A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81
ên cạnh chiếc bàn Katie sẽ ngồi để thực hiện cuộc điện thoại, Shaw đặt một chiếc đồng hồ lớn có những đèn nháy báo từng giây, ông cầm một máy quay chĩa vào Katie và chiếc đồng hồ, ngoài ra còn đeo cả tai nghe.
"Chỉ cần câu giờ hắn lâu đến hết mức cô có thể làm. Một khi xác định được các vị trí của trạm tiếp sóng, họ có thể khoanh lại vị trí chính xác hơn và phái tới một đội".
Đúng nửa đêm, chuông điện thoại reo. Shaw bắt đầu ghi hình chiếc đồng hồ khi Katie nghe máy.
"Đúng giờ đấy", cô nói vào điện thoại.
"Cô biết chừng nào?" Đầu dây bên kia nói cụt lủn.
"Nhiều hơn mức ông muốn".
"Cô muốn đòi bao nhiêu?"
Shaw ra hiệu với Katie. "Cứ giữ cho hắn nói", ông mấp máy miệng trong lúc vẫn nghe tiếng của gã đàn ông bên kia qua bộ tai nghe.
"Ông không muốn biết là tôi đã làm thế nào mà biết được à?" Katie nói. "Tôi muốn nói chuyện ấy, nhỡ ông cần tránh để chuyện thế này xảy ra lần nữa thì sao".
"OK, thế nào vậy?" Pender hỏi.
Katie kéo dài thời gian bằng cách giải thích về chuyện Lesnik, phòng vệ sinh bị hỏng, những điểm không thống nhất trong câu chuyện, cuối cùng là tính bất khả thi của những việc mà Lesnik nói rằng hắn đã làm. "Lẽ ra ông nên đưa anh ta vào đó cùng với mình mới phải", cô khuyên. "Thay vì sau đó mới cung cấp thông tin cho anh ta".
"Thế tại sao cô viết bài báo nếu cô biết đó không phải chuyện có thật?"
"Tôi vừa mới phát hiện ra".
Shaw ngẩng phắt đầu lên khi tiếng Frank vọng qua tai nghe, ông chỉ Katie. "Hắn ở trong một chiếc xe đang chạy. Bảo hắn tấp vào rìa đường! Ngay bây giờ!"
Ngay lập tức Katie quát lên."Tấp xe vào rìa đường!"
Pender bất ngờ về khả năng nhận định của Katie cũng như đòi hỏi của cô đến nỗi trước khi kịp kiểm soát tay lái, suýt nữa hắn làm chiếc Mercedes lao ra khỏi đường. "Làm thế chó nào mà cô biết tôi đang trong xe?" Hắn nghi ngờ.
Suy nghĩ rất nhanh, Katie đáp: "Tiếng của ông bập bà bập bõm. Tôi thì không di chuyển, thế thì chắc hẳn phải là ông chứ sao. Vả lại tôi còn nghe thấy tiếng xe cộ đi lại nữa. Giờ thì tấp vào lề nên tôi có thể nghe ông rõ rồi. Chúng ta không muốn có sự hiểu lầm nào, đúng không?"
"Chờ một phút". Pender nghe có vẻ vẫn cảnh giác. Hắn ra khỏi đường cao tốc ở điểm rẽ tiếp theo rồi nói: "Được rồi, bao nhiêu?"
"Hai mươi triệu đô, hãy coi đó là giá rẻ".
"Không rẻ đâu. Mẹ kiếp, thế là cả đống tiền lớn đấy".
"Này, ông đang dính vào một chuyện cũng lớn đấy. Nhưng nếu ông không muốn chi thì cũng ổn thôi. Tôi sẽ rút lại câu chuyện của mình và kể câu chuyện có thật".
"Câu chuyện nào?"
"Ông có thể đọc cùng mọi người khác mà. Nhưng thế giới sẽ biết rằng người Nga không thực hiện Vụ thảm sát London còn người Trung Quốc không đứng sau chiến dịch Hiểm họa đỏ. Rồi toàn bộ câu chuyện về chiến tranh này sẽ phơi bày. Chuyện này là thế phải không? Chiến tranh à?"
Giờ thì Pender toát mồ hôi thật sự. Hai mươi triệu đô-la.
"Tôi phải mất chút thời gian để huy động tiền mặt".
"Không đâu, tôi muốn có tiền trong vòng hai mươi bốn giờ. Thật ngạc nhiên là tôi có một tài khoản ở nước ngoài, ông có thể thực hiện lệnh chuyển tiền qua mạng. Tôi biết rằng ông có thể chuyển tiền theo cách không ai có thể lần tìm được nơi gửi, nhưng điều đó với tôi chẳng quan trọng gì. Tôi chỉ muốn có tiền".
"Tôi không làm thế nhanh được. Tôi cần nhiều thời gian hơn".
"Cần thêm bao lâu?"
"Một tuần".
"Bảy mươi hai giờ. Và hãy tự coi mình là kẻ may mắn nhé. Tôi thực sự muốn bắt đầu kỳ nghỉ rồi đấy".
"Mệt mỏi với việc làm phóng viên rồi hả?" Pender châm chọc.
"Tôi thích làm kẻ giàu có hơn".
"Năm ngày", hắn đáp lại.
"Đàm phán chấm dứt. Ba ngày, nếu không kế hoạch của ông coi như vứt đi".
"Tôi ngờ liệu một bài báo của cô có thể chặn lại được dòng chảy toàn cầu như thế đấy!".
"Tốt thôi, thế thì đừng trả tiền và chúng ta sẽ xem điều gì diễn ra. Tạm biệt".
"Chờ đã, chờ đã!"
"Tôi đang nghe đây".
"Được rồi. Ba ngày. Nhưng có lời khuyên nhỏ đây, cô James. Nếu cô làm điều gì đó ngớ ngẩn không thể tin nổi như lừa chúng tôi..."
"Tôi biết, tôi biết. Thế không đẹp. Đừng có lo. Tôi đã có các giải Pulitzer rồi. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là những thứ tốt đẹp trong cuộc sống".
Katie đọc cho Pender thông tin về tài khoản ngân hàng rồi liếc Shaw. Ông đang làm điệu bộ cứa cổ mình.
"Rất vui khi làm việc với ông", cô nói trước khi buông máy.
Katie nhìn Shaw, lúc này đã tắt máy quay.
"Tốt chứ?" Cô hỏi.
"Ngoại ô phía tây thủ đô Washington, đường thu phí Dulles".
"Họ biết như vậy nhanh thế sao?"
"Ở đó có hai trạm tiếp sóng điện thoại di động. Dễ phát hiện tín hiệu thôi. Nếu ngồi trong khách sạn đông người thì hắn sẽ an toàn hơn nhiều. Khi ấy sẽ có quá nhiều tín hiệu nên không thể khoanh vùng còn một người được".
"OK, nhưng còn chuyện tìm ra số điện thoại mà tay đó đã dùng?"
"Chúng tôi đã làm. Hắn đã cố khoá số, đó là lý do nó không hiện lên màn hình máy điện thoại của cô, nhưng chúng tôi có thiết bị chặn phá không dây lắp trên máy cô dùng. Nó phá mã khoá của hắn, lấy số điện thoại và sau mươi giây sau chúng tôi biết được chủ sở hữu của số điện thoại ấy".
"Là ai thế?"
"Theo Frank thì đó là một cha xứ tám mươi tuổi ở Boston mà tôi dám chắc là không chạy vòng quanh thế giới châm ngòi chiến tranh, cũng chẳng biết kẻ nào đã đánh cắp số điện thoại của mình nữa".
"Vậy việc biết rằng tay này đang lái xe trên đường giúp gì được chúng ta? Có thể biết là hắn đi xe nào à?"
Shaw lắc đầu."Công nghệ chưa phát triển đến mức đó. Cũng giống như gắng xác định chính xác một người ấy".
"Vậy chúng ta lần ra gã này bằng cách nào, Shaw?" Katie hỏi, phát bực.
Shaw vỗ chiếc máy quay. "Bằng cách sử dụng cái này".
"Cái đó à? Ông đã quay tôi và cái đồng hồ".
"Đúng thế".
"Thế giờ làm gì?"
"Giờ chúng ta bay đến D.c". (District of Columbia: Thủ đô Washington).
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật