He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
haw chầm chậm đứng lên từ đám đất và cây bụi rồi dựa vào một cây thông mọc nghiêng có bộ rễ nổi. Ông chằm chằm nhìn đám vụn của xác xe; ngọn lửa đã bắt đầu lụi dần khi xăng hết. Shaw đã ngừng hết gọi Katie bởi giọng ông đã khản lại. Ông dò dẫm xuống sườn đồi, nắm lấy bất kỳ thứ gì có thể. Khi lại gần chiếc xe cháy, ông thậm chí không muốn nghĩ thứ trong đó - những phần cơ thể cháy thành tro của Katie James.
Một tiếng rên nhỏ khiến Shaw giật mình đến nỗi suýt ngã về phía trước và lao xuống đám lửa. Shaw quay lại trừng trừng nhìn vào khoảng tối bên tay trái.
"Katie hả?" Ông thấy sợ phải nhắc tới cái tên ấy bởi lo rằng mình sẽ không nhận lại được câu trả lời.
Giờ thì đã có hình thù động đậy. Nó quá lớn nên không thể là thỏ hay sóc. Shaw lao về trước, chạy nhanh, ngã, gượng dậy rồi chạy tới bên cô.
Katie đang nằm úp mặt gần một cây sồi nhưng rồi gượng nhấc mình dậy được. Shaw quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ cô lên.
"Khỉ thật, tôi nghĩ cô chết rồi đấy".
Gương mặt Katie đầy máu, một cánh tay gập bất thường. Cô nhìn Shaw, mỉm cười yếu ớt rồi nhăn mặt vì đau đớn.
"Vậy là tôi không chết hả?"
Shaw lắc đầu. "Không chết trừ phi tôi cũng chết. Mà tôi quá đau nên chẳng còn cảm giác gì ngoài cảm giác sống. Cô đi được không?"
Có ông giúp, Katie đứng dậy ôm cẳng tay phải. "Tôi nghĩ tay tôi gãy rồi".
Shaw nhìn cánh tay. Một phần xương cẳng tay lòi cả ra ngoài da.
"Chết tiệt!" ông thốt lên. "Phải đưa cô tới bệnh viện thôi". Shaw cởi áo khoác và làm một băng treo tạm nhằm giữ cho phần xương gãy càng ít xê dịch càng tốt.
"Cô đi bộ được không?"
Katie gật đầu. "Nếu ông giúp được tôi".
Shaw đặt một bàn tay to lớn phía dưới nách Katie, vòng cánh tay còn lại qua eo cô, họ chậm chạp đi lên sườn đồi.
"Chuyện gì xảy ra thế? Cô đang bám lấy tôi thì lại tuột mất".
"Tôi trượt tay, rồi lại mắc vào tay nắm cửa xe".
"Vậy thế nào mà cô thoát ra khỏi xe?"
"Hoàn toàn nhờ may mắn. Lúc lao xuống, chiếc xe đụng vào thứ gì đó, có lẽ là một mô đá. Cửa bung ra và tôi rơi ra ngoài". Katie ngoái lại nhìn đống sắt thép đã cháy đen sì.
"Suýt tiêu".
"Suýt thật".
"Shaw, tôi nghĩ mình sắp nôn đấy".
"Không sao mà, tôi đang giữ cô đây".
Ông nâng người Katie trong lúc cô cho tất cả những gì có trong dạ dày thoát ra hết.
"Xin lỗi", cô nói sau khi đã xong, mặt lộ vẻ bối rối.
"Gãy xương cũng luôn khiến tôi nôn", Shaw nói và gượng cười.
Khi lên tới gần đỉnh đồi, hai người nghe thấy tiếng lốp xe rít lên khi phanh lại, rồi tiếng chân chạy về phía họ.
"Nằm xuống, Katie."
"Shaw, Shaw, ông dưới ấy hả?"
Đó là Frank.
"Cả hai chúng tôi dưới này", Shaw trả lời. "Chúng tôi cần giúp đỡ đấy. Katie bị gãy tay".
Năm phút sau họ được đưa đi trên một chiếc xe thể thao. Frank và Royce đi cùng cả hai.
"Pender chết rồi, nhưng cả hai đã biết điều ấy vì đêm qua hai người đã tới nhà hắn", Frank nói giọng như buộc tội cả hai.
"Ông có thể chờ tới mai rồi hãy đập tôi có được không?" Shaw nói.
"Tại sao? Đợi đến mai chẳng khá hơn chút nào đâu. Chỉ tệ hơn thôi".
Royce hỏi: "Hai người có biết kẻ nào bắt cóc mình không?"
"Chẳng khi nào trông thấy mặt chúng. Dù có là kẻ nào thì chúng cũng đánh chúng tôi rất nhanh và mạnh". Shaw nhìn về phía Katie. "Cần đưa cô ấy đi bệnh viện".
"Đó là nơi chúng ta đang tới", Frank nói. "Tôi đã gọi điện rồi".
"Làm thế nào ông biết Shaw và Katie ở đây?" Royce hỏi.
Frank liếc Shaw trước khi trả lời. "Đoán ăn may thôi".
Trước khi Royce kịp nói gì, điện thoại của Frank rung, ông nghe khoảng năm phút và không nói gì ngoài những câu chửi thề. Rồi Frank dập máy và liệng điện thoại xuống sàn xe.
"Tôi hiểu rằng đó không phải tin tốt lành", Royce nói.
"Họ đã vào Pender và các cộng Sự".
"Và gì?" Shaw hỏỉ.
"Và họ vào chỗ chẳng còn gì. Đã được dọn sạch sẽ".
"Phải có các nhân viên để họ hỏỉ chuyện chứ'.
"Ừ chắc chắn thế. Nhưng sau điều đã xảy ra với Pender, tôi ngờ là liệu có ai trong số đó thích nói chuyện với ta".
Royce lên tiếng. "Nhưng người ta phải thẩm vấn họ".
"Họ sẽ thẩm vấn, ông cứ bình tĩnh đi".
"Tôi hoài nghi liệu có ai đó khác ngoài Pender biết được tên của phía thứ ba", Shaw nói.
"Làm thế nào ông suy luận như vậy?" Royce hỏi.
"Vì hắn chết rồi", Shaw thẳng thừng. "Các ông biết được gì về công ty Pender và các cộng sự?
"FBI đã thực hiện một cuộc điều tra nhanh về chỗ đó", Frank nói "Đó là một dạng công ty chuyên sâu về PR - quan hệ công chúng".
"Không, còn xa hơn mức đó nhiều. Đó là một công ty PM, Katie đột nhiên buột miệng. "Tôi biết tên của nó qua đó". Tất cả đều nhìn cô.
"Công ty PM là cái khỉ gì?" Frank bật lên.
"Đó là cách chúng ta gọi thủ tướng (Prime Minister)", Royce chêm vào vẻ hy vọng.
Katie nói: "Này, PM ở đây là viết tắt của 'điều chỉnh nhận thức". Nó là cách tạo ra sự thật, trên quy mô lớn. Trong một số sách hướng dẫn, Bộ Quốc phòng Mỹ đã có những định nghĩa cụ thể hơn. Sau chiến tranh Việt Nam, quân đội thực sự chú trọng tới PM. Trên thế giới có một số công ty chuyên sâu về lĩnh vực này. Cách đây vài năm tôi đã viết một bài về vấn đề này, hoặc ít ra là tôi đã cố viết một bài. Một số người phỏng đoán rằng các công ty PM đứng đằng sau một số sự kiện diễn ra trong Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất và Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ hai. Vũ khí hủy diệt hàng loạt, các phóng viên ém vào đạo diễn thông tin, những thứ đại loại thế. Họ có tất cả các phương pháp và phương tiện để làm việc ấy. Những công ty PM giỏi nhất đã đạt đến tầm nghệ thuật tinh vi".
Frank bật lên: "Thế nếu họ chuyên sâu vào món bẩn thỉu này, tại sao không ai nghi ngờ họ đứng sau Hiểm họa đỏ khốn kiếp?"
"Hầu hết mọi người - trong đó có nhiều lãnh đạo chính phủ - thậm chí không biết có những công ty này tồn tại. Như tôi vừa nói, tôi đã có viết một bài về họ nhưng chẳng đi đến đâu. Không có đáng bao nhiêu thông tin về họ. Họ kín tiếng và không tuyên bố công khai về những việc mình làm. Các công ty mà tôi đã phát hiện ra - trong đó có cả Pender và các cộng sự - không chịu nói chuyện với tôi. Tất cả ẩn trong vòng bí mật".
"Và ngoài ra, người Nga là mục tiêu 'kẻ xấu' khá dễ", Shaw nhận xét. "Họ cũng như Bắc Triều Tiên. Người ta sẽ tin bất kỳ điều gì không hay về họ, mà lại thường với lý do hợp lý".
"Vì vậy việc Nga được chọn không có gì đáng nghi ngờ", Royce thêm.
Katie nói từ từ "Như vậy có lẽ Pender và các cộng sự đã được thuê để làm cho có vẻ như Trung Quốc đứng sau Hiểm họa đỏ".
"Ý cô là họ giết hai mươi tám người ở London rồi đổ việc đó cho người Nga", Shaw giận dữ nói thêm.
"Nhưng như thế thật điên rồ. Sao ai đó lại làm việc ấy chứ?" Frank nói.
"Nga và Trung Quốc chỉ còn chút nữa là nổ ra chiến tranh. Phần còn lại của thế giới đang tái vũ trang", Katie nói.
"Được rồi, nhưng ai muốn như vậy?"
Shaw: "Đột nhiên các nước chi ra vài trăm tỷ đô-la mua vũ khí. Số tiền ấy đang chảy về đâu đó".
Frank quắc mắt với ông. "Cái gì, ông nói các công ty quốc phòng đứng sau vụ này hả? Tôi thực sự hoài nghi việc tập đoàn Northop Rumman, Ares hay Lockheed dính líu đến vụ này. Họ có hội đồng quản trị, các cổ đông và đủ thứ ban bệ kiểu ấy. Không có cách nào cho họ giữ kín bí mật như thế đâu. Và từ những gì tôi có thể nói, giờ họ cũng đang kiếm được khối tiền".
"Mà thực ra, Shaw, tập đoàn Aerospace của Anh cũng đang làm ăn rất khá mà không cần phải gây ra một cuộc chiến hủy diệt tất cả đấy", Royce bồi thêm.
"Có lẽ đó không phải chuyện tiền nong", Shaw nói.
"Các công ty lớn còn quan tâm đến gì khác nữa đây?" Frank vặn.
Shaw ngồi lùi lại và nhắm hai mắt.
"Shaw? Shaw, ông nên trả lời tôi ngay nếu ông có suy nghĩ gì đó về vấn đề này".
Nhưng bất chấp những đòn tấn công ghê gớm của Frank trên đường, Shaw vẫn không hé răng.
Tới bệnh viện, Katie được đưa đi phẫu thuật. Phần xương gãy được đặt trở lại đúng vị trí cũ, cẳng tay cô được bó bột. Cô ngủ qua đêm trong viện, Shaw ngủ bên cạnh giường. Hôm sau, khi họ trở lại khách sạn, Katie cùng Shaw vào phòng ông. Katie ngồi trên giường, một chiếc gối đặt dưới cánh tay gãy trong khi Shaw pha chút nuớc từ những thứ trong tủ đồ uống của phòng. Katie xoa cánh tay bó bột. Dù đang dùng thuốc giảm đau nhưng cánh tay của cô vẫn giần giật, cả người vẫn đau nhức vì đã cùng chiếc xe lao từ dốc xuống với tốc độ chóng mặt.
Khi nhấm nháp chút khoai tây rán và uống một lon soda dành cho người ăn kiêng, Katie nói:"OK, Frank không ở đây. Ngoài lý do làm cho tập đoàn quốc phòng khổng lồ nào đó còn giàu thêm nữa, ông có biết vì sao Pender đẩy cho Nga và Trung Quốc vào thế đối đầu nhau?"
Shaw ngồi xuống một chiếc ghế và nhai chút quả. "Nghĩ về điều đang thực sự diễn ra ấy".
Katie cau có. "Chết chóc, hủy diệt, chiến tranh à? Bệnh dịch à? Hay tôi đã quên mất thứ gì?"
"Khi lần đầu tiên tìm hiểu về Hiểm họa đỏ, Anna đã nói với tôi một điều".
"Điều gì?"
"Cô ấy bảo nó khiến cô ấy nhớ tới một điều. Đó là các nỗ lực nhằm thiết lập trật tự thế giới mới hoặc ít ra là trật tự thế giới mới theo kiểu cũ - nếu cách nói này hợp lý. Người Nga xoá sổ một bộ phận lớn của Taliban rồi nói với các nước Arập khác hãy lùi bước để tránh nguy cơ bị tiêu diệt. Giờ thì Trung Đông sắp xuống địa ngục và chẳng ai quan tâm bởi tất cả đều chú ý tới việc Nga và Trung Quốc sắp lao vào nhau. Và bây giờ các cường quốc đang tái vũ trang để chuẩn bị cho viễn cảnh có vẻ là một cuộc đối đầu kéo dài." Shaw nhìn Katie.
"Dường như là thế".
"Vậy tức là ông nói rằng dù có là ai đứng sau vụ này, kẻ đó cũng muốn đưa chúng ta trở lại, gì nhỉ, Chiến trạnh lạnh hả?"
"Theo nhiều nguồn tin thì cả Nga và Trung Quốc đều sợ vãi mật. Họ sẽ không tấn công lần nữa đâu. Hai nước chỉ bước vào giai đoạn tái vũ trang kéo dài cùng với tất cả các cường quốc khác, một cuộc đối đầu từ cả hai phía, vì Nga đã dùng tên lửa hành trình đánh Afghanistan mà chẳng phải chịu hậu quả gì, cô có nghĩ rằng có thể các nước khác không áp dụng chiến thuật ấy với vài nước cứng đầu dạng như Hồi giáo hay các nước khác không?"
"Ý ông là các anh lớn lại khoe cơ bắp lần nữa hả? Như Nga và Mỹ ngày trước sao?"
"Đại loại như vậy. Có lẽ ai đó đã mệt mỏi với việc bọn khủng bố ảnh hưởng tới công việc của thế giới. Họ muốn trật tự cũ trở lại".
"Ừ, tuyệt vời, trật tự cũ đề ra mối đe doạ thường trực về nguy cơ xóa sổ bằng vũ khí hạt nhân".
"Nhưng Chiến tranh lạnh cũng khơi mào cho cuộc chạy đua vũ trang lớn nhất trong lịch sử. Khi ấy ngoài hai phía Israel-Palestine, chẳng ai thực sự lên án những gì xảy ra ở Trung Đông đối với phần còn lại trừ dầu mỏ. Chẳng có câu hỏi mơ hồ nào về vấn đề đúng-sai hay những khác biệt về tôn giáo. Đơn giản đó là trường hợp đã phân định rõ ràng cái tốt chống lại cái xấu. Người ta không phải nghĩ về chuyện đó, nó đúng là nó. Có lẽ một số người thích kiểu ấy, ngay cả khi có khả năng tất cả bị hủy diệt. Khỉ thật, có lẽ nhiều người thích thế".
Katie ăn nốt miếng khoai rán. "ông biết đấy, gã khốn Pender ấy chưa hề trả hai mươi triệu đô-la của tôi".
"Vậy sao?"
"Tôi nói rằng nếu hắn không đưa tiền thì tôi sẽ nói ra sự thật".
Nét mặt Shaw cho thấy ông vừa nhận biết được điều gì đó. "Katie, cô biết rằng điều đó khiến cô trở thành mục tiêu".
"Tôi đã là mục tiêu rồi mà".
"Vậy thì việc ấy sẽ khiến cô trở thành mục tiêu lớn hơn".
Vẻ khó nhọc, Katie dịch ra ngoài cạnh giường rồi đặt hai chân xuống sàn. "Shaw, tôi đã dành cả cuộc đời để cố gắng tìm kiếm sự thật, giờ tôi sẽ không dừng lại đâu. Mà việc bọn chúng bám theo tôi có lẽ là cách duy nhất chúng ta sẽ lần ra được sự thật". Cô vươn người nắm lấy cánh tay Shaw. "Hơn nữa tôi đã có ông bảo vệ".
Shaw nắm chặt tay Katie. "Được rồi, nếu chúng ta làm việc này thì phải theo cách của tôi. Sẽ có nhiều rủi ro nhưng cô phải tin tôi".
"Tôi tin. Thực ra tôi vẫn luôn tin ông".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật