A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100
haw ngồi trên nền đất cạnh mộ Anna. Lá cây đã bắt đầu chuyển màu, gió hơi lạnh, ở đây thật dễ chịu, như thể Anna vẫn còn sống. Dường như sự xuất hiện của cô rất thật. Shaw tin rằng mình có thể ở lại nơi này mãi mãi.
Ông nghe thấy tiếng người bước lại phía mình khá lâu trước khi có thể thấy mặt họ. Shaw đứng dậy và chằm chằm nhìn khi nhóm người dần hiện rõ, dẫn đầu là Wolfgang. Shaw bắt đầu lẩn khỏi mộ Anna thì trông thấy Katie và Frank. Ông khựng lại, không chắc chắn điều gì đang diễn ra hoặc mình phải làm sao.
Wolfgang bước thẳng về phía Shaw. "Những vị này," Ông trỏ Katie và Frank, "họ đã nói với chúng tôi về những chuyện đã xảy ra".
"Họ đã nói cho chúng tôi sự thật, Shaw," Natascha nói và nắm tay ông bằng cả hai bàn tay của bà. "Chúng tôi xin lỗi vì cách đã đối xử với anh".
"Đúng, xin lỗi rất nhiều", Wolfgang nói và liếc vẻ ân hận.
Shaw quét ánh mắt qua Katie và Frank. Frank không nhìn vào mắt ông mà trân trân ngó xuống đất. Katie chỉ dành cho ông nụ cười động viên.
Wolfgang quàng hai cánh tay qua người Shaw và ôm lấy ông còn Natascha ôm lấy cả hai. Chẳng mấy chốc những hàng nước mắt lăn dài trên má Fischer. Ngay cả mắt Shaw cũng rưng rưng, thi thoảng đôi môi giần giật khi cả ba người đứng quanh nơi yên nghỉ cuối cùng của Anna với những cánh tay đan chặt vào nhau, miệng thì thầm khe khẽ.
Khi cùng Frank đứng nhìn, Katie phải cố ngăn nước mắt chỉ chực trào ra.
Cuối cùng Frank thầm thì: "Tôi không thể chịu nổi cảnh này nữa. Tôi không giỏi chịu những thứ tình cảm, Katie. Dù là lúc nào, dí vào miệng tôi một khẩu Glock chín ly rồi nhả đạn còn hơn phải thấy cảnh này". Ông quay người và bỏ đi, nhưng Katie nghĩ trước đó cô đã kịp nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ bật ra khỏi môi người đàn ông này.
Gần một giờ sau Wolfgang và Natascha ra về.
Katie chầm chậm bước tới bên Shaw khi ông đứng cạnh mộ Anna.
"Cảm ơn về những điều cô đã làm", Shaw nói, mắt vẫn dán xuống nấm mộ.
"Ông đang chống chọi thế nào?"
"Một phần trong tôi biết rằng Anna đã mất. Phần còn lại... không chịu chấp nhận điều ấy".
"Đau đớn là thứ kỳ quặc. Người ta nói rằng đó là một quá trình với các giai đoạn tách biệt. Nhưng với từng người thì rất khác nhau. Mà ông thấy cô đơn, tôi không biết họ có thể gọi nó là gì khác ngoài một dạng... địa ngục của bản thân".
Shaw quay lại nhìn cô. "Cô từng mất người nào đó rồi à?"
Katie nhún vai. "Bất kỳ ai từng sống đều từng mất một người nào đó".
"Ý tôi nói là một người cụ thể kia".
Katie vừa hé miệng nhưng nhanh chóng ngừng lại.
"Đó là lý do cô uống quá nhiều phải không?" Shaw nói chậm rãỉ, giờ thì ánh mắt hướng về những hàng cây có lá đầy màu sắc.
Katie thọc hai tay vào túi áo khoác rồi sục mũi giày xuống đất "Tên nó là Behnam. Nó là một bé trai mà lẽ ra sẽ trở thành một người đàn ông to đẹp, nhưng nó đã không thế. Và đó là lỗi của tôi. Tôi đã giành gỉải Pulitzer thứ hai còn nó thì kết thúc cuộc đời trong một cái huyệt ngoài thành phố Kandahar". Cô hít một hơi sâu. "Đúng, đó là lý do tôi uống quá nhiều".
"Cô sẽ không bao giờ quên nó, phải không?"
Katie lắc đầu. "Không bao giờ. Không thể". Cô nghẹn ngào.
"Tôi biết cô cảm thấy ra sao", Shaw nói. Ông đặt một tay lên vai cô. "Tạm biệt Katie. Bảo trọng nhé".
Rồi Shaw xoay người bước đi. Chỉ sau vài giây, cô không còn trông thấy ông nữa.
Cô một mình đứng đó, giữa những người đã khuất. Liếc qua mộ của Anna, cô quỳ xuống đặt lại những bông hoa Shaw đã đặt gần tấm bia. Giữa những hàng chữ khắc trên tấm bia bằng đá granite, Katie thấy hiện lên cuộc sống và hình ảnh của một phụ nữ đầy ấn tượng và hình ảnh đeo đẳng của một người đàn ông đã yêu người phụ nữ ấy khi cô còn sống và cũng rõ ràng là vẫn yêu ngay cả khi cô không còn.
Cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi đất của nhà thờ, xoay người và chầm chậm bước trở lại thế giới của những người đang sống.
Rồi Katie bắt đầu chạy.
° ° °
Tiếng bước chân từ phía sau ngày càng gần lại. Shaw xoay người, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên khi cô xuất hiện.
Ông nói: "Gì thế? Cô ổn chứ?"
"Tôi vừa nhận ra rằng tôi chẳng có phương tiện nào rời khỏi đây".
"Tôi có thể chở cô đi đâu đó". Shaw nhìn đồng hồ. "Khoảng chín mươi phút nữa ta có thể đến Frankfurt. Từ đó cô có thể lên máy bay đi New York. Chắc sẽ có mặt ở nhà để ăn đêm ở cửa hàng cô thích".
"Tôi không muốn đi New York".
"Đó chẳng phải nơi cô sống sao?"
"Từ khi lớn lên tôi toàn sống bằng những thứ đủ nhét trong vali. Mà bây giờ tôi không có việc làm".
"Lẽ ra bây giờ cô đã có thể thế chỗ Amanpour ở CNN đấy".
"Tôi không muốn".
"Vậy giờ cô muốn gì?"
"Nhờ ông chở đi".
"OK, nhưng đi đâu?"
"Chúng ta sẽ bàn trong lúc đi".
Họ chằm chằm nhìn nhau. Đôi mắt Katie long lanh còn ánh mắt Shaw lảng ra phía vỉa hè. Ông do dự. "Katie, tôi không thể..."
Cô đưa một tay lên che miệng ông. "Tôi biết rằng ông không thể, Shaw. Nếu ông đã nói điều gì đó ngoài điều ấy thì tôi đã bỏ đi rồi. Đó không phải điều tôi muốn đâu".
"Vậy cô muốn gì?"
Katie liếc bóng tối Wisbach trước khi quay lại nhìn Shaw. Khi cất tiếng, giọng Katie như trĩu nặng bởi từng từ cô nói ra.
"Tôi là kẻ nghiện ngập. Tôi là kẻ thất nghiệp. Tôi không có bạn bè nào cả. Thực ra tôi không nghĩ mình có bạn bè nào. Và tôi đang sợ hãi, Shaw. Tôi sợ phát khiếp rằng đó là điều dành cho tôi. Nếu như ông bảo tôi xuống địa ngục, rồi sẽ nói rằng cả hai chúng ta từng ở đó và nó tệ hại đúng như mọi người nghĩ".
Khi những cơn gió thổi đám lá cây kêu xào xạc và chung quanh họ, những người dân tốt bụng của Wisbach bắt đầu giấc ngủ yên lành thì Shaw và Katie im lặng nhìn nhau. Cứ như thể chẳng ai trong họ có đủ can đảm, hơi sức hay tâm trạng để cất lời.
Cuối cùng Shaw khe khẽ lên tiếng: "Ta đi thôi".
Cả hai xoay người và bước theo con phố yên tĩnh.
Đi đâu, một điều chắc chắn là cả hai đều không biết.
HẾT
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật