We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 636 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1045 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:45:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Không Thèm Nhìn
óc dáng ông lão không cao, bộ mặt gầy gò, giữa cằm có một chòm râu nhỏ bạc phơ, trên người mặc một bộ đồ với áo ngắn màu trắng, nửa người dưới mặc quần dài bằng tơ tằm, chân mang giày vải, từ xa xa nhìn tới rất có mùi vị tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt của Trương Vệ Đông chuyển từ cây Nhãn cổ sang người ông lão, đầu tiên ánh mắt hơi có chút kinh ngạc sau đó khẽ cau mày.
Bảy năm qua, tuy rằng Trương Vệ Đông chưa hề gặp một người tu chân nào, nhưng người luyện công thì đúng là gặp không ít. Tuy nhiên đều là có tiếng không có miếng, trình độ cao nhất cũng là tương đương luyện khí tầng một, hơn nữa chân khí hỗn tạp không tinh thuần, có lượng mà không có chất, không chỉ có như vậy mà còn là những ông lão bảy tám mươi tuổi, ngoại trừ cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, có thể sống lâu hơn người bình thường một chút thì vẫn còn cách người tu chân trong lòng Trương Vệ Đông nghĩ đến mười vạn tám ngàn dặm.
Đúng là ông lão dưới cây Nhãn cổ kia, tuy rằng cách rất xa, nhưng khi lão vận chuyển công pháp thì Trương Vệ Đông vẫn mơ hồ cảm giác được chung quanh phạm vi một mét quanh lão có sóng linh khí. Vì vậy hắn nghĩ rằng ông lão này luyện nội gia công pháp đã đến trình độ nhất định, e rằng đã sắp đột phá luyện khí ba tầng, trình độ đạt tới luyện khí tầng bốn. Luyện khí tầng ba thuộc về luyện khí sơ kỳ, còn luyện khí tầng bốn thuộc về luyện khí trung kỳ, vì vậy cho nên nhìn như chỉ cách có một tầng nhưng mà đối với người tu luyện chính là một rào cản không lớn không nhỏ.
Ông lão tu luyện nội gia công pháp tới cảnh giới như vậy thực ra cũng xem như lợi hại phi thường, chiếu theo tiêu chuẩn trình độ của người tu chân mà Trương Vệ Đông tự cân nhắc, ông lão này nếu có thể tiếp tục tiến lên một hai bước nữa thì e rằng cũng sẽ có thể nhìn thấy ngưỡng cửa tu chân.
"Đáng tiếc số tuổi đã lớn, tu luyện sai phương pháp, đến chỗ tu luyện cũng chọn sai, đời này xem ra vô vọng rồi!" nếu như đổi ngược lại như trước đây gặp phải ông lão tu luyện nội gia tâm pháp đến cảnh giới cỡ này, Trương Vệ Đông chắc chắn sẽ quan sát cẩn thận một chút, tuy nhiên từ đêm hôm đó đột phá đến Trúc cơ kỳ, lại vô tình tiến vào cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất" huyền diệu, hiểu rõ rất nhiều thứ, tầm mắt so với trước cũng nâng cao rất nhiều, hơi hơi nhìn ông lão vài lần thì không còn hứng thú, lắc lắc đầu tiếp tục thưởng thức phong cảnh khác trong trường học.
Đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh trong trường học một phen rồi đọc sách một chút, thấy thời gian cũng gần tới, lúc này Trương Vệ Đông mới tiến vào phòng tắm rửa một hồi, sau đó cầm lấy máy tính xách tay bước ra khỏi phòng.
Lúc đóng cửa, vừa lúc nhìn thấy Tô Lăng Phỉ cũng từ trong phòng 707 đi ra, eo thon mông tròn tròn, mái tóc nhẹ bay bên vai, bất mãn và căm tức trong lòng Trương Vệ Đông đối với nàng không hiểu tự nhiên biến đâu mất. Ngẫm lại mọi người không chỉ ở chung một tầng lầu mà còn làm việc chung một văn phòng, dù có làm ầm ĩ nhưng cũng khong thể tách ra, như vậy cũng không phải là cách giải quyết. Trương Vệ Đông do dự một chút, trên mặt liền cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười xán lạn chân thành, nhìn Tô Lăng Phỉ chào hỏi nói: "Chào buổi sáng cô Tô!"
"Hừ! Vô liêm sỉ hạ lưu!" mái tóc dài của Tô Lăng Phỉ vung một cái, để lại cho Trương Vệ Đông một cái bóng lưng lạnh lùng và xem thường, bạch bạch bạch đi xuống lầu.
Trương Vệ Đông nhìn bóng lưng Tô Lăng Phỉ rời đi, trong lòng chưa hiểu sờ sờ khuôn mặt của mình, hồi nãy rõ ràng mình cười rất chân thành nha, làm sao lại vô liêm sỉ hạ lưu. Con gái đúng là không thể nói lý, bỏ đi, bỏ đi, không thèm tính toán với loại con gái này, lần sau nếu nàng lại dám tính kế mình, muốn ra sao thì như vậy, không đời nào nương tay nữa, càng không thể làm một việc tốt ngu ngốc như tối hôm qua.
Sau khi Trương Vệ Đông âm thầm hạ quyết tâm liền cầm lấy túi đi chầm chậm xuống lầu.
Sở dĩ đi chậm tất nhiên là vì không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia.
Đi xuống lầu, bước nhẹ nhàng bên trong trường đại học, hít thở không khí trong làng, tâm tình của Trương Vệ Đông không khỏi từ từ khá hơn.
Khi vừa đi qua cái ngã ba ở cổng trường thì Trương Vệ Đông nhìn thấy ông lão tu luyện dưới gốc cây Nhãn cổ. Ông lão giống như người mà trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả, hai bên huyệt Thái dương nhô ra, da sẻ hồng hào, hầu như không nhìn thấy nét gì già nua, tinh thần cũng rất tốt, căn cứ vào mái tóc bạc trắng và khí tức năm tháng tang thương tỏa ra trên người lão thì chắc hẳn tuổi của ông lão đã hơn bảy mươi, thậm chí gần tám chín mươi cũng khó nói, nhưng mới vừa nhìn qua chỉ cỡ sáu mươi mà thôi. Tâm trạng Trương Vệ Đông cảm thán, nếu như cha mẹ mình đến tuổi này cũng được như vậy, phận làm con cái cũng không còn gì tiếc nuối.
Trong lúc nội tâm đang cảm thán, Trương Vệ Đông thấy ông lão cúi xuống nhặt một trái chuối tiêu trên mặt đất, sau đó đi tới thùng rác rồi ném nó vào rồi rời đi.
Nhìn cử chỉ giản dị đó của ông lão, trong nội tâm của Trương Vệ Đông bỗng dâng lên một tia xúc động sâu sắc.
Hay là mình nói cho ông ấy chỗ kia không phải là chỗ tu luyện thích hợp của ông ấy, Trương Vệ Đông nhìn bóng lưng ông lão rời đi xa xa, trong lòng do dự.
Cho đến khi bóng lưng ông lão biến mất ở cuối đường, Trương Vệ Đông mới xoay người đi đến căng tin.
Sau khi ăn qua loa bữa sáng ở căng tin, bởi vì thời gian còn sớm nên Trương Vệ Đông liền mang túi đi chầm chậm về phía học viện, trong lòng còn suy nghĩ chuyện tình của ông lão, tuy nhiên trong lúc nhất thời khó có thể quyết định.
Bất tri bất giác cũng đã đến phòng làm việc 303, Trương Vệ Đông đẩy cửa ra thì thấy Tô Lăng Phỉ đã ngồi bên trong.
Bởi vì sáng sớm do lòng tốt vừa chào hỏi đã bị chửi nên Trương Vệ Đông cũng khinh thường việc đem cái mặt nóng mình tiếp đãi cái mông lạnh của người ta. ( Câu này hay quá! - Nguyệt ). Vì lẽ đó nên sau khi đi vào, liếc cũng không thèm liếc Tô Lăng Phỉ một cái, tỉnh bơ đặt cái túi của mình lên bàn một cái, sau đó lấy máy tính xách tay của mình ra.
Lúc sáng Tô Lăng Phỉ hất đầu bỏ đi, sau đó thật ra cũng suy nghĩ lại, cảm thấy tiếp tục như vậy với Trương Vệ Đông cũng không phải là cách, huống hồ hai người còn chung một tổ đề tài, có một số việc cần cùng nhau nghiên cứu thảo luận. Suy nghĩ thêm, chuyện xảy ra tối qua cũng không thể hoàn toán trách Trương Vệ Đông, huống hồ hắn cũng không nhân lúc mình bất tỉnh nhân sự mà cởi mình sạch sành sanh, nói rõ hắn vẫn chưa có xấu đến tận xương tủy. Đương nhiên đối với việc Trương Vệ Đông không nhân lúc nàng say mà cởi nàng sạch sành sanh thì trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác tổn thương bị xem thường, nhưng ít ra so với việc bị cởi sạch sành sanh thì cũng tốt lắm rồi. Vì vậy nên khi Tô Lăng Phỉ ăn sáng xong, tức giận trong lòng cũng có chút giảm xuống, chuẩn bị nói chuyện thẳng thắng một chút, hai người bắt tay giảng hòa, quá lắm thì ngoại trừ công việc ra thì mình ít giao lưu với hắn một chút.
Tô Lăng Phỉ tự cho là mình rất đại lượng, chịu thiệt thòi lớn như vậy mà còn bỏ qua hiềm khích lúc trước bắt tay giảng hòa với hắn, lại không ngờ rằng lúc Trương Vệ Đông đẩy cửa đi vào thì mặc xác nàng, hoàn toàn coi nàng như không khí. Cơn giận mà Tô Lăng Phỉ vất vả lắm mới đè nén xuống được giờ lại bùng cháy dữ dội.
"Hừ! Hừ!" trong lỗ mũi Tô Lăng Phỉ truyền ra hai tiếng hừ lạnh, muốn xả cơn giận của mình ra, đương nhiên cũng có ý tứ nhắc Trương Vệ Đông biết mình có tồn tại ở đây.
Tuy nhiên âm thanh này rơi vào trong tai Trương Vệ Đông, ý tứ liền thay đổi hoàn toàn, hắn không khỏi hơi cau mày nghĩ thầm, cô nàng vốn là người không chịu nói lý, may là lúc nãy mình không có chào hỏi với nàng ta, nếu không thì đúng mình tự tìm phiền phức mà!
Lúc khó chịu nhất của con người không phải lúc bị chửi mà là lúc bị người ta xem như không khí không thèm nhìn, Tô Lăng Phỉ hừ lạnh liên tục, nhưng Trương Vệ Đông thì một cái rắm cũng không chịu thả, điều này làm cho Tô Lăng Phỉ có cảm giác cơn giận không có chỗ phát tiết, nàng ước gì Trương Vệ Đông có thể đứng lên cãi nhau với nàng một trận, ít ra như vậy cũng cho thấy không phải nàng bắn tên không trúng đích, ít ra vẫn cho thấy tiếng hừ lạnh của nàng cũng có một chút tác dụng.
Lần thứ hai lồng ngực Tô Lăng Phỉ có cảm giác muốn nổ tung, lần thứ hai nàng cảm giác nổi điên lên, kích động đến mức muốn nhảy lên.
Vừa lúc đó thì cửa phòng làm việc mở ra, Lý Lệ đi vào.
"Chào buổi sáng chị Lệ!" thấy Lý Lệ đã đến, Trương Vệ Đông lập tức nở nụ cười chào hỏi
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục - Đoạn Kiều Tàn Tuyết