Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-11-23 23:11:10 +0700
T
ruyện ngắn: NẾU BỎ EM, ANH HÃY BỎ NGAY
Nàng ngồi xuống đối diện ông, rồi nhẹ nhàng nói:
Nếu anh muốn bỏ em, thì xin anh hãy bỏ em ngay!
Ông ngạc nhiên hỏi:
Tại sao?
Vì nếu anh bỏ em hôm nay, em vẫn còn cơ hội tìm người khác.
Chẳng phải em vẫn tự tin rằng không có anh, ngoài kia vẫn đầy người muốn có em à?
Phải, đó là ngay bây giờ, khi em vẫn còn trẻ. Còn lâu hơn, em sẽ thành bà già, sẽ không còn khả năng tìm một người đàn ông đúng nghĩa của đời em được nữa. Chỉ có đàn ông các anh, dù 60 tuổi là vẫn kiếm được gái trẻ thôi. Vậy xin anh, nếu muốn bỏ em, hãy bỏ em ngay nhé.
Ông không nói gì, đứng dậy tiến về chiếc gương lớn sửa lại cravat cho ngay ngắn, chuẩn bị đi làm như thường ngày.
Đó là một buổi sáng sau cái đêm ông trở về nhà rất muộn. Nàng vẫn thức, chạy ra dìu ông từ taxi vào nhà. Ông đã quá say để có thể tự lái xe. Mùi nước hoa phảng phất khi nàng cởi chiếc cravat vướng víu để ông có thể nằm ngủ yên giấc. Màn đêm trở lại tĩnh mịch trong căn phòng lớn. Không gian tưởng như yên bình trở lại. Nàng đã trải qua nhiều đêm như vậy và đã quen thuộc cả mùi nước hoa đó. Nó có vị đặc biệt rất mạnh mẽ, nồng nàn và quyến rũ như toát ra từ chính thân thể của chủ nhân nó, Hương Lan, một cộng sự đắc lực của chồng nàng. Nàng đặt mình nằm cạnh chồng, cố nhắm mắt.
Sáng dậy, ông vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi vào bàn ăn sáng nàng đã chuẩn bị sẵn. Nhà không có người giúp việc. Nàng không muốn có sự hiện diện của người lạ trong căn biệt thự này. Chấp nhận nghỉ việc để có thời gian chăm sóc gia đình, nấu nướng, giặt giũ, quét dọn sân vườn, đưa đón ba đứa con đi học. Sự hi sinh đó cũng đóng góp một phần giúp ông tập trung trong sự nghiệp để thành công như ngày hôm nay, cả công danh và tình ái. Đổi lại, trong con mắt ông, sự lam lũ, tất bật, không cùng tiếng nói trong hiểu biết xã hội cũng như công việc kinh doanh đang khiến nàng trở thành một người giúp việc, một vú em hay một người quản gia hơn là một người vợ.
Gương mặt ông vẫn hồng hào do có lẽ còn hơi men rượu ngoại đêm qua. Thấy nàng phờ phạc, ông hỏi thăm có phần áy náy:
Mùi rượu làm em mất ngủ phải không?
Dạ không.
Em giữ gìn sức khỏe còn chăm cho các con. Ngày mai anh đi công tác một tuần.
Nàng không muốn trả lời, như những lần khác.
Đúng là nàng bị mất ngủ. Vào những đêm chồng nàng về muộn cùng mùi nước hoa. Chính mùi hương đó khiến nàng rơi vào những cơn mộng mị. Hình ảnh chập chờn hiện ra là cô gái tên Lan, nàng đã từng gặp, đang kéo tay chồng nàng đi xa dần. Nàng bừng tỉnh, ngồi dậy thấy chồng vẫn nằm bên cạnh, nhưng dường như đó chỉ là cái xác không hồn. Người mà nàng yêu từ ngày còn là sinh viên đã không còn nữa. Nàng nhận thấy cuộc đời vô thường, không những chồng nàng đã thay đổi, mà bản thân nàng cũng đã thay đổi. Không còn trẻ đẹp, quyến rũ như thời con gái đã đành vì không ai chống lại được thời gian tuổi tác, nhưng cả kiến thức hiểu biết xã hội của nàng cũng đang bị tụt hậu để tâm giao với chồng vì còn bao chuyện nội trợ, con cái chiếm hết thời gian. Vậy thì làm gì có tình yêu vĩnh cửu khi hai người thay đổi theo hai hướng xa nhau dần.
Lần cuối chồng nàng mang về mùi hương lan, nàng nằm xuống, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đợi chờ. Nàng đợi một ngày mới với ánh bình minh tươi sáng sẽ tới hôm sau. Nàng sẽ nói lời đề nghị chia tay chồng.
Trong khi nàng đã phải suy nghĩ, tự dằn vặt mình rất lâu trước khi quyết định nói ra với chồng, nhưng ông thì ngược lại.
Không phải vì nàng sợ thiệt thòi, mất mát gì cho bản thân, mà ly hôn đồng nghĩa với việc những đứa con của nàng sẽ lớn lên trong một gia đình tan vỡ. Đã có rất nhiều bài học của những đứa trẻ thiếu cha hoặc mẹ mà trở nên hư hỏng, sai đường lạc lối. Nhưng liệu sự ràng buộc giả dối bề ngoài liệu có tốt hơn không. Con nàng là những đứa trẻ nhạy cảm, rồi chúng sẽ phát hiện ra sự thật về cha chúng. Và lúc đó mọi việc sẽ còn tồi tệ hơn. Nàng đã quyết định rồi, thà đau một lần còn hơn kéo dài sự nhức nhối. Chẳng phải từ trước đến nay bọn trẻ cũng chỉ một tay nàng dạy dỗ, chuyện trò ư. Vậy thì nào có khác gì. Dù suy nghĩ đến con rất nhiều, nàng sẽ không kéo con vào câu chuyện của người lớn. Nàng sẽ tìm lý do để chồng nàng thấy hợp lý nhất khi chia tay. Rồi đây mỗi người đôi ngả, trách cứ hay mạt sát nhau chỉ thêm thù oán chứa chất trong lòng. Những hành động nông nổi thường không lại kết quả tốt đẹp cho cả hai bên. Đạo Phật đã dạy nàng học cách buông bỏ cho nhẹ lòng. Cái gì không còn thuộc về mình thì mãi mãi sẽ không thuộc về mình nữa. Đừng cố níu kéo cũng đừng nên tức giận. Mọi việc sẽ đều có nhân quả của nó.
Chồng nàng không nghĩ sâu xa đến thế. Buổi sáng đó ông bước ra khỏi nhà mà trong lòng thấy nhẹ nhõm như vừa thoát được gánh nặng lớn. Thật tình cờ như có thần giao cách cảm giữa hai người đàn bà, vì tối hôm trước khi đang trong vòng tay ông, Lan đã nói:
Nếu trong tuần này anh không nói mọi chuyện với vợ, thì chuyện của chúng ta sẽ chấm dứt. Em sẽ đi phá cái thai trong bụng và anh cũng nên hủy luôn chuyến du lịch dự kiến tuần sau đi.
Anh đã hứa với em là anh sẽ thực hiện. Từ trước đến nay có bao giờ em thấy anh nói mà không làm chưa.
Vậy anh làm ngay đi!
Cho anh thêm ít ngày nữa. Anh sẽ tìm cơ hội tốt để nói chuyện với vợ sao cho êm thấm nhất. Anh không muốn mọi việc bung bét hết lên. Tin anh đi.
Nói rồi ông cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi Lan, cố ý không để nàng nói nữa. Cả hai lại chìm đắm trong khoái lạc. Ông đang say, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chiều nay sau cuộc nhậu tiếp khách, ông uống nhiều, chếnh choáng hơi men. Mà cứ say là ông lại nhầm về nhà Lan thay vì nhà mình. Ông say rượu và cả say tình ái nữa. Sau mỗi lần thế, chính Lan lại là người gọi taxi cho ông trở về nhà. Một khi ông chưa ly dị vợ, không cho Lan danh chính ngôn thuận thì nàng nhất quyết không cho ông ngủ lại nhà mình.
Hôm nay thì nàng sẽ phải vui lắm, ông sẽ báo tin cho Lan ngay khi vừa tới công ty. Suốt dọc đường, ông không mảy may suy nghĩ về những hậu quả của cuộc ly hôn mà bọn trẻ sẽ phải gánh chịu như vợ ông lo lắng. Trong đầu ông lúc này chỉ là viễn cảnh sẽ tự do thoải mái đi bên cạnh Lan mà không còn sợ ai dị nghị.
Quả đúng như ông dự kiến, Lan nhảy cẫng lên, ôm lấy ông mà hôn chùn chụt. Cả hai không ngờ mọi việc là dễ dàng đến thế. Người đề nghị chia tay rất nhẹ nhàng lại là vợ ông. Vậy thì còn chần chờ gì nữa.
Chia tay, ông ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, tự tin sẽ gây dựng lại từ đầu. Ông để lại toàn bộ tài sản là căn biệt thự đang ở, cùng hai căn nhà khác đang cho thuê để vợ có thể nuôi con mà không cần ông trợ cấp hàng tháng nữa. Người ta nói tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát. Một khi ông đã quyết là không còn muốn dính dáng, ràng buộc gì. Một tính cách quyết đoán đã giúp ông thành công trong sự nghiệp lãnh đạo. Một phần ông nghĩ nó cũng giúp ông khỏi mang tiếng bỏ người vợ tào khang, đã đồng hành cùng mình từ thủa hàn vi. Phần khác vì giữa ông và vợ chưa bao giờ to tiếng kể từ lúc yêu nhau, nàng là người thật thà giản dị trong cuộc sống, trong thâm tâm ông vẫn thấy có lỗi với vợ. Nàng là người đề nghị chia tay và cũng là người đề xuất được ở với ba con mà không đòi hỏi nào liên quan đến tiền bạc.
Ra tòa ly dị, người ta đồng ý miễn cho ông tiền nuôi con đến khi trưởng thành như luật định, vì ông đã để lại tài sản còn đáng giá hơn nhiều lần. Sợi dây tình cảm chấm dứt. Sợi dây pháp lý cũng chấm dứt luôn. Một cuộc ly hôn bề ngoài yên ấm, đầy văn minh. Không có tiếng cãi vã, tranh giành tài sản.
Giữa những vụ ly hôn đình đám, hao tiền tốn mực của báo chí dư luận liên quan đến tranh giành tài sản, nào của lão chủ cafe Trung Nguyên, nào của tên trùm thương mại điện tử Amazon, ai cũng khâm phục ông đã cho vợ hết của cải, chỉ duy có Hương Lan là không. Suốt cả năm trời về chung sống trong căn hộ mới thuê của ông, nàng càu nhàu, hối tiếc. Nàng ép ông bằng mọi giá phải nhanh chóng kiếm được đủ tiền để mua một căn biệt thự to đẹp như ông đã cho người vợ đầu. Cái giá phải trả cho việc hấp tấp nghe vợ của ông là một quyết định ký hợp đồng mù quáng để hưởng hoa hồng đã khiến ông mất chức chủ tịch, lao đao vòng lao lý một thời gian dài.
Cuộc hôn nhân với Lan mang đầy sự đam mê và nhục dục đã không còn màu hồng. Kết quả của những lần làm tình cuồng nhiệt của ông và Lan ngay cả trước khi có đám cưới hợp pháp giữa họ là một cặp sinh đôi hai đứa bé trai kháu khỉnh.
Có con, mọi thứ đổi khác, cũng giống như lần hôn nhân đầu của ông, cuộc sống vợ chồng không chỉ gắn bó bằng tình cảm, tình dục, mà giờ đây là trách nhiệm với con cái. Và cũng giống như Uyên, vợ cũ của ông, lần này Lan vợ ông cũng không muốn thuê người giúp việc, với cùng lý do: nàng không muốn chia sẻ không gian riêng tư với người lạ. Có cái khác, nàng không từ bỏ công việc khi sự nghiệp của mình đang lên nhanh với ông sếp chủ tịch mới của công ty, người đang thay thế chồng.
Mất việc, may mắn không phải đi tù, ông phải lui về hậu phương, trở thành người nội trợ và chăm con. Những buổi công tác xa nhà của vợ, ông cay đắng nghĩ đến nó sẽ diễn ra như những gì đã có với ông trước kia khi hai người cùng khách sạn, rồi sau là cùng phòng. Mùi nước hoa ngày nào khiến ông ngây ngất, thì giờ đây vẫn chính mùi nước hoa đó khiến ông tức giận.
Bận rộn chăm sóc hai thằng sinh đôi còn nhỏ, lại suy nghĩ sự nghiệp tan tành, rồi những đêm vợ vắng nhà gọi điện không nhấc máy, nằm thao thức đợi vợ trong đầu ông hiện lên bảo cảnh tượng trai gái khiến ông ghen tuông. Những suy nghĩ tiêu cực đó khiến ông già nua trông thấy.
Về phần Lan, trước đây nàng ngưỡng mộ ông bao nhiêu thì giờ đây thất vọng về ông bấy nhiêu. Trên đời này, trừ những trường hợp ngoại lệ, còn có mấy gia đình hạnh phúc thực sự khi để vợ kiếm tiền nuôi chồng đâu?
Một phần mệt mỏi bất lực không còn ham muốn, một phần bị vợ thường xuyên đay nghiến khiến ông không còn muốn gần gũi vợ. Mà càng không gần vợ thì càng đẩy nàng ra xa ông. Việc gì đến cũng phải đến, Lan bỏ ông ra đi vào một ngày mưa bão, sau màn tranh cãi gay gắt giữa hai người với tất cả những uất hận được thốt ra từ cả hai bên. Cuộc chia tay không có tài sản để chia nhưng lại không yên bình như cuộc hôn nhân đầu.
Đừng bao giờ gọi điện tìm tôi nữa. Đàn ông rúc váy đàn bà mà không thấy nhục à!
Đó là lời nói cuối cùng của Lan trước khi rời nhà. Ông gục xuống như có ngàn nhát dao đâm, nhưng lại vội bật dậy ngay khi nghe tiếng con khóc. Những ngày tự tay chăm con, thay tã lót, rửa đít cho chúng từ thuở lọt lòng đã nuôi dưỡng tình cảm cha con thật sự trong ông. Đến bây giờ ông mới trở thành người cha đúng nghĩa. Đến bây giờ ông mới thấy thương bọn trẻ trong ly hôn của cha mẹ. Ông tự nhủ sẽ không sai lầm lần thứ hai trong đời. Ông sẽ ở vậy để dành hết tình yêu thương cho con. Rồi hi vọng ngày mai trời lại sáng.
Thấm thoát đã gần mười năm trôi qua. Đời người chỉ thấy chậm khi tuổi trẻ đầy hoài bão đang vươn lên cao. Còn khi đã ở tuổi xế chiều không còn sự nghiệp hay đam mê thì nó trôi đi như chiếc xe trượt dốc không phanh. Ông không cảm nhận được đã từng đó thời gian ở một mình nuôi hai con ăn học. Đời ông như thế đã coi là chấm dứt, chỉ còn niềm vui là hai đứa con. Ông dành trọn tâm sức cho con, từ bữa ăn đến trang bị kiến thức những mong cho chúng thành tài, bù lại sự thiếu thốn bàn tay người mẹ.
Hôm nay, sáng thứ bảy, như mọi tuần, ông đèo hai thằng con đi học nhạc ở cung văn hóa. Vẫn cái lớp ngày xưa ba thằng con với vợ cũ của ông đã từng theo học. Vẫn là cô giáo ấy, nhưng cô chỉ biết ông là cha của hai thằng cu hiện tại, vì ông chưa bao giờ đưa ba thằng con với vợ trước đến trường, dù cả năm thằng đều có nét giống ông, cùng do ông đẻ ra.
Trong khi chờ đợi hai thằng đang học, ông tranh thủ ra ngoài công viên đối diện, ngồi ghế đá đọc tin tức trên điện thoại. Bỗng có hình bóng ai đó đi qua. Quen lắm. Ổng ngẩng mặt lên. Đó là một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi, đang đi cùng một cô gái. Nhìn họ quen lắm. Nhất là chàng trai. Cái dáng đi đó không lẫn vào đâu được. Đó chính là dáng đi của ông thời trẻ, và có khi cả bây giờ vẫn không đổi khác. Dáng đi vòng kiềng với hai tay vung vẩy. Thôi đúng rồi. Nó là thằng Sơn, con trai cả của ông. Ai cũng nói nó giống ông như tạc, rằng mẹ nó đẻ thuê. Nó giống ông từ khuôn mặt đến dáng đi. Người ta bảo, cô vợ nào yêu chồng quá, cứ luôn nghĩ hình bóng chồng trong lúc mang thai, thì thế nào khi đẻ ra con nó cũng giống chồng như đúc. Cái này không cần khoa học giải thích ông cũng nghiệm thấy đúng rồi. Không biết nó lại có cùng sở thích giống ông không mà để mái đầu ngôi giữa như hồi ông còn trẻ. Vậy làm gì mà ông nhầm được.
Đã lâu lắm rồi ông không gặp nó. Cả ba thằng đó vẫn còn giận ông bỏ mẹ nó. Người chăm sóc, gần gũi chúng nó là mẹ, nên dù mẹ nó có sai thì chúng vẫn bênh. Đằng này, người sai bỏ đi là ông thì chúng còn hận ông hơn. Chúng không tìm thăm ông. Mỗi người đã có hoàn cảnh mới. Ông phải lo cho gia đình mới của mình, lo cho các con hiện tại, cũng chẳng mấy khi nghĩ đến những đứa con cũ.
Ông ra đi, bỏ lại tất cả tài sản cho vợ cũ. Chừng đó chắc cũng đủ nuôi chúng lớn đến tuổi trưởng thành một cách đầy đủ, không thiếu thốn. Ông cho đó cũng là tròn bổn phận và trách nhiệm rồi, không còn vương vấn nữa. Hôm nay tình cờ gặp lại thế này, ông mới nhớ lại mình còn có ba đứa con. Năm nay thằng cả đúng là đã ở tuổi 22 rồi. Không biết nó học trường nào, phải ra trường rồi chứ. Vậy nó có bạn gái cũng là điều hợp lý.
Ông lại chuyển sang ngắm cô bạn gái đi cùng con. Cả hai đang thong dong đi dạo bộ chậm rãi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Sao cái cô bạn gái nó giống mẹ nó hồi trẻ thế nhỉ. Chẳng nhẽ đến gu chọn bạn gái của nó cũng di truyền từ ông hay sao. Cái dáng đi của cô gái đó như bản sao của Uyên vợ cũ ông. Cả mái tóc cắt ngang vai cũng của Uyên ngày xưa nữa. Hình ảnh này làm ông bồi hồi nhớ lại kỉ niệm một thời xa xưa, ông cũng từng dắt tay Uyên đi dạo công viên vào ngày thứ bảy.
Họ đang đi xa dần ông. Không ngần ngừ ông đứng dậy, bước nhanh về phía con, rồi khi gần đến nơi ông khẽ gọi:
Sơn! Sơn ơi, có phải con không!
Chàng trai dừng bước, ngạc nhiên quay mặt lại. Đúng là Sơn con trai cả của ông rồi.
Cha!
Sơn thốt lên.
Con, con à.
Ông mừng rỡ nhưng nụ cười chợt tắt. Người đàn bà đi bên cạnh Sơn cũng đã quay lại nhìn. Đó không ai khác chính là Uyên, vợ cũ của ông. Vóc dáng thời thanh xuân nàng đã lấy lại. Khi con cái lớn, nàng không phải lo cho chúng nữa, mà ngược lại, chúng đang thay nhau chăm sóc mẹ như để bù đắp lại những ngày vất vả một mình nuôi ba con khôn lớn của nàng. Chúng dành thời gian dẫn nàng đi chơi, đi du lịch, đi mua sắm và vận động nàng tham gia các buổi tập thể dục, mua trọn gói spa toàn thân hàng tuần cho nàng. Ai cũng bảo nàng lão hóa ngược. Người ta thì ở tuổi 50 càng già đi, thì nàng càng trẻ lại. Nàng đang ở độ tuổi hồi xuân, không những vóc dáng lấy lại như thời con gái, mà da dẻ cũng hồng hào, ánh mắt toát lên niềm hạnh phúc mãn nguyện với đàn con hiếu thảo do chính tay mình nuôi dậy.
Ông nhận ra nàng. Làm sao có thể không nhận ra được. Đáng lẽ ông phải nhận ra từ trước khi Uyên quay mặt lại. Đó chính là quá khứ một thời đẹp nhất trong đời ông. Quả thật những năm đầu Lan vợ ông bỏ đi, đã có không ít lần ông muốn quay lại nhà cũ để tìm gặp mẹ con Uyên xin tha thứ, nhất là khi biết nàng vẫn ở vậy nuôi con. Qua họ hàng và một số người bạn cũ, ông biết cuộc sống của mẹ con nàng vẫn ổn cả. Nhưng mỗi lần có ý định đó, ông lại thấy mặc cảm về hoàn cảnh hiện tại của mình. Sự nghiệp đã hết, hôn nhân cũng đã tan tành, giờ mà lại ôm hai đứa con riêng trở về thì còn ra thể thống gì nữa. Phản ứng của Uyên sẽ ra sao, rồi còn bọn trẻ con đang tuổi ăn học nữa. Cuộc sống của chúng vẫn đang đầy đủ và êm đềm với sự bù đắp từ tình yêu thương của người mẹ đơn thân. Thà rằng cứ để cho chúng nghĩ về người cha dù bội bạc, nhưng còn hình ảnh hào quang của một người đàn ông thành đạt, giỏi giang trên thương trường là cái ông không muốn đánh mất nốt. Ông không chỉ giữ thể diện cho bản thân mà còn giữ cho chúng nó, để chúng không phải xấu hổ thêm khi có người cha như ông. Ông tự nhủ sẽ gặp lại khi chúng đủ lớn, đủ hiểu để ông ngồi tâm sự như hai người đàn ông.
Sự việc đang xảy ra nhanh và bất ngờ quá. Tình cảm cha con phút giây đã trỗi dậy trong ông. Nếu chỉ có mình Sơn, nay đã thành chàng trai trẻ thì ông sẽ có đủ dũng cảm đối diện hơn.
Cả ba người khựng lại. Sáu con mắt nhìn nhau ngạc nhiên, bối rối. Ông không chuẩn bị tinh thần của sự gặp lại này, nhất là đối với nàng. Trí nhớ trở về với ông ngày ông bỏ nhà ra đi, Uyên xõa xề, tóc tai rũ rượi, ánh mắt thất thần nhìn theo ông. Còn ánh mắt nàng lúc này đầy sức sống đang nhìn ông vừa ngạc nhiên, vừa thương hại. Trước mặt nàng là một ông lão quần áo lếch thếch, gương mặt già sọp đầy râu ria, mái tóc trắng đục lòa xòa chỉ còn vài sợi đen. Nó không giống hình ảnh nàng vẫn giữ về người chồng cũ đầy phong độ, đầu tóc chải chuốt, quần áo là lượt, gọn gàng ôm lấy phom người cân đối.
Ông lúng túng chưa biết nói gì. Đúng lúc đó, hai thằng con nhỏ của ông tan học, vừa ra khỏi lớp, gọi lớn:
Cha ơi, chúng con ở đây mà!
Lời gọi như luồng điện đánh vào tâm trí, làm ông sực tỉnh, trở về với thực tại. Ông quay lại một cách dứt khoát chạy nhanh về phía các con.
Từ đằng xa, Uyên và con trai vẫn đứng yên quan sát, họ thấy lưng ông còng xuống, bế từng đứa, lần lượt lên xe. Chờ cho bóng dáng ba cha con ông đi khuất, họ quay lại tiếp tục đi đến buổi hẹn. Đó là một cuộc hẹn nàng sẽ ra mắt với sếp của con trai, một người đàn ông góa vợ, do chính Sơn và hai đứa em sắp xếp. Sau một thời gian làm việc cùng nhau với đầy tin tưởng và kính trọng, Sơn tin đây sẽ là người chồng, người cha mới mà nhất định có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ mình.
HẾT