Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sáu - Lính Cứu Hỏa Tình Nguyện
ế hoach rình Con Quỷ Lửa đến nửa đêm tại hồ Oberrieder coi như thất bại, ngoài một cuộc giao kết mới. Tarzan và Kloesen đành chia tay Karl để về trường.
Cuối cùng Tarzan và Tròn Vo cũng đến khu vực kí túc xá. Hắn liếc nhìn đồng hồ. Vẫn còn sớm chán. Hai thằng âm thầm giấu xe đạp vào bụi cây. Đúng lúc đó bọn chúng chợt hết hồn vì từ xa một chiếc xe hơi đang lừ đừ tiến lại. Chúng hoảng hốt biến luôn vô bụi cây nhanh như sóc và một lần nữa lại thót tim. Một bóng người đang lững thững ngay sát cạnh nơi chúng nấp. Lạy Chúa, thầy giáo Fritz Guntram với vành tai voi dị dạng chớ còn ai. Ông ta chờ ai trong đêm tối hãi hùng này?
Câu trả lời đến với Tarzan ngay tức khắc. Đốm lửa trên đầu điếu thuốc của ông thầy đỏ như bày tỏ niềm vui. Chiếc xe tiến lại gần, tiếng động cơ quen thuộc tới mức hai thằng nhận ra ngay đó là xe của cô giáo Martina Eggebrecht. Té ra phiên trực của thầy Fritz Guntram đêm nay còn có tiết mục “hẹn hò” với cô Eggebrecht vui tính.
“Hình như hai người sắp lấy nhau”. Tarzan nghĩ thầm. Tin này đã đồn đại từ lâu trong giới học trò. Họ hiếm khi không vào thành phố cùng nhau nhưng bữa nay thầy bận trực và cô Martina chắc đi coi phim về.
Nào, chiếc xe của cô giáo Eggebrecht đã mở cánh cửa sẵn sàng. Giọng cô ướt rượt:
- Anh vẫn chờ em hả? Anh thật tuyệt vời.
Tiếp theo là một cái gì đó mà Tarzan lẫn Tròn Vo thường thấy trong phim “Romeo và Juliette”. Chúng cố gắng không chú ý mà vẫn nghe thầy hôn cô “chụt” một cái. Tuy nhiên câu nói của cô giáo làm chúng giật mình:
- Phim dở ẹc. Về một vụ hỏa hoạn lớn ở Hollywood. Có điều hồi nãy lúc chạy ngang khu công nghiệp em thấy một cảnh y như trong phim vậy. Anh hiểu không anh yêu, một gian kho lớn của nhà máy bốc cháy. Đám cháy có lẽ không dập tắt được dù đội cứu hỏa đã cố gắng hết sức…
Giọng thầy Guntram ngao ngán:
- Lạy Chúa! Vùng này có vẻ là một khu vực dễ bắt lửa quá.
Eggebrecht ríu rít:
- Em tò mò tới nỗi đã xuống khỏi xe để coi.
Thầy Guntram cười nhẹ:
- Mọi người đàn bà đích thực đều tò mò cả. Mà em thì, cưng bé nhỏ của anh à, có Chúa chứng giám, em vốn là một người đàn bà đích thực.
“Người đàn bà đích thực” bổ sung thêm:
- Em còn biết rằng đó là vụ đốt nhà nữa kìa, anh yêu.
- Ai nói với em vậy?
- Em ngẫu nhiên gặp thanh tra Glockner, ba của Gaby, học lớp 10A. Ông ấy nói với em như vậy.
- Như vậy thủ phạm là một nhân vật mới. Con Quỷ Lửa đã bị băng TKKG bắt rồi. Tối qua Tarzan và Kloesen về trễ và đã kể với anh như vậy lúc anh khiển trách tụi nó.
- Vâng, thanh tra Glockner cũng cho em biết điều đó. Nhưng đáng tiếc là Con Quỷ Lửa thực sự vẫn còn sống nhăn răng ngoài vòng pháp luật. Tarzan và Kloesen chỉ tóm được một kẻ tự đốt kho cỏ vì cần tiền bảo hiểm.
- Vậy làm sao người ta biết đây là một vụ đốt nhà?
- Con Quỷ Lửa đêm nay đã đánh rơi một cái can rỗng tại hiện trường… Mà thôi, chúng ta nghiên cứu sự thương tâm để làm gì, anh nhỉ? Anh có định lên phòng uống với em li rượu vang không? Chờ em đưa xe vào chút nghe!
Hai “nhà sư phạm” biến mất trong bóng tối khiến Tròn Vo sung sướng như gỡ được tảng đá đè nặng khỏi ngực. Nó chỉ khoái gào rú lên thật lớn nhưng đành ém hơi… thì thầm:
- Thật hú vía. Tao cứ tưởng ông thầy nhìn thấy tụi mình rồi…
Tarzan ngắt lời thằng mập:
- Con Quỷ Lửa chọn khu vực nhà máy xí nghiệp mà phóng hỏa, mày có thấy ngược ngạo không? Trong khi tụi mình “giương Đông” thì bị gã “kích Tây”. Có lẽ ông Hecker nói đúng. Đơn độc như tụi mình may mắn ra cũng nhờ ngẫu nhiên mới dò ra tung tích gã.
- Thôi dẹp quách “lửa” với “củi” đi đại ca. Về ngủ là vừa.
Chưa đến năm phút sau hai quái đã rút thang dây và nằm ngoan ngoãn trên giường như hai học sinh tôn trọng kỉ luật giờ giấc nhất.
Tarzan vẫn chưa hết trằn trọc:
- Mày nghĩ sao Kloesen, ngày mai chúng ta còn vô số việc phải làm: Thứ nhất, phải tìm cho ra kẻ gọi điện nặc danh. Thứ hai, giữ lời hẹn với thằng Erich Bosselt về trái bom nó chế tạo sẽ nổ thí nghiệm ở hẻm đá. Mày thấy thế nào?
Tròn Vo ngáp dài:
- “Em” chỉ thấy… thế này, thưa đại ca. “Em” nghỉ chơi với “bom” lẫn “quỉ”. Em… ngủ đây đại ca à.
- Suỵt! – Tarzan nghe thấy tiếng chân bước rón rén.
Cửa mở. Tiếng thầy Guntram:
- Các em vẫn thức sao?
Tarzan ngáp:
- Không ạ, thưa thầy. Willi thỉnh thoảng vẫn nói mơ, và sau đó thì tỉnh giấc luôn ạ.
- Có lẽ vì đêm nay trăng sáng quá. – Thầy Guntram tỏ vẻ thông cảm.
Thằng mập quạc mồm phản đối:
- Đâu có sáng, thưa thầy. Toàn mây là mây, đến nỗi khi hồi em suýt ngã gãy cổ vì đường tối quá… í chà, lại nói mơ nữa rồi. - Nó chợt im bặt.
Giọng ông thầy thật dịu dàng:
- Chà, em cũng giống tôi đó, mơ mộng hoài. Chẳng hạn như tôi đã mơ thấy tôi đứng bên cổng trường và trông rõ hai học trò nội trú vốn nổi tiếng thích phiêu lưu, đi chơi về khuya lủi vào bụi rậm… À, tất nhiên đó là mơ thôi, chớ làm sao mà hai trò đó có thể vào khu nội trú cửa đóng then cài được, trừ khi họ có một cái thang dây…
Tròn Vo lại ngứa mồm:
- Thang dây là cái gì vậy, thưa thầy? Xưa nay em vẫn tưởng người ta đóng thang bằng các thanh gỗ chớ ạ?
Ông thầy mỉm cười:
- Bao giờ kiếm được một chiếc, tôi hứa sẽ cho em xem. Còn bây giờ thì đi ngủ đi, các cậu nhóc bất trị.
- Chúc thầy ngủ ngon ạ! - Hai thằng đồng thanh khi ông thầy bỏ ra ngoài, khép cửa lại.
Tarzan thở phào:
- Mày nghĩ sao Tròn Vo, ông thầy Guntram cũng ngon lành đó chớ! Ổng biết mọi chuyện, nhưng thông cảm với tụi mình và sẽ không tố cáo. Chà, ước chi tụi mình có thể rủ thầy cùng phiêu lưu…
Tròn Vo đã ngáy rồi.
*
Sáng hôm sau trời hửng nắng sớm lạ thường. Lúc hai quái đang dùng điểm tâm tại phòng ăn thì Erich Bosselt xuất hiện. Nó lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh Tarzan.
Erich là một thằng con trai mê các nhà bác học như điếu đổ. Năm nay Erich mười sáu tuổi, học cùng lớp với Tarzan và ở nội trú cạnh phòng “Tổ đại bàng”. Nếu Tarzan được cả trường coi như một “thiên tài” về trinh thám thì Erich Bosselt được coi là một “thiên tài” về nghiên cứu cốt mìn. Nó đã tự chế ra những trái bom bằng hóa chất và những phụ liệu nguy hiểm. Song các giáo viên hoàn toàn không biết điều đó. Trừ một số bạn bè thân, Erich biết giữ bí mật tuyệt đối về các trái bom đặt kíp nổ hoặc điều khiển nổ từ xa.
“Tác phẩm chiến tranh” của Erich được “chôn kín” rất xa những ngôi nhà có người ở.
Hôm nay thì Erich có đủ nguyên nhân để bồn chồn. Bộ mặt búng ra sữa của nó ngước về Tarzan chờ đợi.
- Chào đại ca TKKG và ông Địa Kloesen. Hồi hộp rồi chớ?
Tròn Vo gật gù một cách hài hước:
- Tao khó mà chờ đợi nổi nữa, Erich! Lát nữa hẻm đá sẽ nổ tung, bay lên trời. Và biết đâu, những hòn đá ma quỉ đó lại cứ nhè đầu tao mà rơi xuống thì khốn.
Erich cười giòn tan:
- Sự tưởng tượng của mày phong phú còn hơn phim khoa học viễn tưởng. Tại người mày đồ sộ quá mà, choán diện tích mặt đất đến nỗi sợ đá rơi cũng khó tránh mày.
Tarzan nháy mắt:
- Có thể so sánh mày với thằng Karl đó Erich. Ít ra là về sự thông minh.
Ba quái sánh vai nhau ra khỏi phòng ăn sáng. Bầy ong vo ve trên tường, bu kín đám dây nho dại, lũ chim sẻ tung tăng dưới nền cát rỉa lông cánh cho nhau. Ánh nắng chan hòa.
Tròn Vo hào hứng “gắn” lên một cặp kính râm to tướng:
- Tao sẽ ngụy trang như “điệp viên 007” của Mỹ.
Tarzan cười ngất:
- “Không, không… thấy” thì có. Mày đeo vào cốt để mọi người khỏi phát hiện mày ngủ gật chớ gì!
Erich liếc Tròn Vo như liếc một người thời tiền sử còn sót lại:
- Sao mày có vẻ bơ phờ vậy, Willi?
- Ừ… Tao mơ một giấc mơ khủng khiếp. Đạp xe rã cả chân.
Rồi Tròn Vo cũng kể lại cho Erich nghe biến cố đêm qua với sự bổ sung chi tiết của Tarzan. Hai quái mặc nhiên coi “nhà sáng chế chất nổ” lớp 10A như một bằng hữu đáng tin cậy.
Ê, lúc đi ngang vườn hoa dành cho giáo viên, đôi mắt ba thằng muốn lồi ra trước một đôi tình nhân đang âu yếm ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài, tay trong tay, mắt ngước nhìn trời xanh. Còn phải thắc mắc, ngoài thầy Gumtram và cô Martina thì còn ai vào đây nữa.
Erich ngước mặt nhìn trời:
- Tình yêu chắc tuyệt vời.
Tròn Vo nhún vai:
- Tao làm sao mà biết được chớ!
Erich quay qua Tarzan:
- Mày thấy sao?
- Tao thấy sao… ở trên trời vào buổi tối.
- Vậy là trái tim mày được thiết kế bằng đá. Tao nói thiệt, năm ngoái tao có phải lòng Gaby tóc vàng lớp mình một chút, nhưng cô ấy chỉ nhìn tao bằng nửa con mắt.
Tarzan cười:
- Tao lại nghĩ trái tim mày chắc mang hình… một trái bom quá. Bởi vậy mà cô bé… sợ.
Erich cười ha hả:
- Trời ạ, tội nghiệp tao quá. Thôi thì tao phải lòng… mấy trái bom của tao vậy.
Ba thằng đi tới góc xa nhất của khu vực trường nội trú. Sau một bãi rác nhỏ là một nhà kho xiêu vẹo bỏ hoang chẳng ai dòm ngó. Ngoài rác rưởi chỉ có sâu bọ là những sinh vật lấy nơi đó làm sào huyệt. Ông quản lí Mandl chưa bao giờ có ý định làm vệ sinh khu này, cái nhà kho đầy mối mọt và nhền nhện đã khiến ông ta chùn bước.
Erich đặt một ngón tay lên môi ra vẻ bí mật:
- Tao đã chọn chỗ tồi tệ đó để giấu… tác phẩm.
Ba thằng trèo qua bãi rác và có cảm tưởng như nhà kho đang sập xuống từ từ. Tròn Vo thuận chân đá tung cánh cửa làm Erich la toáng lên:
- Mày định cho cặp giò giỡn mặt Tử thần sao, lỡ nó nổ bất tử!
Chúng nối đuôi nhau chui vào giữa cảnh tranh tối tranh sáng lờ mờ. Trong góc kho chứa đầy những hộp bìa mốc meo. Coi, Erich quì xuống xếp từng cái hộp sang một bên cẩn thận như người ta nâng niu trứng mỏng. Trời hỡi, mớ tóc đỏ sau gáy của nó bất chợt dựng ngược. Nó lảm nhảm như thằng điên trong lúc cái nhìn đờ đẫn hẳn đi.
- Mất tiêu rồi, mất rồi… mất…
Tarzan thấy ngay thái độ lạ lùng của nó. Hắn chụp vai Erich:
- Sao?
- Lạy Chúa, trái bom tự tạo biến mất thật rồi. Không cánh mà bay rồi!
Erich đứng dậy như một cái xác không hồn:
- Tao đã cất kĩ nó trong một hộp bìa trắng. Bây giờ mất tiêu.
Mặt Erich tái nhợt. Tất nhiên Tròn Vo cũng hốt hoảng không kém:
- Trời ơi là trời, trái bom hình dạng ra sao hả Erich? Lỡ thằng nào ăn cắp tưởng đồ chơi thì…
Lưỡi Erich cứng ngắc:
- Nó… nó… như một cái bánh ga-tô mừng sinh nhật nhưng… không ngọt chút nào. Mày… mày không hiểu gì về một trái bom hả… Kloesen? Sức công phá của nó với ngòi nổ, đồng hồ tự động và… Chúa ơi, không phải nó tình cờ bị phát hiện đâu! Có kẻ đã đánh cắp nó rồi…
Tarzan cũng khẳng định:
- Rõ rồi! Không ai tự nhiên chui vô “đống rác” này. Chắc chắn có thằng ăn cắp. Thằng đó có thể là ai chứ?
Erich tuyệt vọng:
- Rất tiếc là chuyện tao chế tạo bom khá phổ biến trong bạn bè. Nhưng chỗ giấu thì ngoài hai đứa mày, tao chỉ tiết lộ cho thằng Josef Maier và Werner Keidel. Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ Maier lại là một thằng “chôm chỉa” món đồ nguy hiểm? Thằng này mười sáu tuổi là con trai của một mục sư đạo Tin Lành tối ngày chỉ mơ đến môn thần học để nối gót vị thân sinh. Nó có đủ tư cách và uy tín để chứng minh mình không phải là một tên đạo chích.
Nhưng thằng Werner Keidel thì khác Maier một trời một vực. Gã đã hai mươi tuổi và “cáo già” hơn số tuổi nhiều. Kì thi tốt nghiệp năm ngoái gã bị rớt phải học đúp lớp 12 mà khuôn mặt vẫn nhơn nhơn. Keidel không hề gây hấn hoặc hằn học với ai nhưng đằng sau vẻ bề ngoài khôn ngoan đó, Tarzan thấy có một cái gì rờn rợn. Gã như một con thú ẩn mình cố che giấu móng vuốt. Như một kẻ… đạo đức giả.
Tarzan rùng mình:
- Tao “chấm” thằng Keidel. Thằng này lợi hại hơn tụi mình tưởng nhiều. Nếu tao là mày, tao sẽ không ngu ngốc tiết lộ cho thằng Keidel bất cứ bí mật nào. Gã thừa sự thâm hiểm để làm chuyện ám muội.
Erich chết điếng:
- Tao đâu có ngờ. Từ lúc tao chế tạo cho đến lúc tao cất giấu gã đều bám theo nịnh bợ.
Tròn Vo than trời:
- Chúa ơi, ai mà biết nó sẽ làm gì với trái bom chớ!
Tarzan quyết định:
- Nào, chúng ta đi tìm thằng Keidel. Thủ phạm là gã chớ không ai khác.
Có điều Keidel thì sống trong thành phố. Vậy là buổi sáng chủ nhật đẹp trời đã nhuộm màu buồn thảm quá sớm.
*
Trong ba thằng chỉ mình Erich biết nhà Keidel. Con chó già trung thành với cậu chủ không ngừng gầm gừ trong vườn như muốn vồ lấy chúng. Tarzan và Kloesen đành an phận đứng ngoài cổng cho Erich làm công việc dọn đường.
Erich bấm chuông và một người đàn bà phốp pháp khoác tạp dề trắng bước ra. Erich lễ phép:
- Chào bác Keidel. Tụi cháu muốn gặp Werner gấp.
Người đàn bà lắc đầu:
- Không có nó ở nhà Erich à. Nó đi diễn tập rồi.
- Bác nói sao? Diễn tập…
- Ừ, nó tập phòng cháy chữa cháy với đội cứu hỏa.
- Cháu không biết địa điểm…
Người đàn bà, có lẽ là mẹ của Werner vui vẻ chỉ dẫn:
- Địa điểm bên đầm Langenbacher ấy. Một là cháu chịu khó đợi nó về. Hai là ra thẳng đó. Biết đâu nó còn nán lại uống bia với đám bạn bè.
- Dạ cháu xin cảm ơn bác.
Erich quay ra tường thuật lại đầu đuôi. Tarzan nhíu mày:
- Đúng là như chuyện giỡn chơi.
- Nhưng cũng đúng là gã đã tham gia đội cứu hỏa tình nguyện. Tao vừa sực nhớ ra.
- Tao không nghĩ rằng Werner siêng năng đến cỡ đó. Nhưng thôi, tụi mình lên đường.
Đầm Langenbacher cách thành phố không xa lắm. Dọc đường ba đứa trẻ há hốc miệng vì đụng độ một chiếc xe cứu hỏa chạy ngược về. Ái chà, như vậy có nghĩa là buổi diễn tập mới vừa kết thúc. Nhìn kìa, vô số người mặc đồng phục lính chữa lửa đang trở về nhà bằng đủ các phương tiện di chuyển khác nhau.
Erich quan sát họ chăm chú rồi la lên oai oái:
- Werner đi xe đạp sau cùng.
Ba đứa nháy mắt cho nhau và lập tức dàn hàng ngang chặn đường gã. Keidel khựng lại chết sững nhưng ngay sau đó gã đã “hồn nhiên” nở một nụ cười… lãng xẹt. Nụ cười hoàn toàn không ăn nhập gì với nhân dạng cao lêu nghêu và khuôn mặt nhạt nhẽo của gã.
Nụ cười phát ra tiếng nói:
- Các bạn có đi xem buổi tập phòng cháy chữa cháy vừa rồi không? Này nhé, phải nói là bá phát. Lửa bốc lên cỡ nào mặc kệ, chỉ cần loại bọt cứu hỏa mới chế tạo phun tới là hết lớn lối liền. Các bạn phải tận mắt thấy lửa bị dập vào ban đêm mới thích. Đẹp và hùng vĩ như một bức tranh hoành tráng.
- Hả?
Trời ạ, Tarzan nghe lạnh cả người. “Đẹp và hùng vĩ như một bức tranh”. Keidel có ấn tượng mạnh mẽ về ngọn lửa hừng hực cỡ đó sao?
Không riêng gì Tarzan, cả Erich cũng thấy mắt Keidel long lanh như đang lên cơn sốt. Nó đề cập thẳng:
- Tụi này đến đây vì một chuyện khác. Anh đã có mặt khi tôi giấu trái bom của tôi trong nhà kho cũ.
Keidel chớp chớp mắt:
- Thực vậy sao? Ờ, đúng rồi, giờ tôi nhớ ra rồi!
Erich tiếp tục:
- Chỉ là một trò đùa, phải không Keidel? Anh đã giấu trái bom để hù tôi một chút thôi. Tôi nói đúng không Keidel?
Mặt Keidel biến dạng. Da thịt gã đột nhiên căng đầy một màu đỏ của… máu:
- Mày nói quái quỉ gì vậy hả?
- Thôi đừng đóng kịch nữa Keidel! Trái bom đã bị anh bạn cuỗm mất. Tôi yêu cầu anh trả lại!
Keidel cười gằn:
- Mày… điên rồi. Tao lấy cái của quái quỉ ấy làm gì chớ!
- Tôi tỉnh như sáo. Chỉ có anh bạn là người duy nhất biết chỗ giấu trái bom.
- Tao không lấy thật đó Erich. Mày hãy gắng nhớ lại xem có thằng nào “biết” trái bom nữa không. Thôi, xin chào quí vị, tôi có hẹn mà.
Keidel gật đầu và nở nụ cười đẹp như một diễn viên Hollywood rồi nhấc mông đạp một mạch. Gã đạp hào hứng đến nỗi suýt nữa thì “tự sát” ngay tại ngã tư nếu chiếc xe hơi không tránh kịp. Người lái xe hơi bóp còi giận dữ và thò đầu chửi tưng bừng:
- Đồ có mắt như mù.
Tarzan ngó cảnh đó lắc đầu:
- Thằng Keidel có vẻ cuống dữ.
Erich buồn thiu:
- Mày cho rằng gã nói dối?
- Tao nghĩ vậy.
- Nhưng tao biết tính sao bây giờ?
Tarzan liếc đồng hồ:
- Phải tìm cho ra trái bom chứ sao. Tao đề nghị mày quay lại kí túc xá thử thăm dò thêm Maier, dù tụi mình tin chắc thằng đứng đắn đó không bao giờ ăn cắp. Riêng tao và Willi có hẹn với Gaby và Karl nên sẽ quay về sau. Cứ yên trí đi, tụi mình sẽ cùng cân nhắc xem phải xử thế nào với Keidel nếu lúc gặp lại mày trái bom vẫn còn mù mịt.
Erich ủ rũ:
- Ừ, tao sẽ đợi mày.
Ba đứa chia tay nhau. Tội nghiệp Erich, cái bóng ảm đạm của nó đổ xuống mặt đường cứ như một con chim gãy cánh. Tarzan giục Kloesen:
- Hai đứa mình lại Gaby. Còn nhiều chuyện phải làm lắm.
*
Công Chúa đợi hai quái trước cửa với một vẻ kiều diễm là lạ. Ngắm lại tới lần thứ hai, Tarzan mới phát hiện ra rằng bữa nay Gaby xinh hơn là vì cô đã buộc mái tóc vàng óng vổng cao bằng một dải nơ màu xanh da trời.
- Gấu, gấu!
- Dẹp cái “ bắt tay” của mày đi Oskar. Tao có chuyện bàn gấp với cô chủ đây.
Tarzan bắt đầu kể đầu đuôi nội vụ cho cô bé. Cũng may là hắn không phải ”tái bản” lần nữa vì thằng Karl đã đến kịp thời. Coi, đôi mắt xanh biếc của Công Chúa mở lớn:
- Eo ơi, ghê quá.
- Ừ, trái bom chớ đâu phải trái ổi mà không “ghê quá”. Tuy nhiên tạm gác vụ đó sang một bên đi. Tôi nghĩ rằng tụi mình phải ghé Monika Lind một chút. Tôi muốn biết rằng cái thằng đi với ả có phải là thằng đã gọi điện cho ông Krug hay không, các bạn đồng ý chớ?
Máy Tính Điện Tử gật đầu:
- Ôkê! Nhà của cô ta trên đường tụi mình đi thôi.
Gaby vui vẻ:
- Cho con Oskar tham dự nhé, đại ca?
- Ờ… được thôi!
Tứ quái… nhổ neo. Gaby líu ríu như chim:
- Có lẽ các bạn đã biết vụ cháy ở khu vực nhà máy vừa rồi. Ba mình nói là các dấu vân tay để lại trên chiếc can rỗng gần hiện trường đều là của một người. Đáng tiếc là trong hồ sơ lưu trữ các can phạm không có tên gã.
Máy Tính Điện Tử chỉ một chung cư quét vôi màu vàng trước mặt:
- Monika ở đó. Đại ca khó mà khai thác được. Theo như tao biết thì cô ta bướng bỉnh lắm.
Cánh tay Karl vừa bỏ xuống là… Monika đi ra. Coi, tóc cô ta cũng vàng rực không thua gì Gaby, chỉ có điều không bao giờ cô ta có thể thành… công chúa được. Với mái tóc rối bù như rơm đó, đôi giày cao gót đó, chiếc quần Jeans đỏ chót bó chặt đó… Monika đã tự xưng lí lịch của mình. Một nữ chúa lục lâm thì có vẻ chính xác hơn. Chứ sao, hãy nhìn điếu thuốc trên mép của cô ta trễ xuống như đang sửa soạn một cuộc chiến giành đất đai một mất một còn. Có lẽ cô ta bị cấm hút thuốc ở trong nhà.
Monika cứ đi tới đi lui một cách vô mục đích cho đến khi Tứ quái xuất hiện bên cạnh cô ta như bốn sinh vật từ trên trời rơi xuống.
Karl lên tiếng:
- Chào chị Monika. Tụi tôi chỉ gặp chị để hỏi một việc thôi. Hai gã thanh niên đi với chị đến hồ Oberrieder tên là gì vậy?
Mặt Monika biến sắc. Cô ta cắn môi nhìn chòng chọc vào từng đứa. Cái nhìn của cô ả dừng lại ở Gaby vẻ không thân thiện gì. Giọng cô ta đầy kênh kiệu:
- Các người hỏi để làm gì? Các người sẽ chẳng moi được gì ở tôi đâu.
Tarzan nhún vai:
- Tụi này cũng biết như vậy. Tùy chị. Dù sao thì cảnh sát cũng sẽ “làm việc” với chị nếu… À, mà có khi họ sẽ nghĩ rằng chị cùng “băng” với hai gã đó cũng nên…
Monika giật bắn mình. Té ra sự bướng bỉnh của ”nữ chúa” cũng có giới hạn. Cô ả nhả lên trời một ngụm khói tròn:
- Tôi và Susi mới quen hai gã hôm qua thôi. Làm sao tôi biết được hành tung của họ những ngày trước đó. Các người gây cổ nhau rồi chạy lại tôi trút tai họa ư? Đâu có được…
Monika do dự một giây rồi thở dài:
- Họ là hai anh em ruột: Hartmut và Helmut Molln sống ở phố Klaftenau, kế cây xăng.
Cô ta trề môi quăng mẩu thuốc lá vô xe đạp của Gaby. Công Chúa cảnh cáo:
- Chị làm con chó của tôi hoảng đó!
Monika cay độc:
- Vì sao chứ? Bộ cô đã dùng xăng tắm cho nó hả?
Gaby cười, độp lại:
- Ồ không. Nếu tắm xăng, trông nó đã không chải chuốt như vậy, mà sẽ gớm guốc như mái tóc của chị kìa.
Monika không biết trả đũa ra sao, hàng mi bôi xanh lè trở nên tím tái. Ả nện gót giày thình thịch và õng ẹo như rắn trườn vô nhà. Cú vấp ở bậc thềm khiến ả suýt nữa thì té sấp mặt. Hú vía.
Máy Tính Điện Tử ngao ngán:
- May phước là “bà chị” đã nghỉ việc ở nhà mình. Chị ta mà còn làm công thì chắc tao lên “Tổ đại bàng” xin ở ké.
Tứ quái cười mỗi người một kiểu rồi lên đường. Khu Klaftenau nằm ở phía đông thành phố. Bọn chúng đạp thong thả như những kẻ nhàn du dạo chơi để giữ sức. Trước mắt chúng là một mỏ đá dăm lớn đang trong thời kì khai thác phồn thịnh. Ngày chủ nhật có lẽ những căn nhà gỗ dành cho thợ thuyền đã khóa cửa hết.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG