As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Biên tập: Nguyễn Hà
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6301 / 64
Cập nhật: 2016-07-27 21:36:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vĩnh Biệt Johnnie Walker! - Nguyễn Hào Hải
ình là chủ quán bán bánh kẹo, đường sữa... nhưng chủ yếu chuyên trách các loại rượu bia nhập ngoại, những mặt hàng mới, nhờ chính sách mở cửa mà tìm được những chỗ đứng trong thị trường. So với đồng nghiệp cùng bán hàng trong một khu tấp nập đông đúc, Bình chịu khó lùng sục được những nguồn hàng gốc nên khi bán lại cho khách giá thường mềm mại hơn một chút so với mọi người. Ông chủ đang trạc "tứ tuần" này cũng còn "có duyên bán hàng" - nói như cánh buôn bán hàng vẫn ca ngợi, vì thế cửa hàng luôn đông khách mua bán lui tới.
Lâu lắm rồi trong cửa hàng của Bình mới lại có một chai Johnnie Walker mác đen. Thường cả hòm rượu Johnnie Walker 12 chai, thì có 11 chai mác đỏ, chỉ có một chai mác đen - đó là chai đặc biệt, chính vì thế cũng là Johnnie Walker nhưng nó là "của độc", "của hiếm". Những người nghiện loại rượu này, vớ được nó thật là diễm phúc.
Đặt chai Johnnie Walker vào vị trí đẹp nhất trong quầy, Bình xoa hai bàn tay vào nhau, đứng ngắm nghía rồi nói với nó:
- Chúc "chú em" lên đường sơm sớm nhé!
Vào một buổi sáng Bình mới dọn hàng, có một thiếu phụ đến trước quầy ngó nghiêng tứ phía. Chị ta dáng tuềnh toàng, trông vẻ là con nhà bình dân, đứng xem mãi mà chưa hỏi mua gì.
- Đường? Sữa? Nước ngọt nhập ngoại đủ loại... bà chị mua thứ gì mở hàng hộ đi chứ? - Bình hỏi.
Người thiếu phụ thấy chủ hàng mời, rụt rè trả lời:
- Anh ạ, ở đây có loại rượu Lách... Lác - chị thần người một lúc, rồi cười một cách khổ sở - khổ quá tôi không quen nhớ tên Tây. Nó là Lách - ba - bem thì phải.
- ồ Lách - ba - bem! Cái loại rượu gì mà nghe lạ quá - Bình hỏi lại chị ta và cũng cố nhớ xem đã lần nào gặp tên rượu này chưa.
Không lần ra được cái tên, Bình nói với người thiếu phụ:
- Tôi đã bán khá nhiều các loại rượu Tây rồi, nhưng chẳng thấy có loại nào là Lách - ba - bem đâu bà chị ạ!
Người thiếu phụ nhớ lại, rồi tả:
- Cái loại rượu hộp của nó có vẽ một người đàn ông mặc áo vét đỏ dài quá đầu gối, chống cái gậy dài...
Nghe đến đó Bình vỗ đốp hai tay vào nhau:
- Trời ơi, Jôn-ni-oan-kơ Blách-la-ben. Bà chị hỏi thế thì đến bố tôi cũng chẳng biết. Có ngay đây, chị chờ cho một lát.
Bình mới dọn hàng, chai Johnnie Walker Black Label độc đáo ấy chưa kịp đưa ra bầy, nên Bình chạy vào nhà lấy.
Thấy Bình đi ra với chai rượu cầm trên tay, chị ta vui vẻ, mừng rỡ reo lên:
- Đúng rồi! Chính nó đấy anh ạ.
- Bà chị xài rượu này thì thuộc loại chơi "xịn" đấy! Biết giá chưa?
- Giá cả thời buổi này mỗi lúc mỗi khác, tôi cũng không biết được chính xác.
- 220.000 đồng một chai, rẻ hơn Servico Hà Nội 30.000 đồng, mà ở đó lại bán bằng ngoại tệ: 33 đô la Mỹ một chai. Giá đô hôm nay 75, bà chị cứ tính ra xem?
- Thế thì đắt quá, tôi nghe nói chỉ vào quãng 180.000 đồng chai này thôi.
- à đó là chai mác đỏ. Còn đây là loại mác đen. Giá phải cao hơn chứ?
- Tôi chẳng biết mác đen, mác đỏ gì, có đúng 180.000 đồng thì tôi mua một chai, hơn một xu tôi cũng không mua - chị ta tỏ ra dứt khoát, kiên quyết nhưng cũng rất thật thà.
Chai Johnnie Walker này Bình chưa mua đứt, chỉ nhận ký gửi với giá 180.000 đồng, trả như vậy thì chẳng được gì, nên anh nói với chị ta:
- Chai rượu này của một ông bạn đi Tây về ký gửi với giá 220.000 đồng, tôi phải hỏi lại họ, chiều chị quay lại đây nhé?
- Chiều tôi bận, nhà tôi ở cách đây vài phố thôi, hỏi lại được, nếu tiện buổi trưa nay anh đến báo giúp cho tôi biết - và chị nói địa chỉ.
Người thiếu phụ ra về, Bình vào nhà xách Hon-đa lao đến ngay nhà người chủ chai rượu. Sau hơn một tiếng đồng hồ Bình lải nhải kiên trì thuyết lý đến toát mồ hôi rằng: Rượu tây là một loại hàng không thực tế, quá cao cấp, xa lạ và hoang phí đối với những khách rượu hiện nay, bán chúng giống như người ta đi câu vậy, hú họa lắm... cố để làm người chủ chai rượu này phải nản lòng. Cuối cùng Bình đã thắng cuộc. Chủ nhà đồng ý hạ giá xuống 130.000 đồng.
Chia tay chủ nhà, Bình thầm cười: "Thằng cha này nghe đâu cũng làm một chức quan nho nhỏ gì đó. Cứ nhìn một loạt chai nước lọc đứng xếp hàng trên mặt tủ, và dáng người lèo khèo, nước da xanh rờn của loại người ốm yếu kiêng khem, thì ta có giảm thêm một giá nữa hắn ta cũng phải bán chai rượu này". Và không đợi đến trưa, Bình quay về cửa hàng lấy chai rượu đưa đến ngay nhà người thiếu phụ.
Thấy Bình mang rượu lại, chị ta vui mừng hỏi:
- Thế nào, họ đồng ý giá ấy chứ?
- Vâng! Nhưng xin thưa bà chị phải nói khản hết cả cổ đấy ạ!
Chị ta mời Bình ngồi xuống chiếc giường cạnh đó, rồi lật góc chiếu cuối giường lôi ra một túi tiền ngồi đếm. Ngồi đợi, Bình nhìn một lượt quanh phòng, thấy toàn những đồ đạc tồi tàn và bày đặt rất lộn xộn. Anh liếc nhanh vào mâm cơm: một đĩa rau muống to và một bát cà. Trên bếp mùi đậu rán bay ra từ một cái chảo nhôm Liên Xô cũ kỹ, méo mó.
- Có lẽ đủ, anh kiểm tra lại đi - Chị ta đưa tiền cho Bình, vứt cái túi rỗng tuếch xuống chiếu, rồi ra xem lại chảo đậu trên bếp.
Bình đếm tiền lại, xong xuôi anh cảm ơn chị ta về và liếc nhanh căn phòng thêm một lần nữa, trên chiếc mắc áo sát chân giường, một bộ quần áo bảo hộ lao động đàn ông cỡ đại còn đầy dầu mỡ.
Khi về đến nhà lòng Bình vui vui, thấy rằng Hà Nội giờ đây đang đà tân tiến, đời sống đang lên vì ngay cả những người lao động bình thường cũng đã bắt đầu sính dùng những thứ hàng hóa cao cấp, đắt tiền nhiều khi là phù phiếm, mà người ta gọi là "hàng hóa xa xỉ phẩm". Bình nghĩ: đà này có lẽ cần phải lùng mua thêm những loại hàng hóa ấy nhiều hơn nữa trong cửa hàng. Vả lại có nhiều hàng hóa phong phú vẫn hơn là cửa hàng nghèo nàn, tẻ nhạt, vì nhiều khi hàng hóa kêu gọi đồng tiền, chứ không phải đồng tiền kêu gọi hàng hóa.
Một hôm, có bà thuộc "Công ty Chitromếch" (Người làm việc môi giới, "chỉ trỏ") đến tìm Bình. Bà ta nói có một gia đình người nhà hay đi nước ngoài, nên có nhiều rượu Tây, nhưng là gia đình đàng hoàng, họ không muốn cầm rượu đi bán nên thường hay nhờ bà tìm khách mua, và được biết trong đám những chủ hàng chuyên ngạch rượu bia ở khu vực này chỉ có Bình là hay thâu các loại rượu bia Tây nhất nên bà tìm đến.
Nhận được những thông báo của bà ta, Bình rất mừng vì vài tuần nay anh đang có ý đồ gia tăng mặt hàng thêm nữa trong cửa hàng của mình.
Sau khi hỏi han bà ta kỹ lưỡng, Bình nói:
- Làm việc với tôi, bà chị cứ yên trí! Tôi chơi rất đúng và còn đẹp nữa về luật "puốc-xăng" (Thù lao phần trăm) hơn bất cứ ai trong khu chợ này!
Không để bà về, Bình dắt xe ra, nổ máy và bảo bà ta ngồi lên đằng sau đèo đi làm việc ngay. Bình đã có thói quen: nhận được thông tin, lập tức đi thực hiện "phi vụ" ngay. Làm ăn buôn bán thời đại mới hiện nay đã cho Bình kinh nghiệm: ăn nhau ở việc nhạy tin và xử lý tin nhanh, làm việc ề à, thủng thỉnh như xưa thì "hết vở".
Sau một chầu phóng ù tai theo sự chỉ đạo của bà "chitromêch": "Thẳng tiến!"... "Quẹo!... "quẹo tiếp!"... "lại thẳng!"... "Rẽ trái!"... "Một tý nữa!"... "rẽ phải!" "từ từ... Đỗ!" - Bình mới đến được một ngôi nhà kín cổng cao tường.
Bà "chitromếch" bấm chuông. Cửa mở, bà ta vẫy Bình vào theo.
Bình thấy bà chủ nhà cố tỏ ra điệu bộ đài các, không niềm nở với khách, trái lại còn khủng khỉnh và có chút kiêu kỳ. Bà chủ không dẫn khách lên nhà chính mà tiếp ở khu nhà bếp, trong một phòng ăn nhỏ, và nhìn Bình một cách dò xét. Trông bộ dạng chẳng có vẻ gì sáng sủa sang trọng của Bình, bà chủ có vẻ không lấy gì làm phấn khởi cho lắm. Bà ta lên nhà lấy một chai rượu Napoléon đem xuống đặt ở giữa bàn ăn trước mặt Bình.
Bình cầm chai rượu trong tay, xoay xoay vài vòng, với vẻ nhà nghề nói:
- Chai Napoléon này thuộc loại "hàng chợ", loại xoàng! - Với giọng thất vọng có chút coi thường, Bình hỏi - Tưởng thế nào, bà chỉ có mỗi loại rượu này thôi à?
Như bị khiêu khích, bà chủ nhà tỏ thái độ hơi vênh:
- Nhà tôi thì thiếu gì những loại rượu hảo hạng. Nhưng ông chắc gì cần loại ấy!
Bình hơi "sốc" khi thấy bà ta nói giọng khinh người nhưng nghĩ: làm ăn buôn bán muốn kiếm ra hào, ra xu nhiều khi phải nhịn nhục, nên đã thay vì thái độ "sửng cồ" bằng thái độ giãi bày:
- Bà chưa hiểu tôi rồi. Tôi có cửa hàng bán các loại rượu ngoại, nên đi thâu mua các loại rượu xịn...
Bà "chitromếch" cũng minh họa thêm vào, bấy giờ bà chủ nhà đổi thái độ nhiệt tình, cởi mở và mềm mỏng hơn. Bà đi lên nhà, lúc sau xách xuống một làn rượu Tây, rồi lấy ra đặt từng chai lên bàn.
Bình điểm danh:
- Một chai Martel
- Một chai Napoléon des Rois
- Một chai Chivas regal
- Một chai Moeit Chandon
- Một chai Chanles Heidsieek
Tổng cộng năm chai.
Bình thấy trong số đó có những loại rượu Tây "đời mới" mà Servico Hà Nội mới nhập về bán bằng đô-la giá cũng khá chát chúa. Loại rượu Johnnie Walker hay có khách mua, nên Bình hỏi bà chủ:
- Loại Johnnie Walker bà có chai nào không?
- Chắc là có. Nhưng để tôi lên nhà tìm xem đã!
Một lát sau, bà chủ vui vẻ tay cầm chai rượu đi vào nói với Bình:
- Thật may cho ông, loại này còn đúng một chai - Và đặt chai rượu xuống bàn.
Bình toát mồ hôi hột vì bị một sự bất ngờ, một cú "sốc" mới: chai Johnnie Walker mác đen đã bán đi hai tuần trước đây cho thiếu phụ nghèo nàn nọ bây giờ lại lù lù xuất hiện trước mặt anh.
Bình cầm chai rượu lên, quan sát kỹ lại một lần nữa: không trật được! Chính nó. Vẫn chai rượu trên hộp có ghi một dòng chữ nhỏ tiếng Tây bằng mực bút bi, dưới có ghi ngày tháng và ký tên.
Bình lại mở hộp lấy chai rượu ra xem: 100% là nó. Trên nắp có một vết móp nhẹ, mà đã có lần một ông khách quá cầu kỳ, kỹ tính sau khi mặc cả xong lại không mua nữa với lý do: "mất giá".
Những tâm lý, tình cảm tò mò, phức tạp trong đầu Bình bị khuyến khích. Nhưng rồi một ý nghĩ mạnh hơn đã lấn át:
- Chuyện đời thì vô vàn, tìm hiểu làm gì? Hãy đi vào công việc của mình - Nghĩ vậy Bình hỏi lại bà chủ:
- Bà tính giúp đi! Sáu chai này thành tiền tất cả bao nhiêu?
Trong khi đợi bà chủ tính, Bình cũng làm cùng con tính trong đầu, và ra đáp số trước: suýt soát 500 đô la theo giá hiện thời của Servico Hà Nội bán ra, tính tiền Việt tương đương bốn triệu rưỡi.
Bà chủ đã nói số tiền: không chênh lắm với số tiền Bình đã nhẩm tính, và còn nói thêm cả giá tiền từng loại rượu.
Bình trả bà ta bốn triệu đồng kèm theo bài diễn văn quen thuộc "Rượu Tây là một loại xa xỉ phẩm đối với nhiều người Việt Nam hiện nay" để ép giá.
Bà chủ vẫn tỏ ra kiên quyết giữ vững lập trường.
Bình trả thêm lên một giá nói đó là giá cho buổi làm việc đầu tiên để giữ sự quan hệ còn đi laị sau này, và tuyên bố: "Không ai có thể mua cao hơn giá như vậy đâu! Không tin bà cứ thử đem đi bán!".
Bà chủ tính đi, tính lại, thấy thiệt ít ra là ba trăm ngàn đồng, nhưng thấy không phải bán lẻ, thu được một lúc một cục tiền, lại tránh phải tiếp khách nhiều nên cuối cùng đã đồng ý bán, và hỏi Bình:
- Ông có đem tiền theo không?
- Tôi có đem tiền mặt theo, và tôi cũng có vàng đây - đoạn Bình xòe bàn tay đặt trên bàn chỉ vào hai cái nhẫn đeo trên những ngón tay đen sì và thô, cỡ hai chỉ một cái rồi nói tiếp - Bà muốn lấy vàng thì lấy, nếu lấy toàn tiền mặt tôi sẽ chạy ra tiệm vàng bán đưa cho bà?
Bà ta không muốn lấy vàng vì chẳng biết vàng thật hay vàng giả, nên đề nghị chỉ lấy tiền mặt.
Bình lại nổ Hon-đa lao ra phố. Mười lăm phút sau anh trở lại với một cục tiền, trao cho bà chủ rồi xách rượu về và không quên nhắc bà "chitromếch" lúc nào tiện, đáo qua cửa hàng để nhận "puốc-xăng" vì "phi vụ" đã hoàn thành.
Có thêm những chai rượu Tây mới, trông cửa hàng có vẻ phong phú, giàu sang hơn, Bình ngồi trong quầy với vẻ đắc chí, và mơ tưởng đến một ngày nào đó có điều kiện, với cái cơ chế đổi mới này, sẽ mở thêm một quầy rượu bán lẻ với những ghế cao, để chuyên phục vụ những khách nghiện các loại rượu cao cấp, rượu ngoại, mà lại thích uống trong không khí của các quán rượu. Bình liên tưởng đến các quán rượu trong những cuốn phim chưởng của Hồng Kông, Đài Loan, những phim Găng-xtơ, phim "tươi mát" của phương Tây, trong đó không chỉ bán rượu, mà còn làm ăn được nhiều phi vụ khác...
Vào buổi tối của một ngày đầu tháng tám, có đôi vợ chồng trẻ đến cửa hàng của Bình. Chị vợ cũng đứng ngắm mãi mà chưa hỏi mua gì. Ngắm tìm một lúc các đồ trong quầy hàng, chị vợ chỉ vào chai Johnnie Walker nói với chồng:
- Có lẽ mua chai này anh ạ? Em thấy họ hay nói đến loại này lắm!
Nghe chị ta nói, Bình mừng thầm:
- Ôi lại chai Johnnie Walker mác đen! Sao chai rượu này có duyên thế nhỉ? Người ta chỉ cho rằng con người mới có số, nhưng đồ vật cũng có duyên số cả. Trong quầy hàng của mình có những chai "vía" rất nặng, suốt cả năm không đi nổi, ấy thế mà chai Johnnie Walker này lại lắm người muốn mua thế. Số của nó son thật!
Anh chồng hình như đang mải mê nghĩ điều gì đó trong đầu, nên nghe chị vợ hỏi chỉ trả lời một cách lơ đễnh:
- Thế à!
Nhưng rồi được một lúc như bừng tỉnh, anh nói với vợ.
- ồ em này, có lẽ đừng nên mua gì vội! Nếu chẳng đi bảo vệ ở nước ngoài, thì ở trong nước bảo vệ cũng được. Anh không muốn...
Chị vợ vẻ hơi găn gắt một chút, ngắt lời anh:
- Anh thật chẳng hiểu gì cả! Bảo vệ ở nước ngoài khác với bảo vệ ở trong nước chứ? Thôi anh đừng có bàn lùi!
Nói đoạn người phụ nữ quay về phía chủ hàng chỉ vào chai Johnnie Walker mác đen hỏi:
- Chai này bao nhiêu thế ông?
- Một trăm tám mươi ngàn đồng! - Bình nhanh nhẩu - Dạ thưa, đối với anh chị tôi hoàn toàn chỉ nói giá bán để anh chị khỏi phải mặc cả.
Chị vợ chắc có lẽ cũng biết giá nên đồng ý mua. Chị mở xắc ra lấy một tập tiền đưa cho Bình, rồi lấy tiếp một tập khác kiểm lại và hỏi chồng:
- Anh có rút tiền ở tập nào ra tiêu không đấy?
- à anh có lấy ra ở một tập mười ngàn đồng định mua một tài liệu ở quầy sách ngoại văn mới có... nhưng chưa mua.
- Thôi, anh đưa lại cho em đi! Sách vở khi nào có điều kiện hãy mua. Bây giờ anh phải cố tận dụng các thư viện...
Hai vợ chồng trẻ lục túi dồn tiền lại đưa nốt cho Bình.
Bình lấy chai Johnnie Walker xuống và vỗ vỗ vào nó nói: "Chúc chú em lên đường vui vẻ!", rồi trao cho khách.
Cặp vợ chồng trẻ cám ơn ông chủ hàng vui tính và cầm rượu ra về.
Vài ngày sau đó, khoảng 5 giờ có một anh chàng rất trẻ, tóc loăn xoăn, ria lún phún trên mép, mặc bộ quần áo bò mài, chân xỏ một đôi giày sục mầu trắng, đỗ xịch chiếc xe mô tô 120 phân khối kềnh càng sát vỉa hè trước cửa hiệu của Bình, để lại một cô gái tuổi còn "chanh cốm" mắt đánh xanh lè đứng đợi. Đi vào quầy với điệu bộ nghênh ngang, anh chàng hất hàm hỏi:
- Này ông anh, có chơi một chai rượu Tây không?
Rượu gì?
- Này! - Anh chàng đặt chai rượu gói sơ sài một tờ báo phủ ngoài, hất hàm ra hiệu cho Bình tự mở.
Bình giở ra, lại bị một phen sửng sốt:
- Ôi! Vẫn chai Johnnie Walker mác đen! Cái chai mua của một tay cán bộ nọ, sau đó bán cho một thiếu phụ nghèo, rồi lại mua lại của bà chủ ngạo mạn có người nhà hay đi nước ngoài, tiếp đến bán cho đôi vợ chồng trẻ có lẽ để liên hoan bạn hữu tiễn anh chồng đi làm nghĩa vụ quốc tế. Bây giờ nó lại được cậu công tử "bò bít" đem về đây!
- Chai rượu này ở đâu ra vậy hả chú em?
- Có mua hoặc không, đi vào đề ngay. Tôi không có thì giờ nhiều!
- Nói đoạn anh chàng quay lại phía cô nàng, lấy tay ra hiệu như muốn nói: "Em bé đợi anh tí ti!".
Bình thấy tình huống vẻ gấp gáp, cũng biết tính thanh niên và cách làm việc hiện đại ngày nay là vào đề ngay. Kết luận nhanh gọn. Không thích lối làm việc cò cử, dài dòng, vì thế Bình cũng giở món võ mua bán hiện đại của mình ra:
- Chơi! Bao nhiêu?
- 200.000 đồng!
- 100.000 đồng!
- Cộng vào cưa đôi! - Anh chàng vừa nói, vừa chuẩn bị gói lại chai rượu để đem đi hàng khác.
- Xong!
Bình cầm chai rượu đút xuống quầy, lấy tiền chẵn đếm nhanh đưa cho chàng trai trẻ.
Bình lấy một bao "ba số" mới nguyên rút một điếu ngoi lên sẵn, chờ chàng trai kiểm tiền xong sẽ mời, vì thấy đây là một "truy-ô" cần bắt liên hệ.
- Đủ rồi chứ!
- Đủ!
- Mời chú em hút điếu thuốc! Nhà còn các loại rượu ngoại không?
- Còn chứ! Không những chỉ có rượu ngoại mà các thứ mặt hàng ngoại như trong quầy của ông anh đây đều có cả. Có nhiều là đằng khác. Nhưng đó là lương khô! Ăn dần! Khi nào cần! Thì bán - Giọng vui vẻ, chàng trai nói theo lối nhấn mạnh, giật cục và kéo dài có vẻ hơi hài hước, kịch một chút.
- Khi nào cần bán nhớ đến đây chú em nhé!
- Ô kê! Ô kê! - Anh chàng chào rồi ra nổ máy lên xe.
Chàng trai đi, Bình lấy chai rượu ra xem kỹ lại:
- Vẫn nó! Chính nó! ồ lạ thật! Ôi "ông Lách-la-ben", "ông áo đỏ chống gậy dài", "ông Jôn-ni-oan-kơ" của con! Ông phù hộ con nhiều quá!
Từ ngày buôn bán Bình cũng đâm ra mê tín. Có chuyện lạ như vậy Bình linh cảm thấy như đó là dấu hiệu của Trời Phật phù hộ để cuộc đời Bình có thể phất lên thành một ông chủ lớn. Cho nên để biết ơn, Bình đi vào trong nhà đến bàn thờ thắp ba nén hương khấn vái lia lịa, mồm lẩm bẩm những lời kính cẩn tỏ bầy lòng biết ơn Trời Phật đã rủ lòng thương đến số phận của mình, và cầu mong Trời Phật hãy phù hộ thêm nhiều nhiều. Nhớ đến chai rượu, Bình thấy nó cũng có điều gì đó linh thiêng, nên chạy ra quầy, đem vào nhà và đặt lên giữa bàn thờ, lại thắp thêm một nén hương trầm, cúi đầu khấn, lạy, nhẩm trong lòng những tình cảm biết ơn và điều mong ước:
- Cám ơn ông Jôn-ni-oan-kơ! Đội ơn ông Jôn-ni-oan-kơ! Hãy cho con thêm nhiều lộc nữa. Hãy cho con thêm nhiều lộc nữa...
Sau vụ khấn vái đó, cửa hàng của Bình xẩy ra một chuyện mới lạ: các chai rượu cũ trong quầy lần lượt bán được hết, nhưng chai Johnnie Walker mác đen lại nằm ỳ ra không ai hỏi tới. Mùa Thu đã trôi qua. Cả một mùa Đông nữa lại đã rơi vào dĩ vãng mà chai Johnnie Walker Black Label vẫn cứ nằm trên quầy. Bình đâm lo, cho rằng đó có thể là một sự báo hiệu những điều gở.
- Hay mình đã có hành động phạm thượng chăng: khi đặt chai rượu Johnnie Walker lên bàn thờ, cúng, lạy, khấn, vái và lại có thái độ quá kính cẩn, tôn thờ như đối với đức Trời Phật, nên các ngài đã phật lòng, muốn phạt ta? - Cái ý nghĩ này đã làm cho Bình rơi vào một tâm trạng lo âu.
Nhưng rồi, có một buổi sáng mùa Xuân đẹp trời đã có một người khách hỏi mua nó. Lần này lại là một người ngoại quốc - một ông Tây nói được tiếng Việt khá sõi.
Ông bảo Bình lấy chai rượu xuống đưa cho xem, thái độ của ông rất khoái chí. Ông hỏi:
- Combien? Bao nhiêu?
Đối với khách ngoại quốc vào quầy, Bình thường nói giá bán bằng đô-la, và do mua được rẻ, nên thường bán dưới vài giá so với các cửa hàng Quốc tế hay Servico Hà Nội để câu được khách, vì bây giờ các ông Tây, bà đầm cũng nắm giá chắc lắm, và mặc cả tới số. Bình nói với ông khách:
- 30 đô-la.
- D'accord! OK! Được! Được! - Rồi ông khách rút 2 tờ mỗi tờ 20 đô-la đưa cho Bình.
Bình luống cuống gãi đầu, gãi tai tỏ ý không có tiền đô trả lại.
Ông khách lấy thêm một bao thuốc Marlboro và giơ tay ra hiệu không lấy lại tiền thừa, nói:
- Ca-đô! Ca-đô-ông!
Bình mừng quá gật đầu lia lịa để cảm ơn ông ta, và hiểu rằng đó là luật "puốc-boa" của nhiều nước phương Tây.
Ông khách ngoại quốc vui vẻ đề nghị Bình đứng trước quầy hàng, cầm chai rượu Johnnie Walker này để chụp một pô ảnh kỷ niệm. Bình rất vui, không ngờ lại có một ngày như hôm nay. Ông khách chụp xong. Bình hỏi:
- Chắc ông thích chai rượu này chứ?
- ồ! Thích lắm! Tuyệt vời! - và ông giải thích: Tôi là nhân viên của một cơ quan nước ngoài đóng ở đây. Năm ngoái trong dịp về nước công tác vài tháng, trước khi trở lại, tôi có gửi bằng đường biển một thùng hàng lớn, trong đó có chai rượu này - ông khách chỉ dòng chữ nhỏ viết trên hộp rượu, dưới ghi ngày, tháng, và ký tên của ông, rồi nói tiếp - Nhưng tôi đã không nhận được thùng hàng ấy vì lý do: Thùng hàng bị thất lạc ". Nhưng bây giờ chai rượu đó đã lạc về đây và nó lại trở về với tôi! - Giọng lơ lớ của ông ta nghe rất vui tai, nụ cười trên vẻ mặt lộ sự thích thú hồn nhiên vô cùng.
Một tay cầm chai rượu, một tay cầm tay Bình ông Tây lắc mạnh, nói cảm ơn, nói chào bằng tiếng Việt và bằng những tiếng ngoại quốc khác nhau rồi vui vẻ ra đi.
Bình đứng đờ người trong tâm trạng ngỡ ngàng vì một chuyện lạ, vì niềm vui bất ngờ, vì đã được giải thoát khỏi nỗi lo âu. Nhìn theo ông khách ngoại quốc ngồ ngộ ấy, Bình nói nho nhỏ trong miệng những lời chào:
- Thôi, vĩnh biệt Johnnie Walker! Mày đã trở về với ông chủ thực sự của mày. Chúng ta không bao giờ còn có cơ hội gặp lại nhau được nữa! Nhưng thôi thế cũng là vinh quang lắm rồi, dù sao ở xứ sở này mày cũng đã đạt được một kỷ lục quay vòng.
Truyện Ngắn Chọn Lọc Truyện Ngắn Chọn Lọc - Nhiều Tác Giả Truyện Ngắn Chọn Lọc