Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ột Ấm Trà
Vương Hưng Hải
Hai mươi năm trước tôi mười chín tuổi, vừa đến văn phòng, chủ nhiệm Hàn đã hỏi: “Có bận không, Tiểu Vương?”. Tôi bảo không. “Không thì ngày mai đi mua bàn ghế văn phòng với anh”.
Hôm sau, chủ nhiệm Hàn gọi tôi rất sớm để cùng đi xe lửa lên tỉnh. Luc đó tỉnh không phồn hoa như bây giờ, cửa hàng bán đồ nội thất rất ít, tìm không dễ. Lại nữa, cơ hội để chủ nhiệm Hàn lên tỉnh không nhiều nên anh không thông thạo đường sá, dắt tôi đi hết chỗ này sang chỗ khác. Anh đi rất nhanh, tôi tuy trẻ hơn nhưng cũng phải cố mới theo kịp. Xe buýt từng chuyến từng chuyến đi bên cạnh nhưng chủ nhiệm Hàn chẳng thèm để mắt.
“Còn xa không?”, tôi đã thấy mệt, muốn bảo anh lên xe buýt đi, chủ nhiệm Hàn như hiểu ý, bước chậm lại, nhìn tôi mỉm cười.
“Chân dài chẳng phải để đi bộ sao? Đi ôtô tốn tiền”.
Đi mãi, chẳng dễ dàng gì mới tìm được một cửa hàng bán đồ nội thất, chọn vài cái bàn, cái ghế, mạc cả, thương lượng việc chuyên chở xong xuôi, chủ nhiệm Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tìm một quán ăn đi, mệt rồi”, anh nói. Tôi cũng mệt và đói rồi.
Thời ấy ngô là một món ăn ngon. Chủ nhiệm Hàn mua một đĩa ngô sáu hào đăt lên bàn song chưa ăn vội. Mà anh chưa ăn thì tôi cũng không thể gắp. Anh bảo tôi: “Đi mua ấm trà, loại ngon ấy”. Người bán trà đưa tôi một gói nhỏ, mỗi gói là một ấm. Tôi hỏi giá, người ấy bảo loại ngon, lấy hai hào. Tôi cầm về. Chủ nhiệm Hàn nhìn cái gói trong tay tôi hỏi bao nhiêu tiền. Nghe tôi đáp, anh lập tức lộ vẻ không vui, lúc lâu mới nói: “Trẻ tuổi phải lo xa. Chúng ta là loại người nào mà uống loại trà quý này? Những hai hào một ấm”.
Tôi không nói nhưng nghĩ thầm, chẳng phải anh bảo mua loại ngon sao?
Chủ nhiệm Hàn mở gói trà, đưa lên mũi ngửi đi ngửi lại rồi mới cẩn thận đổ vào ấm pha. Bữa ăn rất nhanh, thoáng đã no. Chủ nhiệm Hàn từ từ uống trà.
Thoắt đã qua trưa, tôi đợi, nhưng chủ nhiệm Hàn mãi vẫn không bảo đi, lại khề khà nói: “Trà này ngon thật!”. Anh đã nói câu này không dưới năm lần, mà xem ra còn hứng chí nói thêm vài lần nữa.
Nhìn đồng hồ thấy chủ nhiệm Hàn uống trà đã hơn ba giờ đồng hồ, tôi nghĩ hay là anh đã quên việc còn phải trở về, bèn hỏi: “Đã đến lúc cần về chưa, chủ nhiệm?”.
Anh bình thản: “Ấm trà vẫn được nước, phải uống nữa”.
Nửa tiếng sau tôi lại giục, anh lại nói: “Vội gì mà về”, và lại uống tiếp.
Tôi bực: “Muộn quá rồi, ra ga xe lửa không kịp đâu, chủ nhiệm”.
Anh lườm tôi, lặng lẽ nhấp trà. Lại nửa tiếng nữa qua đi, anh vẫn một câu: “Trà còn được nước, phải uống cho hết, đừng bỏ phí”.
Đã đến lúc không thể nấn ná mà chủ nhiệm Hàn vẫn lưu luyến nhìn ấm trà như không muốn rời. Ra đến cửa anh vẫn còn ngoái lại nhìn nó lần cuối. “Vẫn chưa uống hết!”.
Lúc đó tôi đã rảo cẳng đi. Chủ nhiệm Hàn chạy theo. Cả hai hớt hơ hớt hải đến ga, người bán vé nói: “Tàu chạy rồi!”.
Lời bàn của A Xuyên: Tác phẩm bình cũng được mà không bình cũng được, nhưng mỗi lời nói, việc làm của chủ nhiệm Hàn đều khiến người ta tự nhiên chú ý đến một hiện thực, cái hiện thực mạnh mẽ ngoài sự tưởng tượng của người ta.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay