One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
atie gọi cho Kevin Gallagher và thông báo cho anh ta những chuyện đã xảy ra. Khi đã ngừng thở gấp gáp, anh ta chỉ đặt một câu hỏi: "Khi nào cô có thể chuyển bài báo được?"
"Nó đã được viết xong. Tôi có thể gửi nó qua email cho anh ngay bây giờ. Anh có thể kiểm tra độ chính xác của nó rồi cho lên khuôn".
"Đầu mối của cô chết rồi à?"
"Đúng. Cảnh sát đang điều tra".
"Họ có nói chuyện với cô không?"
"Tôi chỉ nói với họ những thông tin khó có thể coi là thiết yếu và không tiết lộ điều gì anh ta đã nói cho tôi. Đây là bài sẽ được đăng trên trang nhất phải không Kevin?"
"Trang nhất! Trang nhất! Tít cỡ chữ mười cen-ti-mét, Katie. Đúng như chúng ta làm khi đăng tuyên bố tình trạng chiến tranh. Hãy gửi bài viết cho tôi ngay bây giờ, đọc xong tôi sẽ gọi cho cô."
Katie bỏ điện thoại xuống, do dự một lát rồi bấm phím gửi, email được chuyển tới Kevin. "Đúng như khi đăng tuyên bố tình trạng chiến tranh". Cô nghĩ tới những lời của Shaw. Nếu thế chiến nổ ra thì sao? Katie thấy lạnh buốt sống lưng.
Hai mươi phút sau Gallagher gọi lại, Katie có thể cảm nhận được rằng phía bên kia đại dương, nước bọt anh ta đang văng tung toé.
"Chúng tôi sẽ đăng bài này trên báo buổi sáng", anh ta hứa "chúng ta vẫn còn thời gian", rồi anh ta nói thêm vẻ lo lắng. "Không có khả năng chúng ta là kẻ đưa tin sau chứ?"
"Lesnik không nói chuyện với người nào khác, nếu anh lo ngại thì hãy biết điều ấy. Nhưng này Kevin, tôi không thể chứng minh tuyệt đối chính xác rằng vào hôm đó đầu mối của tôi đã ở trong toà nhà. Tất cả đều là suy diễn. Tôi không có nguồn kiểm chứng. Đó không phải cách tôi thường làm."
"Nếu không ở trong đó thì chẳng có cách quái nào mà anh ta có được những chi tiết ấy, Katie. Cảnh sát London chưa tiết lộ bất kỳ chút nào trong số thông tin ấy, hãy tin tôi rằng chúng ta đã nỗ lực giành được nó. Và thực tế là kẻ nào đó đã giết anh ta? Tôi nghĩ đó đã đủ thành bằng chứng rồi. Tôi từng cho đăng những bài báo có ít thông tin hơn thế, cũng giống như mọi báo khác thôi. Ý tôi là hãy xem đội bóng trường Duke (Tháng 8-2005, ba thành viên đội bóng vợt của Đại học Duke bị buộc tội hiếp dâm. Sau đó các cáo buộc bị huỷ bỏ, công tố viên của đoàn luật sư bị khai trừ. Vụ này rất được giới truyền thông chú ý) và những thất bại nhục nhã ở vụ Richard Jewell". (Tên một nhân viên an ninh bị tình nghi liên quan đến vụ đánh bom ở Olypics 1996 tại Mỹ nhưng vô tội. Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI) bị chỉ trích mạnh mẽ về vụ này)
"Thật chính xác khi nói là thất bại nhục nhã, Kevin". Đột nhiên Katie thấy không còn chắc chắn nữa.
"Đừng lo. Đây là bài báo đưa cô tới giải Pulitzer thứ ba. Đi uống chút gì đó mừng với tôi nhé".
Katie ngần ngại. "Thực sự tôi có chút vấn đề với việc ấy. Tôi nghĩ anh đã nghe nói rồi".
"Tôi đã nghe, nhưng sao chứ? Say đi. Bài báo như thế này xứng đáng được uống mừng thế".
Dù đây là một nhận xét thẳng thắn hay điều gì đó hằn sâu trong tâm trí Katie, não cô vẫn nỗ lực vận động.
"Chờ một phút thôi, Kevin".
"Gì thế?"
"Anh không thể in bài báo, chưa thể đâu".
"Cô đùa đấy à?"
"Anh chờ cho tới khi tôi gọi lại đồng ý. Trước tiên tôi phải xác minh một việc".
"Katie! Bản năng đang mách bảo tôi rằng..."
"Im mồm đi và nghe tôi nói", Katie quát vào điện thoại. "Anh không có bản năng. Chính tôi là cái loại chạy long nhong khắp thế giới, bị kẻ khác nã đạn trong lúc những người như anh ngồi ở bàn làm việc đẹp đẽ, phải không? Anh chẳng quan tâm đến thứ chó gì khác ngoài việc bán báo. Anh phải giữ bài báo đó lại cho tới khi tôi bảo anh làm khác. Nếu anh lừa tôi, tôi sẽ tự tìm tới nhà và đập vỡ mặt anh ra. Mà tôi sẽ không gác máy và đi uống như anh đã tử tế gợi ý đâu, đồ đểu cáng!"
Cô kinh tởm ném chiếc điện thoại xuống, hít một hơi sâu rồi cố giữ cho mình khỏi run bần bật. Vài phút sau Katie đã ở trong bar khách sạn, tự thưởng cho mình một ly whisky pha sô-đa vì điều cô chuẩn bị làm. Rồi cô uống một ly nữa. Ly thứ ba sẽ xuất hiện, nhưng thế nào đó Katie tự kéo mình rời khỏi ghế quầy bar sau khi thấy tay ngồi cạnh mình gục xuống, rớt dãi chảy đầy.
Cô ra ngoài, bước qua Nhà Charles Dicken. Đây là một trong số nhiều nhà ở London mà nhà văn này từng sống nhưng là ngôi duy nhất giờ được dùng làm bảo tàng. Katie tự hỏi liệu trí tưởng tượng siêu việt của Dicken có thể vẽ nên được cơn ác mộng khủng khiếp mà cô đang trải qua không. Có lẽ phải Kaika mới làm được điều đó. (Người gốc Do Thái, được coi là một trong những nhà văn vĩ đại nhất cùa văn học hiện đại. Không khí trong các tác phẩm thường như ác mộng, đề cập sự cô đơn, thất vọng và tội lỗi dồn nén)
Cô tới một công viên nhỏ, ngồi xuống một chiếc ghế, rút điện thoại ra và gọi cho ông.
Đến hồi chuông thứ hai thì Shaw nghe máy. "Gì thế?"
"Chúng ta nói chuyện được không?"
"Tôi nghĩ cô đã nêu quan điểm của mình cực kỳ rõ ràng rồi mà".
"Tôi muốn gặp ông".
"Tại sao?"
"Làm ơn đi Shaw. Quan trọng đấy".
° ° °
Quán cà phê nằm gần nhà ga Thánh giá vua. Cô ngồi ngoài đợi Shaw, ngắm nhìn những chiếc "xe buýt cong" như biệt hiệu mà người London đặt cho chúng. Cơ bản chúng là hai chiếc xe buýt nối với nhau bằng một khớp động, thế chỗ cho các xe buýt hai tầng. Người dân London không thích loại xe này lắm bởi mỗi khi vào cua, chúng gây tắc cho các giao điểm chật hẹp của thành phố này.
Đời mình cũng thế, Katie nghĩ. Ở hướng nào có thể đi mình cũng bị gặp cả đống xe buýt con.
"Giả thuyết đó có một số chỗ không hợp lý. Làm thế nào chúng lần ra anh ta? Tại sao lại giết? Vì có thể anh ta nói về những tên Nga à? Nhưng có vẻ là chúng muốn anh ta làm việc ấy".
"Hình như chúng ta lại bàn đúng chuyện lần trước".
"Ừ, đúng thế". Shaw ngồi lùi lại rồi nhìn đi mọi chỗ, trừ Katie.
"Sao ông lại lao bổ vào nhà trọ đó thế?"
"Cứ cho rằng tôi có một ngày dở chứng đi".
Katie nhìn Shaw tò mò.
Ông thấy được ánh mắt ấy. "Tôi đã đến nhìn thi thể Anna ở nhà xác".
"Sao ông lại làm thế?" Katie nói vẻ không tin.
"Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy rằng mình phải làm thế. Rồi tôi tới căn hộ của cô ấy, ở đó tình hình cũng chẳng khá lên tí nào".
"Tất cả ký ức ùa về".
"Rồi tình cờ gặp cha mẹ cô ấy, rồi bố cô ấy tấn công tôi".
"Chúa nhân từ thế sao!"
"Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất. Tệ nhất là ông ấy đổ tội cho tôi về những điều đã xảy ra với Anna".
Katie ngồi thẳng lên sửng sốt. "Sao ông ấy làm thế nhỉ?"
"Nếu cô nhìn mọi thứ từ quan điểm ông ấy thì có vẻ hợp lý. Ông ấy phát hiện ra rằng tôi chạy quanh thế giới này và đấu với những kẻ có súng. Đỉnh điểm là có người bảo ông ấy rằng tôi là một tên tội phạm. Rồi Anna bị bắn. Lỗi của tôi".
Vài giây yên lặng trôi qua. "Này, tôi định hoãn đăng bài báo. Bây giờ thì thế, cho tới khi tôi biết được nhiều hơn".
"Tôi nghĩ đó là quyết định rất sáng suốt, Katie". Shaw ngừng lại. "Và tôi cảm kích vì điều ấy".
"Giờ ông định làm gì?"
"Kế hoạch của tôi đã thay đổi. Tôi sẽ đi tìm kẻ giết Anna".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật