Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73
hi bình minh ló dạng, Shaw ngồi dậy tựa vào giường và nhìn Katie lúc này vẫn mở to hai mắt. Đôi mắt đỏ mọng của cô cho thấy rõ ràng cô chẳng hề chợp mắt chút nào.
"Tôi có điều cần nói với ông", Katie nói và quấn chăn quanh người.
"Katie, nếu cô không phải..."
Cô đặt một tay lên vai Shaw. "Làm ơn đi, hãy để tôi nói ra trước khi nó đốt cháy gan ruột".
Shaw nhìn Katie chờ đợi.
"Tôi đã làm việc này vì bài báo. Ngay cả khi bay tới thăm ông trong bệnh viện, một phần con người tôi vẫn nghĩ về việc vực dậy sự nghiệp của mình. Rồi tôi nhận nhiệm vụ mới này và tới London. Tôi chỉ có thể cảm thấy rằng mình đang trở lại". Katie nhìn xuống, hai bàn tay cuộn chặt chăn, hai má run lên.
"Thậm chí tôi không nghĩ mình là người, không còn là người nữa. Trước đây tôi đã là người, tôi chỉ không biết chắc mình đã thôi như vậy từ khi nào. Đã một thời gian rồi. Tôi biết thế...Tôi xin lỗi".
"Katie, cô là nhà báo. Nó ngấm vào máu cô rồi".
"Điều đó không biện hộ được. Nếu tôi là kẻ khốn nạn, đừng bao giờ quên điều ấy".
"OK, cô là kẻ khốn nạn. Nhưng nếu cùng hành động, chúng ta phải tin nhau".
"Tôi tin ông. Tôi nghĩ vấn đề là ông không tin tôi. Và tôi không thể đổ lỗi cho ông về việc ấy".
"Tôi không có nhiều kinh nghiệm, về việc tin tưởng người khác ấy". Shaw ngừng lại. "Nhưng tôi sẽ phải làm việc ấy. Ngoài ra tôi còn cần sự giúp đỡ của cô. Đôi lúc cô nhìn ra những điều tôi không thấy. Tôi chưa thấy nhiều người có thể làm được việc đó". Ông gượng nở một nụ cười với Katie.
Cô mỉm cười đáp lại, phần băng trong quan hệ giữa hai người vừa tan làm tinh thần cô phấn chấn hơn. "Tôi chuẩn bị đi tắm. Hãy lên giường nghỉ trong lúc tôi tắm. Hẳn là người ông cứng đơ rồi".
Shaw nâng người khỏi sàn rồi từ từ nằm xuống giường, ông lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Giường thật ấm vì đã có Katie nằm, rồi hai mắt Shaw khép lại. Điều tiếp theo ông nhận thức được là ông ngửi thấy mùi cà phê, thịt muối và trứng.
Shaw ngồi dậy nhìn quanh. Katie đã thay quần áo và ngồi trước một chiếc bàn phục vụ đồ của khách sạn. Cô rót một tách cà phê và đưa cho ông.
"Mấy giờ rồi?" Ông hỏi.
"Tám rưỡi".
Shaw nhấm nháp tách cà phê.
"Đói không?"
Ông gật đầu, đứng dậy và ngồi xuống đối diện với Katie. "Lẽ ra lúc tắm xong cô nên đánh thức tôi mới phải", ông nói giọng không hài lòng.
"Như thế này tiện hơn nhiều", Katie đáp."Khi ông ngủ say tôi có thể thay đồ ở đây, không cần vào cái phòng tắm bé xíu. Ông biết rồi, kiểu giả vợ chồng như thế này sẽ thể hiện sự lúng túng", cô nói, nhìn Shaw qua miệng tách.
Shaw ngần ngừ duỗi cánh tay bị đau ra.
"Đó là lý do chúng ta phải tìm bác sĩ à?"
"Đúng, nhưng không phải lý do có lẽ cô đang nghĩ tới".
"Thật ngạc nhiên."
Họ vẫy một chiếc taxi tới chỗ ở của Leona Bartaroma, một căn nhà đơn giản xây bằng đá nằm bên con đường rải sỏi. Nơi này cách lâu đài Malahide - nơi bà làm hướng dẫn viên du lịch - chừng hai dặm. Khi họ đã ra khỏi xe và nhìn quanh, Katie nói: "Một nơi kỳ lạ đối với một bác sĩ".
"Bà ấy mệt mỏi rồi".
"Ồ, thế thì hoàn toàn hợp lý".
Leona mời họ vào nhà, chào Katie rồi đưa vào căn bếp rộng rãi nhìn ra vườn sau. Bà không nói gì về hình dạng thay đổi của Shaw nhưng nhìn Katie. "Tôi có thể thoải mái nói chuyện trước mặt cô ấy được chứ?"
"Nếu không thế thì tôi đã chẳng đưa cô ấy tới đây".
"Frank đã gọi điện".
"Tất nhiên".
"Ông ấy bảo rằng ông đã hứa không tới gặp tôi".
"Không, tôi đã hứa sẽ không đến tìm bà vì thứ này". Shaw vào thân người bên phải.
"Quanh đây đều có người của ông ấy cả", Leona nói.
"Tôi biết".
"Bằng cách nào?"
"Tôi ngửi thấy mùi họ".
"Vậy thì ông biết rằng tôi không thể làm điều ông muốn tôi làm".
"Làm thế nào bà biết tôi muốn làm gì? Tôi còn chưa bảo với bà kia".
Leona trông có vẻ tò mò trong khi Katie hết nhìn Shaw lại đến Leona.
"Thế thì bảo đi".
Shaw xắn tay áo, để lộ những chiếc ghim kim loại ở vết thương.
"Chúa ơi, chỗ đó bị sao vậy?"
"Tôi đoán là Frank quên kể cho bà nghe về chuyện ấy".
Leona nhìn vết thương kỹ hơn. "Có vẻ nó đang lành rất mau. Bác sĩ phẫu thuật đã làm tốt đấy".
"Cảm ơn về nhận xét chuyên môn của bà. Nhưng đó không phải lý do tôi tới đây".
"Thế tại sao?"
Shaw lấy một ống kim loại nhỏ trong túi ra."Tôi muốn bà đặt thứ này vào đó", ông nói và chỉ vào nơi bị thương trên cánh tay.
"Ông không nghiêm túc rồi".
"Shaw!" Katie bật lên.
"Hoàn toàn nghiêm túc".
"Nó là gì thế?" Leona hỏi.
"Bà không cần biết thứ đó", Shaw nói. "Nếu cần biết điều có ích thì nó là thép không gỉ".
"Không ích gì. Vẫn có nguy cơ nhiễm trùng", Leona nói.
"Hãy cho nó vào gạc tiệt trùng. Đó là nơi tôi cần đặt nó vào. Bà có thể làm được không?"
"Tất nhiên là có. Vấn đề là tại sao tôi lại phải làm thế?"
"Vì tôi đề nghị bà làm. Một cách lịch sự".
"Sâu tới mức nào?" Leona lo lắng hỏi.
"Không sâu quá. Vì có thể tôi cần lấy nó ra một cách khẩn trương".
"Chuyện này thật vớ vẩn", Katie gắt lên.
"Không sâu quá, Leona", Shaw nhắc lại. "Mà bà còn nợ tôi đấy".
"Tôi không nghĩ thế".
"Nhưng tôi thì có". Ông kéo vạt áo sơ mi và nâng cả phần trước lên, để lộ ra những đường chỉ khâu của một vết sẹo bên thân phải. "Tôi có nghĩ thế".
Katie nhìn vết sẹo, nhìn Leona và nhăn mặt. "Bà đã gây ra thứ đó ở ông ấy hả?"
Leona liếm môi. "Ở đây tôi không làm phẫu thuật, Shaw. Không có dụng cụ nào cả".
"Dublin là thành phố lớn đấy. Tôi chắc là bà có thể tìm được những thứ mình cần".
"Phải mất chút thời gian".
"Chiều nay", Shaw đáp lại, giọng thể hiện chút gay gắt.
"Tôi không thể làm được. Tôi phải tới lâu đài Malalhide".
"Chiều nay".
"Thôi được rồi. Tôi sẽ gọi cho ông".
Shaw đứng dậy, Katie cũng nhanh chóng đứng lên.
"Tôi không có các phương tiện đảm bảo gây tê toàn bộ cho ông", Leona nói. "Chỉ gây tê cục bộ thôi. Sẽ đau đấy".
Shaw bỏ áo vào trong quần như cũ. "Lúc nào cũng đau, Leona".
Phía ngoài Katie nói: "OK, cái đó là thứ chết tiệt gì thế, vợ bác sĩ Frankenstein? Chuyện gì đang diễn ra thế?"
"Cô không nên biết, Katie. Hãy tin tôi".
"Tin ông? Thế còn tin tôi như chúng ta đã nói thì sao?"
"Tôi đã nói tôi sẽ làm việc ấy. Tôi không nói là tôi đã làm mà".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật