You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87
ai người ngồi trong phòng Katie ở khách sạn và xem đi xem lại đoạn băng tới cả trăm lần. Một chiếc bàn đựng đồ phục vụ xếp chặt đĩa chén bởi họ chẳng buồn ra khỏi phòng để ăn. Rèm cửa đã được kéo lại, phòng tối nên cả hai có thể nhìn rõ hơn từng chi tiết trên màn hình. Họ đã dùng máy tính xách tay phóng to hình ảnh từ mọi góc, lại phân thành nhiều đoạn khác nhau.
Và tuyệt đối không phát hiện được gì.
Shaw nằm trên sàn, mắt trân trân nhìn lên trần. Người mệt rã rời, mắt đỏ ké, Katie nằm trên chiếc giường chưa được dọn, cũng làm việc ấy với vẻ mặt đầy ưu tư. Cô bỏ đôi giày mềm, vẫn để nguyên vớ bước tới chiếc bàn đựng đồ phục vụ rồi rót một tách cà phê.
"Ông muốn uống cà phê không?" Cô hỏi Shaw.
Ông lắc đầu, mắt vẫn dán vào trần nhà.
"Frank đã kiểm tra tài khoản ở nước ngoài mà ông ấy đã lập ra để nhận tiền, vẫn chưa có hai mươi triệu đô nào hết".
"Tuyệt", Katie đáp. "Tôi vẫn chẳng biết được gì, lại vẫn nghèo".
Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt bên bàn, nhấm nháp cà phê và chăm chú nhìn màn hình.
"Các nỗ lực ngoại giao mới nhất là thế nào đấy?" Shaw hỏi.
Katie gõ vài phím máy tính, vào mạng Internet rồi đọc tin. "Họ vẫn đang họp ở London. Thậm chí Trung Quốc và Nga chẳng đồng ý cử đoàn tới dự. Nhưng người ta đang hy vọng vào một giải pháp hoà bình".
Katie thoát khỏi mạng và mở đoạn băng quay chiếc Mercedes lần nữa, giờ thì cho chạy với tốc độ chậm.
Shaw liếc lên phía cô.
Katie mặc một chiếc váy, đi vớ, mặc một chiếc áo blouse, mặt nhăn lại vì tập trung.
"Katie, ta đã làm việc đó đến hết hơi mà chẳng tìm được gì. Mà đám người ở công ty thu phí đường vẫn chẳng thể cho ta biết được quái gì. Mà từng phút trôi qua..." ông không phải nói nốt câu ấy.
Katie không nghe. Đột nhiên ánh mắt cô dán chặt vào màn hình.
"Shaw! Xem này!"
Ông bật dậy và đến bên bàn cô ngồi. "Gì vậy?"
"Kia kìa". Katie chỉ phía cuối màn hình, nơi cô đã phóng to phần cắt.
"Đó là cái cản sốc phía sau của chiếc Mercedes. Thế thì sao?"
"Đó là một chiếc màu đen"
"Thật hả? Khỉ thật, tôi đã nghĩ nó màu trắng kia đấy", Shaw nói với giọng pha chút nóng nảy. "Nói luôn xem nào".
"Này, kiềm chế cái thái độ tệ hại của ông đi". Katie lấy móng tay chỉ màn hình. "Chiếc xe màu đen nhưng phần này lại màu xanh. Còn màu vàng nữa". Cô chỉ sang một vệt màu khác. "Rồi đỏ".
"Trước đây tôi đã nhận thấy cái đó rồi. Tất cả chúng ta đã thấy. Đó là một miếng dán ở bộ phận hãm xung. Nhưng đó là tất cả những gì cô thấy. Chẳng có chữ viết gì. Nó có thể là bất kỳ thứ gì. Các nhân viên kỹ thuật đã phóng to lên và chẳng thấy cóc gì".
"Tôi biết thế. Nhưng chờ chút thôi". Katie bấm vài phím, phóng phần hình ảnh đó lên to hơn. Giờ thì xuất hiện một vạch đỏ ở trên cùng, tiếp đến là một vệt vàng ngắn, nền có màu xanh sẫm. Katie bấm thêm một phím nữa, phóng to vào phần có màu vàng và đỏ.
"Chúng ta đã thấy thứ đó rồi, Katie", Shaw nói, chăm chú nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô. "Có gì to tát đâu?"
"Khi trông thấy nó lần đầu tiên, tôi nghĩ tôi biết họa tiết ấy là gì nhưng trong đầu không nghĩ ra gì nên tôi chỉ nghĩ rằng mình nhầm. Nhưng vì bây giờ đã xem nó lần nữa, tôi biết trước đây mình từng trông thấy nó, ở đâu đó. Nó đang khiến tôi rối tung đầu lên đây". Katie nhìn chiếc áo khoác của Shaw treo trên ghế. Cô chạm vào túi ngực. "Mẹ kiếp, đúng nó rồi. Đúng là nó!"
Tay Katie lại múa trên bàn phím. Cô lại vào mạng và dùng Google để tìm kiếm.
Khi trên màn hình hiện lên câu trả lời cho điều Katie chưa rõ, Shaw chăm chăm nhìn, miệng há to.
Đó là một tấm phù hiệu có vạch trên cùng màu đỏ, một chiếc khiên xanh, vạch chéo hình chữ X màu vàng, vương miện đỏ nằm ở giữa. Có vẻ nó hoàn toàn khớp với miếng dán ở bộ phận hãm xung của chiếc xe.
Shaw đọc cái tên ở trên cùng màn hình. "Trường Thánh Albans?"
Katie gật đầu. "Tôi chẳng kể với ông rằng bố tôi lớn lên ở Washington sao? Này, ông ấy học trường Thánh Albans đấy. Đó là trường tư đẳng cấp dành cho học sinh nam ở D.c đấy". Rồi cô nâng tay chiếc áo khoác của Shaw lên.
"Ông ấy vẫn giữ chiếc áo khoác đính phù hiệu của trường. Tôi nhớ đó là thứ tôi đã thấy có phù hiệu này. Tôi dám cá rằng gã kia có con trai đang hoặc đã từng học ở đó".
Một giây sau Katie được nâng bổng lên. Shaw khỏe đến mức ông có thể làm việc ấy chỉ với cánh tay lành lặn.
"Quá tuyệt vời, Katie", ông nói vào tai cô.
Shaw đặt cô xuống và tiếp tục tập trung sự chú ý vào màn hình trong khi Katie trông có vẻ hơi bối rối.
Cô nói: "Thế là chúng ta sẽ bảo Royce và Frank. Họ có thể tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu của trường Thánh Albans, lấy danh sách tên, chúng ta đối chiếu với thông tin đăng ký xe hơi và sẽ tìm thấy chiếc Mercedes đen cùng gã kia".
"Cô có nghĩ là ta có thể làm được điều ấy mà không cần gọi cho Royce và Frank không?" Lúc nói câu này Shaw không nhìn Katie.
Cô do dự. "Tôi không biết. Ý tôi là có lẽ ông cần tới lệnh của toà". "Nhưng cô đã nói rằng cha cô đã học ở đó. Có thể điều ấy có ích đấy".
"Có lẽ thế, nhưng tôi không thể lấy thông tin về đăng ký xe hơi. Mà sao ông không muốn gọi cho họ?" Katie nhìn Shaw không thoải mái.
Shaw xoay người, lừng lững hẳn phía trên cô. Một cách vô thức, Katie lùi lại một bước nữa.
"Sao cô không nghĩ thử xem?" Shaw thẳng thừng.
"Tôi không biết nghĩ gì".
"Chắc chắn cô biết. Cô là người phụ nữ thông minh mà". Shaw hất đầu về phía màn hình. "Đủ thông minh để thấy cái đó khi chẳng ai trong số chúng tôi thấy".
"Tôi không thể giúp ông làm điều ông muốn, Shaw", Katie nói, giọng thầm thì pha chút tuyệt vọng.
"Đột nhiên thấy khó chịu với tôi hả? Lo lắng cho quyền của những người khác à? Vẫn ngây thơ cho tận tới khi các luật sư che đậy sự thật để không ai tìm ra và bọn có tội thì ung dung thoát tội à?"
"Tôi chẳng quan tâm quái gì tới những kẻ làm chuyện này. Chúng có thể mục xác trong tù".
"Vậy thì vấn đề là gì?"
"Vấn đề là ông bất chấp pháp luật, ông sẽ đi tù. Hoặc thậm chí tệ hơn thế. Tôi sẽ không tiếp tay cho việc ấy, không thể".
Shaw ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, mắt dán xuống thảm. "Shaw, ông không thể hủy hoại đời mình thế này được, Shaw".
Có vẻ Shaw chẳng nghe gì. "Tôi nghĩ mình đã biết nỗi đau thật sự là gì, Katie. Nó đau đớn thế nào, trước đây tôi chưa từng trải qua. Nhưng khi Anna mất đi, tôi biết chính xác cảm giác ấy ra sao".
Katie cúi người về phía trước đặt một bàn tay lên vai Shaw. "Ông cần cho nó thoát ra, Shaw, trước khi nó hủy hoại ông".
Shaw đứng lên nhanh tới mức Katie phải nhảy lùi về sau. "Tôi sẽ gọi cho Frank và bảo ông ta xử lý việc này".
"Chỉ thế thôi à?" Katie hỏi, không hiểu mọi thứ ra sao.
"Chỉ thế thôi. Như thế sẽ nhanh hơn", ông nói thêm với giọng đáng lo.
Khi Shaw gọi điện và thông báo về phát hiện cho Frank, Katie đăm đăm nhìn phù hiệu của trường Thánh Albans rồi lại nhìn Shaw.
Khi bỏ máy, Shaw bảo cô: "Đi giày vào đi. Chúng ta chết dí trong cái phòng này lâu quá rồi. Tôi sẽ đưa cô đi ăn tối trong lúc họ lục tìm kho dữ liệu".
Katie nhặt giày, ngồi lên giường và xỏ vào.
Shaw đặt một tay lên cánh tay cô và đưa ra cửa. Khi cả hai bước ra hành lang, tim Katie đập như gõ trống. Cô không tin Shaw. Không tin chút nào.
Và cô thấy sợ. Không phải cho chính cô.
Cô lo sợ cho Shaw.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật