Tunesien và sau đó đến… Hammamet. Nơi giáo phái JAA đóng trụ sở. Tất nhiên là ba mình đi… làm nhiệm vụ. Tuy nhiên chuyện đó chỉ ba mình và sếp của ông biết. Chuyến đi đến Tunesien được tiến hành do đề nghị của các gia đình có con em bị mất tích. Không hiểu vị khách “du lịch” Glockner sẽ phối hợp với Interpol như thế nào khi đột nhập pháo đài thép của bọn JAA?
Tròn Vo cảm thấy ngứa miệng:
- Interpol là cái gì hả đại ca?
Quân sư Karl trả lời giùm Tarzan:
- Đó là tổ chức cảnh sát quốc tế có chức trách hợp tác với cảnh sát hình sự quốc gia trong việc theo dõi tội phạm. Tổ chức này được thành lập năm 1923, đầu tiên đóng tại Viên, thủ đô Áo. Năm 1946 tái thành lập và hiện giờ đóng đô tại Paris, thủ đô nước Pháp.
Tarzan cứ ngắm Công Chúa như bị thôi miên. Hắn nói rất nhẹ nhàng:
- Giờ thì mình xin công bố tin sốt dẻo của mình. Cũng chủ nhật tới, mình và một bạn nữa cũng sẽ được đi du lịch sang Tunesien. Đáng tiếc là mình không thể mời Karl, bởi vì Karl phải tháp tùng cha mẹ đến Paris trong lễ Phục Sinh để làm quen với bảo tàng Luvre có bộ sưu tập lớn nhất thế giới. Riêng Kloesen thì lên đường một cách đương nhiên vì cha mẹ cậu ấy đã đồng ý thu xếp mọi phí tổn. Tuy vậy vẫn còn một rắc rối nhỏ cho Kloesen, là ông bà chủ hãng sôcôla chỉ đồng ý khi có một người lớn đi cùng. Bây giờ thì người đó đã có rồi. Mình và Kloesen định chiều nay đến nhà Gaby để nhờ “bố già” lo một công hai việc.
Gaby buông tay khỏi bím tóc. Đôi mắt xanh biếc của cô bé chớp liên hồi:
- Trời ạ, gia đình Tròn Vo “bao” luôn chuyến đi của bạn?
- Làm gì phiền phức cỡ đó hả Gaby. Bác sĩ Reiss đã tạo điều kiện cho mình. Ông ấy còn điệu nghệ hơn nữa khi cho phép mình mời thêm một người nữa. Bây giờ, bạn thử đoán xem người mình định mời là ai đi, Gaby!
Mặt Gaby đỏ ửng:
- Đừng ngó mình kì cục vậy Tarzan. À… có thể là bà lão bị cướp bữa nọ chăng?
- Ai lại bắt một bà cụ tám mươi tuổi chịu cái nóng Phi Châu như vậy.
Gaby ngượng nghịu cúi mặt, dù cô biết đất dưới chân chẳng có gì là hấp dẫn. Cô nói lí nhí:
- Chẳng lẽ bạn mời mình sao… Tarzan?
- Chứ sao. Hỏi… hoài.
Công Chúa xõa tung mấy bím tóc vừa tết. Tại sao lại không để mái tóc vàng óng ả tự do bay trước gió chứ. Giọng cô bé cực kì xúc động:
- Có lẽ ba của mình sẽ chấp thuận. Ôi chao…
Tròn Vo cũng thấy lòng rộn ràng. Hãy nghe nó la lớn:
- Trời ơi, Gaby xõa tóc làm gì. Tết lại đi. Này nhé, bạn để tóc thắt bím giống hệt một vũ nữ Tunesien chỉ thiếu cái mạng che mặt.
Gaby hoảng hồn:
- Trời đất, sang Tunesien mình sẽ phải đeo mạng che mặt sao?
Máy Tính Điện Tử cười ngất:
- Khỏi phải lo đi, Công Chúa! Đất nước Tunesien hiện nay đã tiến bộ rồi. Ra đường cũng Âu phục son phấn như ai. Có điều là số phụ nữ bản xứ che mạng vẫn còn giữ nguyên truyền thống. Họ thập thò đôi mắt đen nhánh như trong truyện “Ngàn lẻ một đêm”.
Gaby thở mạnh:
- Cảm ơn đấng Allah!
Tarzan kết thúc:
- Vậy là xong. Má mình cũng đã không từ chối ước mơ du lịch của đứa con trai giang hồ nơi… kí túc xá. Chỉ đáng tiếc cho Karl. Nhưng không sao, dù gì thì Tứ quái TKKG vẫn còn một buổi tối để sát cánh nhau thu thập thông tin quan trọng. Các bạn còn nhớ cái máy ghi âm chạy pin 30 giờ mình “gài” trong rừng chớ? Đêm nay mình sẽ mang về.
Hội nghị bất thường kể như bế mạc.
Buổi chiều, sau khi tranh thủ “dợt” lại những đòn thế Judo siêu đẳng, Tarzan rời võ đường nhúng người trong phòng tắm. Hắn trở lên phòng làm bài tập một cách gấp gáp trong lúc thằng mập duỗi dài chân trên giường miệng lẩm bẩm đọc một cuốn sách dày cộp.
Giọng Tarzan buồn thiu:
- Giá mà thằng Karl đừng bị vướng vụ học hỏi kiến thức văn hóa ở Paris thì tròn trịa biết bao…
Rõ ràng hắn nói một đàng nhưng Tròn Vo lại nghĩ sang… một nẻo. Nó ngáp dài:
- Làm sao mà “tròn trịa” được. Chữ nghĩa gì mà quá dị hợm. Méo xẹo.
- Hả?
- Đại ca không hiểu tao nói gì sao? Tao đang đọc cuốn “Hướng dẫn ngôn ngữ Ả Rập” mới mượn ở thư viện. Chữ với nghĩa cứ rối tung như gà bới. Đại ca có biết “El-bullis” nghĩa là cái gì không nào?
- Là… kẹo sôcôla!
- Đừng chọc quê nhau đại ca. Cho mày biết: “El-bullis” chính là “thanh tra cảnh sát”. Bá phát chưa nào, chào ngài El-bullis Glockner…
Tròn Vo quăng cuốn sách lên tủ:
- Nói vậy chứ nhức đầu quá. Tao thách thằng Karl học thuộc tiếng Ả Rập trong hai ngày. Mà nó còn không học thuộc thì làm sao tao “theo” nổi.
Tarzan nhún vai:
- Tối thiểu mày cũng phải kiếm cho được một tờ giải thích chữ… Tròn Vo. Mà này, qua bên đó mày hãy mở to mắt nếu gặp một kẻ béo bệu nghe. Biết đâu hắn chẳng ham sôcôla như mày.
Kloesen cười hà hà:
- Tao đâu có béo, chỉ hơi đẫy đà thôi. Mà tao nghe nói bên xứ Phi Châu ai mà to béo đều được kính nể còn hơn… tù trưởng.
Tarzan chỉ còn nước lắc đầu. Hắn viết thêm một bức thư cho mẹ bỏ vào hộp thư rồi xách xe đạp lầm lũi nhắm hướng khu rừng. Không hiểu sao đêm nay trời tối đen chưa từng thấy.
*
Bóng tối chưa bao giờ là mối đe dọa của Tarzan mà thường là ngược lại. Hắn biết dựa vào đêm đen để phán xét hành vi kẻ thù. Đôi mắt hắn vốn tinh tường khác người.
Dựa xe đạp vô một thân cây cách xa đường mòn, chiếu cái nhìn về những ô cửa sổ sáng đèn từ căn biệt thự, hắn lẫn lộn trong rừng rậm như một bóng ma. Bộ đồ Jeans một màu xanh lam càng khiến hắn hòa tan với thiên nhiên, đến mức trời có sấm chớp cỡ nào cũng đừng hòng thấy được hắn.
Coi, vừa lướt qua đám dương xỉ, chưa kịp luồn khỏi một cành cây, Tarzan chợt sững người, chới với vì một tiếng thì thào “phun” ngay trước mặt:
- Suỵt! Phải mày đó không, Argoub?
Tarzan nín thinh trong vòng… năm giây. Giây thứ sáu hắn đột nhiên bừng tỉnh:
- Ờ…
Giọng hắn khàn khàn và nhẹ như hơi thở theo kiểu thằng Argoub lúc hốt hoảng. Hắn chờ đợi kết quả. Và cái bóng đen thù lù sau một gốc thông khẽ nhúc nhích. Tiếng của gã tu sĩ nghe rờn rợn:
- Thằng học trò chó đẻ không hiểu có lại không? – Thằng kia lại hỏi. Hình như gã nấp sau một gốc cây.
- Tao… không… biết…
Tarzan cũng nấp đi ngay. Lúc này hắn nhìn rõ hơn cái dáng thằng vừa hỏi hằn trên nền sáng mờ là cái sân do ánh điện trong nhà hắt qua cửa sổ. Hắn co rúm thân thể cao lớn lại như một con nhím xù lông. Nào, rõ ràng thằng vừa phát ngôn là… Grombali. Còn thằng rình phía bên phải là ai? Trời ạ, dưới thằng đó một chút lại còn một thằng khác. Rồi bên trái một thằng nữa, thằng nữa…
Trống ngực Tarzan đập thình thịch. Hắn hiểu hết trong tích tắc. Điệp vụ không thành. Mọi chuyện vậy là đổ bể. Chiến dịch nghe trộm bị phát giác rồi. Hắn đang ngồi trong bẫy của những con sói trọc đầu…
Thủ phạm không ai khác hơn là thằng Jeli. Đích thị là nó. Cái thằng đểu giả vờ ngáy như bò rống. Có lẽ nó đã tương kế tựu kế theo dõi khi hắn đột nhập vào phòng hai thằng Salwa, Thibar.
“Đành phải về thôi”. Tarzan vừa định nhấc chân thì bên trái hắn, tiếng cành cây gãy răng rắc. Giọng Argoub nghe rõ mồn một dù cố gắng ém hơi:
- Tao về đây rồi!
Gió mạnh thổi ào ào trên các ngọn cây làm sự im lặng trở nên nghẹt thở. Không nghẹt thở sao được, dẫu là thằng ngu nhất trên đời đang ngồi rình ở đây cũng biết rằng “có tới hai thằng Argoub”.
Tarzan quyết định chớp nhoáng. Hắn chống tay lên theo tư thế xuất phát của một vận động viên đua tốc độ. Sự chuẩn bị kể ra cũng chẳng muộn màng. Ê kìa, thằng Grombali đã đứng bật dậy gào lớn:
- Tất cả chạy về phía tao! Nó đang ở đây. Thằng nhãi đã nhận ra tụi mình rồi!
Gã vừa hò hét vừa nhảy xổ vào… con nhím Tarzan. Coi, con nhím xù lông nhọn ra và Tarzan bay lên như có cánh. Cú đá thốc cực đẹp của hắn dính trúng ngực Grombali khiến gã chui lọt thỏm trong một bụi tầm ma. Thằng ác ôn Argoub mới vung chùy lên đã lãnh đòn tương tự. Bóng tối đã giúp Tarzan “triển khai” một cú đá thứ hai đẩy bật thằng đểu xuống một đám cây đầy gai nhọn lểu, chỉ còn nghe tiếng gã rú thảm thiết.
Tarzan rút lui lẹ làng. Cơn hỗn độn bắt đầu xé rách màn đêm yên tĩnh. Tiếng gào rú và tiếng chửi thề từ bốn phía nghe chát chúa:
- Nó đâu, nó đâu?
- Mẹ, thằng chó chết…
Hàng loạt bóng người băng mình qua các búi cây chỉ để… đổ ập vào nhau. Cơn thịnh nộ đã đến đỉnh điểm bởi một số thằng vấp chân té chúi nhủi, mặt mũi bầm tím máu. Chưa kể những cú đấm không trúng đích mà lại trúng nhằm đồng bọn.
- Chết tao…
- Trời đất, mày mù hả? Đồ con bò!
Y hệt một cuộc bạo loạn. Tarzan rảnh… chân tha hồ chạy sau khi chứng kiến đủ pha ngoạn mục trong rừng. Cảm ơn mày nghe Grombali, nhờ mày báo động sớm mà tao thoát nạn. Tarzan tính phóng lên yên xe đạp mà không ngờ một cây chùy nặng trịch từ sau lưng giáng xuống. Quá đột ngột.
Không còn thời gian để tự vệ một cách lịch sự hơn, Tarzan vừa kịp thời né người tránh đòn, vừa đánh khuỷu tay vào hung thủ. Thằng đánh lén rú lên trước khi đổ phịch xuống đám dương xỉ. Tiếng rú nghe ngờ ngợ như tiếng rên quen thuộc của thằng đểu Jeli.
“Chắc là nó”. Tarzan lao xe như tên bắn và nháy mắt đã ra tới bìa rừng. Trong bóng đêm hắn nghe tiếng xe hơi rền rĩ. Ánh đèn pha loang loáng khiến hắn phải tạm thời cư trú tại một bụi rậm. Con người kiên nhẫn cười thầm: “Chà, đúng là chiếc xe buýt mini nhung nhúc các gã trọc. Tụi nó chịu khó thật”.
Hắn mặc kệ cho chiếc xe buýt lồng lộn trở đi trở lại vì không tìm ra kẻ thù để mò đường tắt trở về trường. Lúc mái hiên kí túc xá vừa hiện ra thì cơn mưa đổ ập xuống. Cực kì êm đềm, con đại bàng bay lên tổ ấm. Giữa những tia chớp chằng chịt, hắn kể lại cuộc phiêu lưu suýt chết cho Kloesen. Thằng mập trố mắt hãi hùng:
- Gọi điện báo tin cho Karl và Gaby đi đại ca. Ôi, thật là may phước quá!
Tarzan không nín được cười. Hắn xoa xoa cái bụng của Kloesen:
- Từ từ đã ông Địa. Kể như tao bị mất toi 50 mark tiền nợ vì vụ này còn gì.
*
Trưa thứ sáu, Tarzan và Kloesen đạp xe đến nhà Gaby nhàn hạ như hai công tử dạo phố. Ai dè chúng vừa bấm chuông, cô bé đã thò đầu ra cửa sổ báo tin dữ liền:
- Đợi mình xuống mở cửa. Ralf Muller mất tích rồi.
Lạy Chúa, Tròn Vo đặt một tay lên ngực. Nó nhìn Tarzan phỏng đoán:
- Không lẽ nó đã qua Phi Châu hoang dã để gia nhập giáo phái JAA?
- Mày đừng gọi đó là “giáo phái JAA”. Phải kêu đích danh chúng là bọn tà đạo.
Như thường lệ, con Oskar nhào ra bắt tay Tarzan và ngoe nguẩy đuôi dẫn hai quái vào trong sân vườn. Kia kìa, dưới gốc một cây bồ đề um tùm lá, Gaby đã ngồi sẵn trên băng ghế.
Tiếng cô bé ngọt tựa mía lùi:
- Ba mình đã kể lại tất cả. Này nhé, sáng nay bà Muller đã chịu gõ cửa… đồn cảnh sát. Bà ta hớt ha hớt hải đến gặp ba mình. Nỗi buồn của bà là một lá thư từ biệt của Ralf. Trong thư, Ralf tuyên bố kể từ đây xa rời cuộc sống tầm thường để tầm sư học đạo ở một thế giới khác không cần hệ lụy vào gia đình nữa.
- Nó dám bỏ “bà già” ở lại cô độc sao? Bả từng nói nó không dám rời bả nửa bước mà?
- Trời ạ, chẳng những Ralf quên biến mẹ mình mà còn ôm theo 6.000 mark tiền “ông già” bỏ ống cho nó trong các dịp lễ Giáng Sinh. Chưa kể anh chàng còn cuỗm luôn một chiếc nhẫn kim cương, một bộ thìa cà phê bằng vàng, các đồ sứ quí và… cả một chiếc ống nhòm.
Tarzan trầm ngâm:
- Vậy là cuối cùng mọi chuyện cũng xảy ra như tụi mình lo ngại. Thằng Ralf đúng là một con lừa!
Công Chúa ngậm ngùi:
- Hiện giờ bà Muller như một bà điên. Bà ta không ngớt tự nguyền rủa là đã không chịu nghe lời chúng ta đi báo cảnh sát.
- Vậy ba Gaby đã làm gì sau đó?
- Đúng một giờ sau khi xảy ra biến cố, ba mình đã đưa hai xe cảnh sát kèm theo lệnh khám nhà đến sào huyệt của bọn tu sĩ. Y như mọi lần, bọn gian xảo vẫn bình chân như vại và án binh bất động. Chúng thề thốt đủ kiểu là không bao giờ quan hệ với đường dây hải ngoại. Tuy nhiên cái lưỡi của chúng rõ ràng bị mắc xương cá. Cảnh sát không tìm thấy Salwa.
- Đương nhiên. Gã giám thị này đã đưa Ralf sang Tunesien ngay trong đêm.
Gaby lúc lắc mái tóc:
- Thằng giám thị còn lại là Thibar còn nhơn nhơn thừa nhận: Salwa phải về trình diện “Đấng cứu rỗi các tội đồ”, và về một mình không dắt ai theo hết.
Tarzan búng tay:
- Coi như danh sách nạn nhân đã lên đến bảy người tại Hammamet.
Kloesen phản đối:
- Sao lại bảy? Chỉ có hai thằng Uwe Widmann và Ralf Muller…
- Vậy chớ năm thằng bị mất tích trước đó bỏ đi đâu?
Gaby chớp mắt:
- Năm bạn đó có tên tuổi đàng hoàng. Ba mình đã cho mình coi ảnh của họ để biết đâu có gặp ở Hammamet cũng dễ bề nhận diện. Trong đó ngoài Michael Scholz và Siegfried Metsch mới mười ba và mười lăm tuổi, còn Ferdinand Wenzel, Hans Kaiser, Werner Rosinski đều bằng tuổi tụi mình.
Tròn Vo vờ kinh ngạc:
- Sao lại bằng tuổi tụi mình? Chỉ có Tarzan là “ông già” mười sáu tuổi thôi. Tôi và Gaby đâu có “già” như đại ca chớ.
Công Chúa cũng phải bật cười vì tính vô lo của thằng bạn mập.
Suốt ngày thứ bảy, ba quái lo sửa soạn hành lí. Lần đầu tiên trong đời Tròn Vo dành trọn một ngày thăm cha mẹ. Thông thường thì thằng mập chỉ ghé nhà chừng nửa tiếng là cùng và trong nửa tiếng đột xuất đó mục tiêu thăm viếng của nó là kẹo sôcôla. Cơ sở… sôcôla của nó là chú tài xế Georg hậu cần chớ còn ai. Lần này thì có hơi khác, sau khi chăm chú nghe mọi lời căn dặn của ba má, nó mới gặp chú Georg để nhận nguồn sôcôla tiếp tế.
Khi bóng chiều chạng vạng, ba quái Tarzan, Gaby, Kloesen họp mặt lần nữa tại tư gia của quân sư Máy Tính. Ôi, một tuần lễ xa nhau sao mà dài thăm thẳm. Công Chúa thì thầm:
- Đừng buồn nghe Karl. Cảnh Paris cũng đẹp lắm.
Tiếng của Karl nghe buồn thỉu:
- Làm gì có cảnh nào đẹp và hấp dẫn bằng các đặc vụ của TKKG.
*
Hôm sau cả phái đoàn “thám tử” lên… trời. Khỏi phải diễn tả cảnh biệt li cảm động ở sân bay, chỉ biết lúc thăng thiên, ba thám tử… tư Tarzan, Gaby, Kloesen đều liếc về phía trùm thám tử Glockner hồi hộp. Tròn Vo phát biểu đầy rạo rực:
- Tụi mình y hệt Interpol quốc tế.
Không ai phản đối ý kiến của nó. Bởi vì trừ bố già chuyên nghiệp Glockner, đứa nào cũng thấy mình oai vệ làm sao.
Phi cơ đáp xuống sau hai giờ bay. Điều đầu tiên Kloesen phát hiện ra là… nóng. Nó đặt chân xuống cầu thang máy bay rồi la lên oai oái:
- Nóng khủng khiếp, nóng man rợ, nóng tàn bạo, nóng…
Ông Glockner cười ha hả:
- Nóng… nảy lửa. Nè Kloesen, phi trường này thuộc miền bắc Tunesien mang khí hậu Địa Trung Hải nên mới nóng sơ sơ thôi. Cháu muốn biết thế nào là cái nóng đổ lửa hãy xuống miền nam đùa với mặt trời sa mạc.
Các thủ tục hải quan trôi qua nhanh chóng. Chiếc xe buýt phóng thẳng đến khách sạn Fourati để “phái đoàn” ngó qua hai phòng đôi đặt sẵn.
Chà chà, Hammamet – Thành phố ven bờ biển Địa Trung Hải tuyệt vời. Dọc bờ biển là bãi cát trắng chạy dài hơn sáu cây số với bề ngang mênh mông. Coi, hết công viên bạt ngàn cọ và các loài cây nhiệt đới này nối tiếp công viên kì ảo khác. Giữa những công viên quyến rũ đó là hàng loạt khách sạn lớn làm nên diện mạo mới mẻ của đất nước Tunesien. Có điều từ bờ biển nhìn vào, dù vẫn thấy những bức tường trắng của các khách sạn, màu cọ xanh khiến người ta ngỡ đó là rừng cọ.
Chiếc xe buýt khựng lại. Khách sạn Fourati. Một người bồi đúng cung cách dân địa phương hiếu khách lịch sự hướng dẫn phái đoàn lên tầng hai.
Việc ăn ở đã phân đâu ra đó. Tarzan và Kloesen ở chung phòng. Chứ sao, chẳng lẽ hai thằng lại biến thành con chó Oskar lãng nhách để kè kè bên Công Chúa?
Ban công của hai phòng đều nhìn xuống vườn cọ. Trời thật đẹp qua những đám mây soi bóng dưới hồ bơi. Phía xa xa trên đại dương xanh biếc là một chiếc ca-nô đang kéo theo một nữ vận động viên lướt sóng. Tròn Vo mơ màng:
- Tao đã tuồn lậu qua thuế quan được chẵn hai chục gói.
Tarzan sửng sốt:
- Mày nói về cái gì vậy?
- Kẹo sôcôla của tao. Chớ còn gì nữa!
Đúng lúc đó, thanh tra Glockner bước ra ban công kế bên. Giọng nói ấm áp bất chợt của ông làm hai đứa giật mình:
- Có định xuống hồ bơi không hả hai cháu?
Tarzan trả lời:
- Ồ không, thưa chú. Cháu đang theo đuổi một ý nghĩ khác.
Thanh tra Glockner cười cười:
- Để chú đoán thử xem. Nào, chúng ta sẽ đi dạo về hướng nam, phải không?
- Dạ, đúng...
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG