You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
át Canh Thịt Cừu
Kim Quang
Khi trong huyện chuẩn bị xây dựng điển hình về xóa đói giảm nghèo tiến lên giàu có thì thôn Trường Lĩnh xây dựng một bãi chăn thả gia súc lớn. Trưởng thôn Lưu nói: “Bãi chăn thả lớn này hoàn toàn áp dụng biện pháp nuôi thả kiểu Bănglađét, mua 2000 con cừu chất lượng tốt từ Tân Cương, nội Mông Cổ và Tây Tạng...”. Tuy phải vay ở Ngân hàng Nông nghiệp 10 triệu tệ nhưng nhìn đàn cừu như nước triều dâng, lòng dạ ai nấy đều tin tưởng số tiền ấy không quá hai năm sẽ mang lãi về.
Bí thư huyện Trương đích thân đến bãi chăn thả xem xét, vỗ vai trưởng thôn Lưu, vui vẻ nói:
“Hay lắm, biện pháp phù hợp với tình hình cụ thể ở địa phương. Đây mới là hạng mục xóa nghèo chân chính”.
Về huyện, bí thư Trương lập tức điện thoại triệu tập cuộc họp nói lên cảm tưởng của mình khi đến bãi chăn thả tự nhiên của thôn Trường Lĩnh rồi yêu cầu, bắt đầu từ huyện, lần lượt các cơ quan huyện đến tham quan. Đồng chí thường trực huyện không dám chậm trễ, suốt đêm sắp xếp đoàn đi. Mồng 8 tháng 6 bắt đầu là các thành viên của thường vụ huyện, mồng 9 là lãnh đạo hành chính huyện, mồng 10 là ban giúp đỡ người nghèo, 11 là văn phòng huyện, 12 đến ban tổ chức huyện... xếp đến tận 19 tháng 3 năm sau, có đủ cả các đơn vị trực thuộc huyện, các thôn hương trấn, yêu cầu các đơn vị đi tham quan phải hiểu rõ về kinh tế của thôn Trường Lĩnh, phải học tập tư tưởng dám nghĩ dám làm của họ, kết hợp với thực tiễn, đề ra biện pháp xóa nghèo cho mình, phấn đấu trong vòng hai năm lột được cái “mũ” huyện nghèo khó của cả nước.
Nhận được thông tri của thường vụ huyện, trưởng thôn Lưu nói ở cuộc họp lãnh đạo thôn: “Lần này huyện rất coi trọng bãi chăn thả của thôn Trường Lĩnh, lấy thôn nhà làm điển hình xóa nghèo làm giàu, chúng ta nhất định không phụ lòng tin của trên. Một là phải xây dựng bãi chăn thả thật tốt. Hai là công tác tiếp đón phải để lại ấn tượng sâu sắc cho khách tham quan”.
Ai nấy vỗ tay, rồi một đồng chí trong ban thôn bỗng nêu ra một vấn đề: “Một ngày tiếp đãi hơn 20 người thì sắp xếp ăn ở ra sao đây? Khó lắm trưởng thôn ơi. Bãi chăn thả ở tận trên núi hoang cách thôn hơn 200 dặm, người tham quan ăn ở tại thôn thì không tiện, lên núi thì không có gì chiêu đãi, làm thế nào?”.
Trong đầu trưởng thôn Lưu vụt lóe ra ý tưởng, ông vội nói: “Có cách rồi, các bãi chăn thả này đều nuôi cừu, hãy đặt trên núi hai cái nồi to, bắt hai con cừu béo giết thịt làm thành hai nồi thịt cừu tươi, vừa kinh tế lại vừa thiết thực”. Mọi người nghe ai cũng vỗ tay khen.
Hôm thứ hai đầu tuần, xe con của huyện xếp hàng chữ nhất mở đầu, có tới hơn hai chục chiếc nối nhau đỗ dưới chân núi cách bãi chăn thả Trường Lĩnh năm, sáu dặm. Các lãnh đạo lên đến nơi thấy bãi chăn thả được xây dựng quy mô trên đỉnh núi hoang thì không ai là không hết lời tán thưởng. Mười hai giờ trưa, mỗi vị một bát to canh thịt cừu cùng với hai cái bánh nướng giòn thơm, càng khiến lãnh đạo khen ngợi mãi không thôi. Bí thư Trương bưng bát canh thịt cừu, húp một cái, nói: “Thơm quá, cái này còn ngon hơn mấy trăm mấy ngàn yến tiệc. Tinh thần tiết kiệm của các đồng chí thật đáng biểu dương”. Ông kêu gọi: “Từ nay về sau bất kể ai đến đây tham quan cũng chỉ được ăn canh thịt cừu, không được bày tiệc rượu”.
Đoàn thứ nhất đến, đoàn thứ hai đến, từng đoàn từng đoàn tham quan đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc về bãi chăn thả Trường Lĩnh, nhất là về bát canh thịt cừu ấy.
Chớp mắt đã đến mùa xuân năm thứ hai, lãnh đạo ban giúp đỡ người nghèo thị ủy khi biết về bãi chăn thả Trường Lĩnh đã quyết định đến xem. Trưởng thôn cuống quít điện cho bí thư Trương bàn bạc giờ lâu, hỏi nên tiếp đãi thế nào. Bí thư không do dự chỉ thị qua điện thoại: “Vẫn dùng canh thịt cừu chiêu đãi”.
Lãnh đạo thị ủy đến nơi, sau khi nhìn khắp bãi chăn thả thì tỏ ra vừa ý nhưng không thấy đàn cừu đâu, bèn hỏi. Trưởng thôn Lưu cuống lên nói. “Đang liên hệ kinh phí mua. Bây giờ tiền vốn là vấn đề lớn, mong được thị ủy giúp đỡ”. Buổi trưa, khi mọi người bưng bát canh thịt cừu, một vị lãnh đạo cao tuổi nêu vấn đề: “Thịt cừu này là mua dưới chân núi hay là giết ở trên núi?”. Trưởng thôn Lưu đáp: “Đây là cừu ở bãi chăn thả của chúng tôi vừa mổ vừa nấu xong, rất tươi, rất tươi”. Vị này đưa mắt nhìn bát thịt cừu và lớp mỡ dày nổi lên trong bát, chau mày: “Một ngày mổ mấy con?”. Trưởng thôn Lưu giơ hai ngón tay: “Hai con, hai con”.
Lãnh đạo đặt bát canh thịt cừu xuống, đi thẳng. Trưởng thôn Lưu chờ sự trả lời của ủy ban giúp đỡ người nghèo thị ủy, tận mắt chứng kiến đàn cừu chất lượng cao của bãi chăn thả đã thịt hết mà như người mất hồn, không thở được nữa, đến tìm bí thư Trương. Bí thư đang cúi đầu đọc “Xem xét nội bộ”.
Một hàng đề mục nổi bật: Khách tham quan một năm ăn hết một bãi chăn thả. Bí thư Trương ủ ê. “Thị ủy vừa gọi điện đến... bãi chăn thả tạm thời đóng cửa”.
Lời bàn: Các quan chức tham ô ăn hối lộ đều thường treo cao thanh kiếm Đạt ma trừ tà và rao giảng về tiết kiệm, để thả sức ăn uống bằng tiền công. Song chẳng qua chỉ bị vài lời khiển trách đạo đức, chẳng có gì cấp bách cả. Chính vì vậy mà thói ăn uống vào tiền công càng diễn ra khủng khiếp.
Trên thực tế, sự nguy hại xã hội của việc này cũng không thua kém với tội tham ô ăn hối lộ. Bãi chăn thả vay tiền mang về đàn cừu lớn đồng thời cũng kéo theo một bọn ăn uống bừa bãi bất chấp tất cả. Tác giả trong truyện không bình luận thêm câu nào nhưng những dòng chữ lạnh lùng so với việc lớn tiếng phẫn nộ còn có sức mạnh hơn nhiều.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay