Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89
ai căn nhà đầu tiên Shaw kiểm tra không phải đối tượng đáng quan tâm. Quan sát từ xa, Katie thấy ông vào từng nhà và rồi chỉ vài phút sau đã quay ra. Nhưng đến căn thứ ba - một toà nhà xây bằng đá ở khu McLean, Shaw không trở ra ngay. Thực tế là ông không quay ra.
Katie ngó đồng hồ đeo tay. Đã mười phút trôi qua. Chắc chắn thành công rồi. Cô trườn khỏi xe và bò vào toà nhà đúng theo cách Shaw đã làm - qua cửa sau. Khi bò qua hành lang, tai Katie nghe thấy trống ngực thình thịch của chính mình. Lúc tiến vào suýt nữa cô vấp phải thứ gì đó. Tất cả những gì cô có thể làm là không hét lên.
Một cái xác chăng?
Có phải xác của Shaw?
Khi quờ quạng xung quanh, Katie thấy một chiếc ghế đổ ở phía trước. Khi mắt cô đã quen với bóng tối xung quanh, Katie còn nhận ra những thứ khác, những thứ đáng ra phải ở những chỗ không phải vị trí hiện tại, trong đó có một khung ảnh vỡ trên sàn. Cô cầm lên, liếc qua tấm ảnh. Đó là một người đàn ông cùng một đứa con trai.
Katie bỏ tấm ảnh xuống và tiến dọc hành lang. Có một chiếc hộp trên sàn. Cô cúi người xem đó là gì. Chiếc thùng rỗng nhưng trông có vẻ trước đây đã dùng chứa vật gì đó. Đây là việc Shaw đã làm sao? Phải chăng ông đang tìm kiếm thứ gì đó mà cô không biết? Phải chăng đã có kẻ nào khác vào đây và tất cả những thứ này là hậu quả của một vụ đánh nhau? Liệu thực sự cô có nên bỏ chạy, nhưng nếu Shaw bị thương thì sao?
Cánh cửa ở phía trên. Katie cầm lấy tay nắm, hít một hơi và xoay cho nó mở ra. Đây là một phòng ngủ. Một phòng ngủ lớn. Phòng ngủ chính của dinh thự khu McLean này.
Katie ngừng thở khi trông thấy hình người trên giường, ông ta dựa vào đống gối. Ánh trăng yếu ớt lọt qua cửa sổ giúp cô thấy rõ. Trông có vẻ như người đàn ông này vẫn đang la hét. Nhưng ông ta sẽ không la thêm chút nào nữa. Trước đây Katie từng trông thấy nhiều xác người, đây là một trong số đó.
Cô xoay người và bỏ chạy.
Rồi đâm sầm vào một người.
Shaw dùng một tay bịt miệng Katie.
Cô khiếp đảm nhìn ông, mọi phần trên cơ thể cô như đều chịu ảnh hưởng của cơn sợ hãi.
Shaw bỏ tay khỏi miệng Katie và trỏ cái xác. "Ông ta chết rồi".
Cô từ từ gật đầu, hai mắt vẫn mở to đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Shaw cho thấy ông đã nhận ra điều gì đó, rồi nó chuyển sang vẻ giận dữ.
"Xem cái xác đi, nó lạnh rồi đấy".
"Không, thế là được rồi".
Shaw đẩy Katie về phía giường.
"Tôi tin ông", cô nói và xoay lại phía Shaw.
"Không, rõ là cô không tin. Thế nên tự đến ngó đi.
Katie tiến về trước, Shaw bước theo.
"Ông ta cứng đờ hoàn toàn rồi", ông nói. "Hiện tượng ấy xuất hiện khoảng mười hai tới mười bốn giờ sau khi chết. Tôi mới ở đây chừng mười lăm phút".
Bây giờ thì tò mò át cả sợ hãi, Katie chạm vào cánh tay gã đàn ông. Nó cứng ngắc. Da thì lạnh như đá.
"Ông ta chết vì cái gì?"
Shaw trỏ chiếc gối, nơi Katie có thể trông thấy các vết bẩn đã khô.
"Đạn bắn vào sau gáy".
Katie lùi khỏi giường và nhìn quanh phòng. Shaw có một chiếc đèn pin mà ông đã dùng để sục sạo khu này. Ở trong này đồ đạc cũng bị lật, các ngăn kéo bị lôi ra, những thứ trong đó bị ném xuống sàn.
"Một vụ đánh nhau à?" Katie hỏi. "Hay vụ lục soát?"
Shaw chỉ về phía kho chứa đồ. "Xem cái này đi".
Họ bước vào trong phòng. Ở phía cuối có bức chân dung đã bị giật khỏi khung. Phía sau là một mảng tường bị lột ra, để lộ một cái hốc.
"Tôi đoán trong kia có một cái két. Dù kẻ nào làm việc này thì hắn cũng mang cái két theo rồi".
"Vậy đây chỉ là một vụ trộm không suôn sẻ à? Người chết kia vẫn mặc nguyên quần áo. Có lẽ ông ta về nhà và tình cờ gặp chúng rồi bị chúng giết".
Shaw chằm chằm nhìn Katie. "Cô tin thật thế hả?"
"Không".
"Tốt. Vì tất cả đều được dàn dựng. Cũng giống như tất cả mọi thứ khác trong chỗ chết tiệt này."
"Nhưng đây đúng là căn nhà ấy, phải không?"
Shaw gật đầu. "Trước tiên tôi đã kiểm tra chiếc xe trong ga-ra. Miếng dán phía sau xe. Có một vết xước nhỏ ở sau xe mà tôi đã thấy trên băng video. Đúng là chiếc xe ấy".
"Còn người chết?"
Shaw cầm một tấm ảnh trên giá và rọi đèn vào. Ảnh trông giống gã đàn ông trên băng đã quay.
"Đây là chủ sở hữu căn nhà. Richard Pender", Shaw nói.
"Chúng ta nên ra khỏi đây".
"Không, tôi muốn kết thúc việc lục soát nơi này trước".
"Shaw, nếu ta bị bắt thì sao?"
"Cô có thể đi".
"Khỉ thật, sao lúc nào ông cũng phải làm cho mọi thứ phức tạp như thế?"
"Tối nay tôi đã không yêu cầu ai đi theo mình".
"Làm sao ông biết là tôi bám theo ông?"
"Có lẽ nhờ thực tế là ngay lúc này cô đang đứng trong căn nhà này cùng tôi"
"Thực ra tôi đã có thể tự đến đây. Tôi cũng có thể ghi nhớ các địa chỉ".
"Nếu cô đã nhớ hết các địa chỉ, cô sẽ biết đây là nhà của Pender. Cuối cùng mà không kém phần quan trọng, tối nay tôi đã hơn chục lần trông thấy cô đi xe bám theo tôi".
"Chờ chút. Nếu ông biết tôi đang bám theo ông, sao ông không chặn tôi lại? Hoặc là cắt đuôi?"
Shaw định nói điều gì đó nhưng ngừng lại. Ông nhìn đi nơi khác và nói khẽ: "Tôi không phải loại sát nhân".
"Tôi mừng là ông đã nhận thấy điều ấy".
Một khoảng thời gian trôi qua rồi Shaw hỏi: "Cô sẽ giúp tôi tìm kiếm hay là không?"
"Tôi sẽ giúp. Ta hãy làm nhanh nhé".
Nửa giờ sau họ chẳng tìm được gì có ích. Richard Pender có một công ty tên là Pender và các cộng sự. Shaw chưa bao giờ nghe tới công ty này. Hai người tìm thấy địa chỉ công ty từ một số mẫu văn bản có ghi sẵn địa chỉ trong một ngăn kéo bàn.
Katie chăm chăm nhìn số giấy, "Vì lý do nào đó mà tôi biết cái tên này". Cô nghĩ một lát rồi lắc đầu. "Không nhớ được".
Cả hai ra khỏi cửa sau.
Hoặc có thể nói rằng Shaw và Katie đã cố làm thế.
Nhưng họ chẳng thành công.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật