Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75
haw, ông sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra chứ? Thứ trong tay ông là cái gì thế? Làm thế nào ông biết cái bà Leona đó? Ông dính cái sẹo bên mình đó ở đâu?" Katie bắn một loạt câu hỏi trong lúc hai người ăn tối ở khách sạn Shelboume đối diện công viên Thánh Stephen ở trung tâm Dublin. Lúc này đã đủ khuya để họ kiếm một bàn ăn yên tĩnh ở khu sau khách sạn và có thể bàn chuyện, dù Shaw chẳng có vẻ gì muốn bàn chuyện vì Katie cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi ấy suốt nhiều giờ mà không nhận lại được câu trả lời nào.
Shaw khổ sở nhai nốt chỗ thức ăn. Giờ thì ông đã căm ghét Dublin. Ông đã cầu hôn Anna ở đây - một nơi nhỏ bé nằm ở phía bắc Liffey, với một gối quỳ, trên tay là chiếc nhẫn. Cô đã nói lời chấp thuận bằng chín thứ tiếng. Còn bây giờ thì cô đã chết. Sẽ chẳng có đám cưới nào, chẳng có bốn hay năm đứa con, cũng chẳng có chuyện cùng đầu bạc răng long. Chẳng gì hết. Ở mọi nơi Shaw đều nhìn thấy một chỗ, một xó xỉnh, một kẽ nhỏ, một thứ mùi hay âm thanh nào đó, thậm chí cả một thứ gì hay hay trên bầu trời, một giọt mưa, một tiếng còi xe của Ireland làm ông nhớ tới Anna. Ở đây ông gần như không thở nổi, gần như không động đậy được. Shaw căm ghét nó. Và đó chưa phải tất cả.
Thi hài của Anna đang trên đường trở về Đức, về cùng cha mẹ cô - những người đã đổ tội cho ông. Đổ tội cho ông về cái chết của người phụ nữ mà ông muốn hy sinh tính mạng mình để bảo vệ. Anna trên một chiếc giường sắt lạnh lẽo với một lỗ trên trán. Anna đang được đưa về vùng đất lạnh lẽo, cô đơn của Wisbach, về vĩnh viễn thay vì ở trong vòng tay ấm áp của ông, thay vì yên ổn bên nhau.
Katie cắt đứt những suy nghĩ ấy. "Chúng ta cần tìm ra kẻ nào thực sự đứng sau chiến dịch Hiểm họa đỏ".
"Cả thế giới đang tìm kiếm, có vẻ như chưa ai tìm ra cả".
"Tôi không chắc liệu cả thế giới đang thực sự tìm kiếm không. Họ chỉ chấp nhận đó là sự thật, một dạng kết luận vội vàng. Hoặc nếu họ có tìm kiếm thì cũng không được cố gắng. Rồi những sự kiện liên tục xảy ra khiến người ta liên tục nhảy dựng lên, kết luận vội vàng. Sau một thời gian, vấn đề không phải là kẻ nào đứng sau nó mà là chúng ta sẽ làm cái quái gì với bọn Nga độc ác. Tôi nghĩ cơ bản cả thế giới đã bị dắt mũi".
Shaw nhìn Katie bằng một con mắt khác. "Đó có vẻ là điều Anna đã nghĩ"
"Tôi coi đó là lời khen đáng kể đấy!"
"Có ý tưởng gì không?" Shaw hỏi.
Katie kéo ghế xích lại và hạ giọng. "Thực ra tôi đã nghĩ một chút về điều ấy". Cô thọc tay vào túi xách và lấy ra một tờ giấy đã nhàu nát. "Hôm đó lúc ở trong phòng làm việc của Anna, cô ấy ra ngoài gặp ai đó và tôi đã ngó quanh".
"Ý cô là cô đã xem trộm chứ gì", Shaw hơi giận dữ, rõ là muốn bảo vệ những gì riêng tư thuộc về Anna.
"Ông có muốn nghe những gì tôi đã thấy hay không?"
"Xin lỗi, tiếp tục đi".
"Tôi đọc lướt hết những thứ về Hiểm họa đỏ để trên bàn Anna và một số bản ghi chú của cô ấy nữa. Một trong số đó là danh sách địa chỉ các trang web hoặc email. Chắc cô ấy đã liên hệ với những địa chỉ ấy. Dù sao có một điều cứ bám chặt lấy suy nghĩ của tôi nên tôi ghi lại".
"Sao nó lại bám lấy cô?"
"Vì nó có tên là Vùng đá sỏi của Bamey. Ông biết Đá lửa không? Đấy là một trong những phim hoạt hình tôi thích hồi mới lớn đấy. Gì thì gì không quan trọng, đó là trang của một tay viết blog. Lúc ấy tôi không kiểm tra, nhưng trong lúc ông tắm ở khách sạn sau khi được bác sĩ Leona phẫu thuật, tôi đã dùng máy xách tay của mình vào trang đó."
"Cô thấy gì?"
"Tay viết blog này, rõ ràng tên là Bamey rồi, cũng có một số câu hỏi về Hiểm họa đỏ. Từ những gì hắn viết lên mạng, có thể thấy hắn không nghĩ rằng Hiểm họa đỏ có thực".
"Chuyện đó giúp gì được chúng ta?"
"Hừm, nói thẳng là tôi không nghĩ blog của tay ấy là trang bình thường",
"Ý cô là sao?"
"Tôi nghĩ Bamey là cái tên ma. Tôi có rất nhiều bạn là những tay chuyên viết blog. Bị ám ảnh bởi blog, lúc nào cũng viết. Những bài viết ấy chẳng có gì thực sự là khuôn mẫu cả. Liên tưởng tự do, toàn những thứ viết một cách ngẫu hứng. Rồi lại thường có nơi cho mọi người bàn luận mọi thứ nữa. Tôi muốn nói đó là những lý do đầu tiên để tạo blog. Đúng không?"
"Đúng".
"Đấy, cái blog này không có thứ đó. Tôi đã kiểm tra các ngày gửi bài. Chúng xuất hiện cách ngày một lần, cùng vào một giờ. Với tôi, như thế có vẻ không giống chất của Vùng đá sỏi của Bamey. Nghe chừng đó là chế độ tạo blog được lập trình trước, nội dung cập nhật hai ngày một lần".
"Tại sao kẻ nào đó lập ra hệ thống như thế chứ?" Shaw nói to.
"Nếu đó không phải blog thật, có lẽ chúng là một cách thăm dò".
"Thăm dò?"
"Vâng, người trong lĩnh vực giải trí và quảng cáo làm việc ấy suốt. Cách đây vài năm tôi còn viết bài về chủ đề này. Ông tạo ra một sản phẩm rồi muốn đánh giá phản ứng của người ta với nó thế nào. Với ông thì có các nhóm thăm dò, có điều kiện lập các hộp thư bày tỏ quan điểm, thảo luận trên mạng. Nhưng các công ty tiến một bước xa hơn. Họ thường dùng các hộp thư mật dạng như bình phong để người khác thực sự cho các công ty biết họ cảm thấy thế nào mà không có cảm giác chịu áp lực. Đó có thể là một trang web giả, là tổng đài điện thoại có vài trăm số hay một bảng câu hỏi đưa ra dưới danh nghĩa một công ty ma". (Là nơi bày tỏ quan điểm nhưng không nhất thiết phải tiết lộ tên tuổi )
Giờ thì Shaw tỏ vẻ rất quan tâm. "Thế tức là cô nói rằng Vùng đá sỏi của Bamey có thể là cái vỏ để kiểm tra xem người ta phản ứng thế nào với Hiểm họa đỏ hả?"
"Và vì blog của Bamey phê phán mạnh mẽ và rất hoài nghi về chiến dịch..."
"Có lẽ chúng đã bỏ củ cà-rốt ở đó để xem có ai khác cảm thấy tương tự không. Nhưng cô đã nói rằng trên trang đó không có chỗ nào cho người ta để lại quan điểm của mình".
"Nhưng nếu ông gửi email tới đó - điều Anna đã làm..."
Shaw nói nốt câu này cho cô. "Thì chúng sẽ có được địa chỉ email. Mà địa chỉ email của Anna là..." ông nhìn thẳng vào mắt Katie. "Có lẽ đó là cách chúng tìm ra Công ty Phượng hoàng. Không phải thông qua cô".
"Có lẽ đó là điều chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc chắn".
Một phút yên lặng trôi qua trong lúc hai người ăn nốt chỗ thức ăn còn lại.
"Katie, tôi..."
"Đừng có đến đó, Shaw. Chuyện này rất phức tạp và cả hai chúng ta đều đã có sai lầm, không nên tiếp tục mắc lỗi nữa".
"Ta hãy hy vọng là một trong số đó sẽ không dẫn tới việc cả hai chúng ta bị giết".
"Ta có thể kiểm tra trang web này bằng cách nào đó chứ? Tôi không giỏi về kỹ thuật lắm". Shaw gật đầu, gọi điện cho Frank. Rồi ông bỏ máy sang một bên và uống nốt chỗ rượu. "Ta sẽ đợi xem ông ta thấy gì".
"Vậy là chúng ta sẽ ở Dublin à?" Katie hỏi.
Ông lắc đầu. "Mai chúng ta sẽ bay khỏi đây".
"Đi đâu?"
"Đức. Một thị trấn nhỏ tên Wisbach".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật