"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ột Người Ngu Và Một Người Thông Minh
A Bích
Tôi làm con trai cả của bác trai tôi, giống như câu chuyện lưu truyền từ rất lâu rồi. Người trong thành phố đều theo sát gót bác gái tôi. Bác có thân hình giống người cá. Người cá xinh đẹp này làm cho cảnh sát giao thông cũng phải buồn phiền. Bác gái tôi uốn éo đi trên con đường đầy người qua lại, mấy ngón tay dài, mảnh dẻ, trắng nõn đu đưa tự nhiên, người đi trên đường phải rảo cẳng theo, lái xe ôtô cũng từ từ cho xe bám theo, chỉ sợ mất cơ hội ngàn năm khó gặp này. Có lúc cả người và xe cùng ùn tắc lại, đưa mắt nhìn nhau. Nhưng dù là người thô lỗ đến đâu lúc đó cũng không thể nói ra những lời không đẹp vì sợ người đẹp nghe thấy thì mất mặt. Ai cũng muốn gần bác gái. Khi bác đi, cả người và xe trên đường đều chuyển đông theo. Giầy cao gót của bác tạo nên những tiết tấu trên mặt đường như chiếc gậy trong tay nhạc trưởng chỉ huy mọi người bước đi trên đường phố.
Tôi dùng công cụ thông tin tiên tiến báo cáo hiệu ứng làm náo động của bác gái tôi, lập tức bên tai truyền đến câu hỏi của bác trai: “Em cá buồn không?”. Bác gái là căn bệnh tim của bác trai. Bác trai là người nhiều tiền nhất thành phố. Bí mật này chỉ có tôi biết. Bác trai tôi nhút nhát, lại rất ngốc. Người mà bác tín nhiệm nhất là tôi, vì tôi cũng ngốc. Cha tôi bảo khi tôi sinh ra, trí thông minh đã vào hạng bét cho nên đương nhiên ông tước mất quyền đi học của tôi. Mới đầu tôi không thấy mình ngốc song cha tôi cứ nói đi nói lại mãi đâm ra tôi thấy mình ngốc thật. Bác trai tôi lại là người rất sĩ diện, ông thấy hối hận vì đã lấy người đàn bà đẹp làm vợ, chỉ vừa nghĩ đến đã sợ bác gái, nói nghiêm chỉnh là tự thấy hổ thẹn. Một người đàn ông như vậy mà dám lấy một người đẹp như thế. Thật là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, dù bác trai rất lắm tiền. Kết quả là bác trai lấy bác gái như để thưởng thức một món hàng mỹ nghệ, không dám động đến. Tôi là đặc vụ của bác trai, có nhiệm vụ theo sát bác gái, vì tôi đần, không thể giấu được bất cứ sự thật nào.
Bác gái tuy chán bác trai nhưng thực sự bác chả có một người đàn ông nào khác. Bác rất tôn trọng nguyên tắc. Thời đại ngày nay, người tuân thủ quy tắc như vậy rất ít. Người trong thành phố này đều biết bác gái nhưng chẳng ai biết bác là ai, vợ ông nào, ăn mặc thì hợp thời trang, đeo rất nhiều trang sức đẹp, sang trọng, hình như chỉ có bác đeo những trang sức ấy mới phù hợp. Một phụ nữ như bác ai cũng rất quan tâm. Tất cả vui thích của bác gái đều bắt nguồn ở đó.
Bác không thích ra sàn nhảy, ngồi khách sạn, chỉ thích diễn trên đường phố, mọi người ngắm nghía bác, bác thưởng thức ánh mắt ham muốn của đàn ông và đố kỵ của đàn bà.
Bác trai không né tránh tôi vì tôi ngốc. Tôi biết bác không phải người đàn ông chân chính, một mặt chẳng dám động đến bác gái, mặt khác lại nuôi mấy cô gái, chả cô nào bén gót bác gái cả.
Thật sự bác trai tôi rất ngốc, không dùng cái đẹp đang có ở nhà mà lại đi chơi bời bên ngoài. Kỳ thực trong lòng bác gái tôi rất thích bác trai động đến. Bác gái là một phụ nữ truyền thống, chỉ có một người đàn ông, là bác trai.
Bố tôi bảo bác trai là con rùa đen. Con rùa đen cắn người không đau nhưng không nhả ra, mấy người bị bác trai tôi cắn đều phải ngồi tù, trở thành án hối lộ một thời ầm ĩ khắp thành phố.
Cái mai rùa đen bảo vệ bác. Khi người khác khốn khổ trong ngục, bác vẫn sống đầy đủ vui vẻ. Cha tôi bảo bác làm con rùa đen rất giỏi. Từ một người lang thang đầu đường xó chợ nhút nhát dần trở thành tay nhiều tiền nhất thành phố. Việc này đích thân bác trai kể cho tôi nghe.
Tôi vẫn ngốc nghếch theo sát bác gái tôi. Tôi cải trang rất khéo, bác gái không thể phát hiện. Cuối cùng bác gái tôi cũng ra khỏi thành phố, tiến vào gõ nhỏ, không hề quay đầu lại. Tôi báo với bác trai: “Bác gái đã vào sân một ngôi nhà, người kia cười với bác gái. Ồ! Hai người ôm nhau”. Một tiếng quát trong điện thoại làm tôi giật nảy mình. Tôi nói người đó là bà tôi. Trong điện thoại chỉ còn tiếng tút dài, điện thoại cắt.
Đêm hôm đó bác trai tôi chết vì đứt mạch máu não. Bác thật ngốc. Tôi biết người bác để ý nhất là bác gái. Bác gái ngồi một mình trên giường, khóc thảm thiết. Cha tôi đến an ủi. Bác tôi không có con trai, trước lúc chết bác khen tôi trung thực, chia cho tôi một phần tài sản. Tôi là đặc vụ mà cha tôi tặng cho bác. Sau đó bác gái trở thành tình nhân của cha tôi. Tài sản của bác trai tôi đều trở thành tài sản của cha tôi.
Lời bàn của Khấu Tử: Một chi tiết “Bác gái chỉ thích ở trên phó” viết rất khoa trương. Thực ra truyện ngắn này cơ bản là khoa trương mang sắc thái tự trào. Ngu và không ngu, cái này không thể dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá, vì các nhân vật đều có những khuất khúc về một số phương diện nào đấy, do tinh thần không bình thường. Ví dụ, người cha cho con làm “tiểu đặc vụ” của anh mình, rõ ràng sử dụng tình báo ngu xuẩn tuyệt đỉnh để giết hại anh, nhưng lại được chia cho một phần tài sản. Còn người cha thì thu về cả tiền lẫn sắc, dù nói thế nào cũng không thể là người đàn ông chân chính được. Tâm lý hoang đường thay đổi, sớm trở thành bi hài kịch của bao người.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay