Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
gắm Trăng Trong Nước
Tần Đức Long
Dân công Mậu Ân rủ hai dân công Mậu Lâm và Mậu Điền: “Chúng mày đến công viên xem khiêu vũ không?”. Cả hai đều đã thích từ lâu nên đi theo Mậu Ân ngay.
Mặt trăng cong cong nhoẻn cười, trải tình yêu của mình lên khắp màn đêm công viên. Sàn nhảy ngoài trời bị con sông nhỏ uốn lượn quanh công viên khép kín. Sàn nhảy hóa ra như một cô đảo.
Bọn Mậu Ân được bóng đêm yểm trợ, mạnh dạn hát, cô em, anh ngồi ở đầu thuyền này, rồi buộc thuyền vào đầu cầu Thất Khổng. Cầu này như một cái khóa, muốn vào sàn nhảy phải lấy tấm vé vào cửa giá một tệ làm chìa mới mở được ổ khóa. Bọn Mậu Ân đứng ở đầu cầu xem nhảy cách một cái bờ, ánh mắt thèm thuồng.
Vũ khúc như sóng triều dồi dập, dáng nhảy như lượn sóng dâng trào. “Người đang nhảy là Mạn Tứ đấy” - Mậu Ân nói - “Biết chưa?”. Mạn Tứ, hay còn gọi là Brusi, vừa nhảy vừa điểm pèng pèng, cha cha!
Mậu Lâm, Mậu Điền thì nói: “Mẹ mà sẵn lúa mạch cho em ăn, em đã tốt nghiệp phổ thông cơ sở”. Mậu Ân nói: “Chúng mình thì nói làm gì? Phổ với trung cái con... Học sinh phổ thông cơ sở thành thị đều đã biết nhảy. Chúng mày xem, cái thằng bé bằng nửa cái cọc chẳng phải là con trưởng khoa Lưu sao?”.
Mậu Lâm, Mậu Điền đều nhìn thấy con trai trưởng khoa Lưu đang cọ sát vào bụng cô gái trang điểm lộng lẫy.
Mậu Lâm nói: “Ai khiến chúng ta là nông dân, ai khiến chúng ta làm dân công?”.
Mậu Điền không thích nghe những lời ấy, nông dân với dân công thì sao nào, chúng mình chẳng phải đến để tranh giành tiền với người thành thị ư? “Mậu Ân, chúng mình không mua nổi vé vào sàn nhảy đâu. Một tệ một vé đấy!”.
Mậu Ân nói: “Chúng mày cứ ngỏng chim lên chờ tao đi mua vé chắc? Mỗi người một vé, ba đứa đều vào, đứa nào bỏ về thì là cái ấy...”.
Mậu Ân khoa tay mô tả hình dáng một động vật bò sát. Mậu Lân, Mậu Điền như cùng nói: “Chúng em đương nhiên là theo anh rồi”.
Mậu Ân đi đến cửa bán vé. Mậu Lân, Mậu Điền làm ra vẻ phong độ, hờ hững nhìn Mậu Ân đi lên cầu. Người bán vé là một cô gái mặc chiếc váy căng phồng như săm ôtô. Mậu Ân chỉ cái váy và bảo đó là loại Kiện Mỹ (khỏe đẹp). Cô gái cười tươi như hoa đào khiến đàn ông dễ nảy sinh những suy nghĩ viển vông, ngọt ngào nói: “Xin lỗi nhé, ăn mặc không chỉnh tề thì xin miễn vào nhé!”.
Bọn Mậu Ân như bị nước trên lửa, chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào trên cầu mà chui xuống, nghĩ rằng nhất định do quần áo của mình hôi hám, đôi giầy rách lộ ra khiến cô gái cho rằng đây là bọn lang thang cơ nhỡ.
Thực ra, cả bọn khi vào thành phố đều đã đánh răng, vuốt đầu tóc cẩn thận, vậy mà chả đứa nào có chút dũng khí để mắng cô gái, đại ý rằng đối với đồng tiền, ai nấy đều bình đẳng. Cô ta lại nở nụ cười hoa đào: “Mấy vị đại ca, đừng giữ ý thế, tôi cũng đã là nông dân mà, song vẫn không thể bán vé cho mấy anh! Cứ nghĩ đi, các anh nhảy với ai? Không nhảy thì vào làm gì?”. Lần này cô gái nói bằng ngữ điệu giống như Mậu Ân, mang hương vị đồng quê thân thiết. Và nghe thấy cả tiếng thở dài của cô ta.
Bọn Mậu Ân hằm hằm trở về bên sông. Mậu Ân lầm lì trèo lên cây liễu, hai đứa kia lên theo, cũng châm thuốc thơm hút, vẻ nhàn nhã nhìn sang sàn nhảy ngoài trời. Đám trai gái thành phố trong sàn nhảy như sủi cảo trong nồi nước sôi, cuồn cuộn mãi không dứt.
Lửa thuốc lá hồng hồng trên miệng ba đứa, chiếu xuống dòng sông. Ba đốm lửa rất gần vầng trăng sáng trên mặt nước, giống như đang bò trên vầng trăng cong cong ấy.
Tuyết Phong bàn: Cảm giác là tác giả và nhân vật rất gần nhau. Tác giả theo bản thân cuộc sống mà mở ra khoảng cách. Khoảng cách này qua quá trình thẩm mĩ mà hình thành, từ thực tế cuộc đời nâng cao thành sáng tạo nghệ thuật. Sự tồn tại của khoảng cách thẩm mĩ nằm trong sự cảm thụ mẫn cảm của tác giả, không chỉ cần lý giải đối tượng miêu tả mà còn phải lý giải độc giả. Tác giả rất đồng tình với nhân vật, nhưng không thể lẫn lộn với nhân vật mà phải có góc nhìn riêng của mình, đã thể nghiệm được các loại hiện tượng khác biệt mất cân bằng giữa đại thiên thế giới. Bọn dân công Mậu Ân đi xem khiêu vũ gặp “Xin miễn”. Đây là hiện tượng mất cân bằng trong cuộc sống. Tác giả đã nắm bắt và thể hiện nó thành công.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay