I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
haw tỉnh dậy trước, các đầu mối thần kinh trong đầu ông đang gào thét, gửi các thông điệp đau đớn dày đặc tới phần còn lại của cơ thể; thế nhưng cái hòm thư thần kinh bị đập ấy mới đầy ắp. Ông gượng ngồi dậy và ngăn cơn buồn nôn đang cuộn lên. Shaw nghĩ mình đã bị trói. Nhưng thực ra không phải thế, cả hai tay và hai chân ông vẫn tự do.
Nghe thấy tiếng than, Shaw ngoái lại về sau nhìn qua chiếc ghế. Katie đang nằm đó, trên sàn.
"Katie hả? Cô ổn chứ?"
Sau một tiếng than nữa là tiếng rên nhè nhẹ, rồi một chút cử động khi Katie từ từ ngồi dậy.
Cô day day đầu. "Vâng, nhưng tôi sưng khắp..."
Có tiếng gì đó nghiến như thể kim loại cọ vào một thứ có độ cứng tương đương.
"Gì thế nhỉ?" Katie hỏi. "chúng ta đang ở đâu vậy?"
Cô nhìn quanh. Họ đang ở trong một chiếc xe. Xe của cô. Chiếc cô đã dùng để bám theo Shaw.
"Đừng cử động", Shaw suỵt
"Gì kia?"
Tiếng nghiến lại phát ra lần nữa, Katie nôn nao thấy mặt sàn trượt đi phía dưới cô.
"Chuyện gì thế?"
Shaw thò đầu ra ngoài cửa sổ. Katie nhìn ra nhưng không thấy gì ngoài màu đen. Không, không hoàn toàn đen. Cô thấy một số cây cối, các cây to và một số bụi dày.
"Chúng bỏ ta lại trong rừng à?"
"Đúng, nhưng không phải trên mặt đất."
"Ông đang nói chuyện gì thế?"
"Nhìn ra cửa kính ấy, nhưng đừng có cử động".
Katie chầm chậm quay đầu để nhìn về phía trước, họng cô như nghẹt lại. Cô đang nhìn thẳng xuống, hoặc ít ra cũng có vẻ thế. Cứ như thể đang đi trên tàu sắt trên không chuẩn bị qua chỗ ngoặt hay một chiếc máy bay lộn những vòng tử thần và Katie là viên phi công đang thấy mặt đất ngày càng lại gần mình với tốc độ chóng mặt.
"Ta đang ở đâu thế?" Cô thì thào.
"Trong một chiếc xe ở rìa một nơi có vẻ là quả đồi rất dốc, phía trước là một đường quang dài khoảng sáu mươi mét, ta sẽ ở trong này ít nhất tới lúc xe xuống đến chân đồi. Rồi ta sẽ lao vào bức tường bằng cây. Và nếu có thể lao qua đó, ta sẽ phi thẳng xuống sông".
"Sông?"
"Sông Potomac". Shaw chầm chậm đưa cánh tay lên và chỉ ra phía ngoài kính chắn gió. "Phía kia là Georgetown, phải không?"
Katie chằm chằm nhìn những luồng sáng từ các loại đèn chiếu trên mặt nước. "Vậy là chúng ta đang ở ngoài khu George Washington Parkway à?"
Shaw gật đầu.
"Ông mở được cửa ra không?"
"Chúng đã bị khóa, nếu tôi cố mở một cánh thì chúng ta sẽ rơi xuống một đoạn ngắn với tốc độ quá nhanh".
"Ta đã đến đây kiểu gì ấy nhỉ? Điều cuối cùng tôi nhớ được là rời khỏi nhà Pender".
"Chắc chắn chúng đã đợi sẵn ta. Tôi đúng là đồ ngu! Bọn chúng đã đợi ta tại nghĩa trang bên Đức, sao lại không đợi ở nhà Pender chứ? Chắc chắn chúng phán đoán được chúng ta đã làm gì với cuộc gọi, sau đó đến nhà Pender trước rồi đợi chúng ta mò đến thăm dò".
Katie làm luôn một tràng. "Chúng khiến cho cái chết của Pender giống như hậu quả của một vụ trộm và bây giờ ta sắp lìa đời vì bị tai nạn giao thông".
Shaw nhăn mặt khi một cơn đau nữa xuyên qua cái đầu đã bị nện. "Một vụ đánh lái chệch đường và lao xuống đồi - nơi chúng ta chết cháy bởi bình xăng phát lửa khi xe đâm vào đám cây dưới kia. Tôi dám chắc là những vết của xe trượt khỏi mặt đường được tạo ra hết sức chuyên nghiệp."
"Sao xe không lao xuống rồi?"
"Vì có vẻ như chúng ta bị mắc vào một vỉa đá".
"Có phải chúng ta đang thực sự sắp lao xuống như thế hay tôi quá hoảng sợ dù chẳng có lý do gì?"
"Chẳng có lốp xe nào chạm xuống đất hết. Cứ như thể đang ở trên bập bênh còn đá là điểm tựa vậy. Cử động quá nhiều là ta sẽ lao xuống".
"Và nếu không cử động, đến lúc nào đó kiểu gì ta cũng lao xuống. Ông có thể gọi cho ai không? Frank? Royce? Tổng thống?"
Shaw nhẹ nhàng nắn túi. "Bọn chúng lấy mất điện thoại của tôi rồi. Còn cô thì sao?"
"Điện thoại để trong túi xách. Tôi đã để lại trong xe. Ông trông thấy không?"
Shaw nhìn sàn xe. "Có, nhưng nếu tôi cố lấy nó thì cả hai sẽ lộn nhào".
"Ông trượt vào ghế sau được không? Nếu chỗ này có trọng lượng của ông, nó có thể giữ chiếc xe lại".
Shaw cố dịch người về phía sau nhưng một âm thanh dài nữa cùng việc chiếc xe dịch thêm mươi phân khiến ông dừng lại.
"Được rồi, điều đó cho tôi biết một điều".
"Gì thế?"
"Không cử động thêm nữa". Shaw nhìn nội thất xe. Chùm chìa khóa vẫn cắm trong ổ điện. Chúng phải cắm ở đó, ông nghĩ, để khiến hiện trường giống một vụ tai nạn thực sự khi cảnh sát kiểm tra đống đổ nát đã bị cháy. Shaw với tay về phía trước và cẩn thận xoay chìa khóa một vòng sang phải. Việc ấy không khiến động cơ nổ nhưng làm một việc khác. Ông từ từ vươn người lên và hạ kính cửa sổ xuống, cửa kính trượt xuống ngay cả khi chiếc xe dịch về trước thêm chừng hai, ba phân.
"Xong rồi, cửa sổ đã hạ xuống, giờ sao đây? Chính xác thì chúng ta không thể nhảy ra được".
Shaw cúi người mở dây an toàn và lôi nó ra. "Làm ơn nói với tôi rằng cô cũng đang thắt dây an toàn đi".
"Có đấy".
"Cởi ra và đưa cho tôi. Nhưng làm từ từ thôi".
Katie làm theo nhưng có vẻ như chỉ việc cô cử động hai cánh tay cũng khiến chiếc xe lắc lư ở vị trí mong manh của nó. Cuối cùng cô cũng gỡ được dây an toàn và đưa cho Shaw.
Bằng những động tác từ từ và cẩn thận, Shaw dùng dây an toàn của Katie đưa tạo thành một cái vòng, sau đó luồn dây của mình qua đó, thắt chặt lại, để lại một đoạn da dài chừng hơn mươi phân trong tay.
"Đấy là cái gì thế?"
"Thòng lọng."
"Ông định tròng vào cái gì?"
"Cành cây bên ngoài cửa sổ xe kia kia". Shaw hất đầu về một cành cây ngắn nhưng to. "Nếu tôi tự kéo được mình ra khỏi cửa sổ, trọng lượng của tôi không còn ở ghế trước thì phần đuôi xe sẽ thấp xuống và ổn định. Rồi tôi có thể chèn thứ gì đó xuống dưới hai lốp trước, sau đó đưa cô ra".
"Sẽ thế chứ? Sẽ hạ xuống chứ? Nếu không thế thì sao? Nếu việc ông ra khỏi xe khiến nó đâm thẳng xuống đám cây kia thì thế nào? Ông sẽ chỉ vẫy tay tạm biệt trong lúc tôi lao bổ xuống gặp tử thần à?"
Shaw ngẫm nghĩ một lát. "Được rồi. Chúng ta sẽ làm việc này chỉ một lần. Chỉ một lần thôi. Nếu ra được thì ta ra cùng nhau. Nếu ta lao xuống thì..."
"Tin tôi đi, tôi hiểu tình thế rồi. Kế hoạch ra sao?"
"Cơ bản là một nỗ lực mà xác suất thành công là một phần nghìn".
"Được rồi, tôi thực sự thích đấy", Katie nói giọng châm biếm.
"Ngay khi tôi tròng được thòng lọng vào cành cây kia, cô phải bám chặt lấy tôi như thể chưa bao giờ bám lấy thứ gì đó trong đời. Hiểu chứ?"
Giờ hơi thở của Katie càng dồn dập hơn khi chiếc xe còn chúi về phía trước hơn nữa. "Ta sẽ vượt qua được, phải không?"
"Katie, cô đã nghe tôi nói rồi chứ?"
"Vâng, vâng, tôi nghe rồi. Bám chặt lấy ông, không bao giờ bỏ ra. Tôi hiểu rồi".
"Nhưng hãy chờ cho tới khi tôi quăng được thòng lọng vào cành cây".
"Ông sẽ làm tất cả việc ấy trong một phần ngàn giây mình có trước khi chúng ta lao xuống chỗ chết sao? Kéo chúng ta tới nơi an toàn bằng một sợi dây tôi có thể mua chỉ với giá mười đô-la hả?"
"Katie, đừng có cuồng lên với tôi như thế. Tôi biết trước đây cô đã từng lâm vào nhiều tình thế hiểm nghèo rồi. Đây chỉ là một trường hợp nữa thôi".
Katie sợ hãi nhìn ra cửa kính rồi ngó đi chỗ khác. "OK".
Shaw xích về một bên và chăm chú quan sát cành cây, tự thuyết phục mình rằng chẳng cần có phép lạ, điều ông sắp làm vẫn thành công. Thực ra nó cần nhiều hơn cả một phép lạ, Shaw nhận ra thế. Phải cần đến bàn tay của thần thánh, thêm chút may mắn cộng với yếu tố gì đó chưa rõ từ vũ trụ.
"Cô sẵn sàng chưa?" ông hỏi.
Sẵn sàng thoát khỏi chiếc xe nặng gần một tấn chuẩn bị rời khỏi họ với tốc độ lớn, Katie thở mạnh như thể cô sắp phải nâng khối thép ngàn cân lên. Cô nhìn ra phần cửa sổ mở. Nó có bán kính chừng tám phân. Họ sẽ chẳng bao giờ thành công. Mình có thể làm việc này, Katie tự nói với mình. Mình có thể làm việc này. Chúa ơi hãy cho con làm việc này.
Shaw quăng vòng dây. Trượt.
Katie kêu lên: "Tôi có thể thử từ phía sau này". Cô bấm nút ở cửa sổ, tấm kính hạ xuống.
Và rồi đột nhiên chiếc xe dùng dình tiến về trước.
"Ôi chó quá!" Katie nói.
"Cẩn thận đấy!" Shaw gọi.
"Sắp rồi, Shaw. Nó sắp lao xuống rồi. Ôi Chúa ơi!"
Thực tế là chiếc xe đang di chuyển, chẳng có gì ngăn giữa nó, hai người và vài trăm tấn sỏi phía trước. Từ chỗ ông đang ngồi, Shaw không thể dùng dây an toàn với tới cành cây kia nữa.
"Shaw!" Katie hét lên, bám chặt lấy ghế ngồi bằng toàn bộ sức lực của mình khi phần đầu của chiếc xe chúi thẳng xuống, phần đuôi chổng ngược lên trời như tàu Titanic chuẩn bị lao xuống lần cuối cùng.
Shaw chửi thề, bật người qua ghế ngồi về phía sau, gập người lại và quăng chiếc thòng lọng làm từ dây an toàn qua cửa sổ nơi Katie ngồi.
Chiếc thòng lọng đi trúng cành cây, Shaw kéo cho nó chặt lại.
Dường như phép lạ đã xảy ra.
Đà của chiếc xe kéo Shaw - lúc này đang nắm chặt dây an toàn bằng cả hai tay - ra ngoài cửa sổ nửa thân người.
"Katie, bám lấy hai chân tôi. Làm ngay!"
Rồi ông cảm thấy cô đang nắm hai chân mình. Giờ thì chiếc xe cứ lao xuống, chẳng có gì chặn lại.
Shaw chuồi người khỏi cửa sổ thật gọn gàng nhưng rồi điều gì đó không ổn xảy ra.
"Katie!
Cô đã không ở đó. Ông ngã mạnh xuống đất, một mẩu đá chọc thẳng vào bụng. Dây an toàn trượt khỏi tay, ông lăn xuống sườn đồi dốc. Shaw nhìn về phía trước trông theo chiếc xe đang lao mỗi lúc một nhanh. Đà rơi khiến ông lật người và ngã đập mạnh lưng xuống. Khi Shaw gượng ngồi dậy được, ông trông thấy chiếc xe lao sầm vào đám cây dưới chân đồi. Một giây sau tiếng nổ xé tan bầu không khí khi bình xăng phát cháy.
Shaw bám chặt lấy mọi thứ mình có thể nắm vào - bụi, cành cây, đất, đá - để hãm đà trượt xuống. Nếu tiếp tục trượt thêm sáu, bảy mét nữa thì chẳng có gì chận lại nổi, cuối cùng ông cùng sẽ rơi xuống địa ngục dưới kia. Rốt cuộc Shaw đâm sầm vào một thân cây.
"Kaite!" ông gào lên. "Katie!"
Không thấy có trả lời.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật