Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
ôi đã xác minh câu chuyện của anh về Krakow và cha anh", Katie nói. Cô cùng Aron Lesnik đang ngồi trong căn phòng bé xíu của anh ta ở một khu trọ gần sông Thames, thuộc khu tồi tàn hơn nhiều so với Công ty Phượng hoàng. Cô đã mang cho Lesnik chút đồ ăn và cà phê - những thứ gã thanh niên ngấu nghiến xơi trong lúc Katie nói.
"Cô xác minh à?" Anh ta nói trong khi mồm vẫn nhồm nhoàm bánh sandwich kẹp giăm bông và khoai tây chiên.
"Tất nhiên tôi đã xác minh. Nhà báo coi tất cả mọi người là những kẻ nói dối họ".
"Tôi không nói dối cô!" Lesnik thốt lên rồi tợp một ngụm cà phê.
Katie nhìn tờ ghi chép, "cha anh là Elisaz Lesnik, biên tập viên của một tờ nhật báo ở Krakow. Ông ấy bị giết năm 1989".
"Bọn xô-viết giết ông ấy. Khi ấy Ba Lan đang đấu tranh vì tự do. Chúng tôi đã có Lech Walensa - vị anh hùng giải phóng - chiến đấu cho mình. Nhưng cha tôi viết nên sự thật, bọn xô-viết không thích điều ấy. Khi tôi còn nhỏ, một đêm chúng xuất hiện rồi ông ấy chết".
"Chuyện ấy chưa khi nào được chứng minh rõ", Katie nói.
"Tôi không cần bằng chứng! Tôi biết!" Lesnik đấm vào tường.
"Vậy là anh thực sự có thù oán với người Nga hả?"
Lesnik trợn tròn mắt nhìn Katie. "Cô không tin tôi sao? Cô nghĩ tôi bịa ra chuyện này vì tôi căm ghét người Nga à? Tôi đã thấy người chết. Tôi thấy máu tung toé khắp mọi nơi. Cô đặt câu hỏi với tôi, tôi nói cho cô nghe sự thật". Anh ta chằm chằm nhìn cô vẻ ngang ngạnh rồi cắn một miếng sandwich lớn.
"Thế tại sao anh sợ đến báo cảnh sát?"
"Nếu tôi đến trình cảnh sát, họ sẽ nghĩ tôi có gì liên quan tới chuyện ấy. Với họ, người Ba Lan cũng giống người Nga. Rồi cảnh sát đi nói với mọi người, bọn giết người sẽ bám theo tôi. Tôi đã thấy chúng làm gì với cha tôi. Tôi không muốn chết như thế".
"Anh nói anh giỏi máy tính, có phiền không nếu tôi hỏi anh vài câu?
"Hỏi đi".
Katie bật ra vài câu hỏi mang tính chuyên môn rất cao mà cô chẳng hiểu gì hết nhưng một người bạn chuyên về kỹ thuật đã đưa cho cô kèm theo câu trả lời. Lesnik trả lời từng câu đúng hoàn toàn.
"Nếu vẫn chưa tin, cô có máy tính cần tôi sửa cho không?" Anh ta hỏi đầy giận dữ.
"Không thể đổ tội một cô gái vì đã xác minh", Katie ngọt ngào. "Giờ tới lượt anh bạn Harris nhé? Nói cho tôi nghe về ông ấy đi". Katie đã có mô tả hình dạng của Hanis và muốn xem nó có khớp với những gì Lesnik nói không.
"Ông ta là người khá được. Già rồi, tóc trắng, người toả mùi xì- gà. Chúng tôi nói chuyện về công việc, ông ấy thích tôi, tôi nghĩ thế. Ông ấy bảo Công ty Phượng hoàng là nơi làm việc tốt. Tôi uống chút nước rồi đi ra nhà vệ sinh cuối hành lang. Lúc đang quay lại thì nghe tiếng súng ở tầng dưới. Tôi trốn đi. Như tôi đã kể cho cô nghe ấy".
Katie ghi lại tất cả những điều ấy."Được rồi, giờ hãy nói cho tôi nghe về..."
Cô không kịp nói hết câu bởi cánh cửa bị đá bật tung và ông đứng sừng sững ở đó.
"Shaw! Làm thế nào ông biết...?" Katie quắc mắt nhìn Shaw. "Ông đã bám theo tôi!"
Shaw chẳng bận tâm nghe làm gì. Ông chỉ tập trung nhìn Lesnik lúc này đã lùi vào tận trong góc, bỏ quên chiếc bánh sandwich kẹp giăm bông mới ăn hết một nửa, cốc cà phê đổ ra sàn.
Shaw bước về phía tay đàn ông nhỏ thó, gã lùi lại cho tới khi bức tường không cho gã đi đâu được nữa. Lesnik gào lên. "Đừng để ông ta đánh tôi! Đừng để thế. Làm ơn đi!"
"Shaw, ông đang làm anh ta sợ đấy".
Bàn tay ở cánh tay lành lặn của Shaw túm lấy áo Lesnik. "Anh ta nên sợ mới phải".
"Cô bảo không có ai biết" Lesnik hét lên trong khi nhìn Katie vẻ đầy ân hận.
"Shaw, bỏ anh ta ra".
"Anh sẽ phải kể cho tôi mọi điều anh đã nhìn và nghe thấy trong ngày hôm ấy. Và anh không nên bỏ sót một chi tiết nào hết! Tôi vừa nghe tới đoạn anh đi vào nhà vệ sinh rồi ẩn trốn, giờ hãy tiếp tục từ đoạn đó".
Lesnik trông có vẻ sắp xỉu, hai đầu gối rụng rời.
"Shaw!"
Katie nắm chặt lấy bên vai còn khỏe của Shaw cố kéo ông ra, việc chẳng khác nào châu chấu đá voi.
"Đừng có phá ngang, Katie", Shaw giận dữ nói, mắt liếc cô.
Tuy nhiên Lesnik lợi dụng thời cơ Shaw phân tán, lấy hết lòng dũng cảm thoi một cú thẳng vào cánh tay đang băng bó của Shaw.
"Chó đẻ!" Shaw gập người vì đau.
Gã Ba Lan nhảy qua người ông, đẩy Katie ngã dúi rồi vọt qua cửa. Shaw gượng dậy, tay lành giữ tay đau và đuổi theo Lesnik, Katie bám sát phía sau. Họ lao xuống cầu thang, Shaw chạy nhanh hết sức của một kẻ đang mang cánh tay bị thương, song Lesnik cứ như được gắn động cơ phản lực. Gã ra tới cửa ở mặt tiền phố và phi ra ngoài trong lúc Shaw và Katie vẫn còn một đợt cầu thang nữa.
Shaw xô thẳng cho cửa mở ra rồi khựng lại để quan sát đường phố. Katie đâm sầm vào ông. Cô nắm chặt lấy áo khoác Shaw.
"Ông mất trí rồi đấy!" Katie gào lên.
Đột nhiên Shaw trông thấy Lesnik bên kia phố, mé giáp sông Thames. Ông băng ngang phố, tiếng còi xe ré lên liên tục, những chiếc taxi lạng tay lái tránh Shaw trong khi Katie chạy sau gọi dừng lại trước khi ông tự giết mình.
Shaw hét lên với Lesnik lúc này đang chạy dọc theo vỉa hè. Gã đàn ông Ban Lan quay lại trong chốc lát, gương mặt đầy sợ hãi.
Phát đạn đi trúng giữa trán Lesnik. Gã đứng khựng một lúc, dường như không biết rằng đời mình vừa chấm dứt. Rồi gã ngả người ra sau vắt người qua lan can. Vài giây sau cơ thể Lesnik chạm xuống mặt nước sông Thames. Rồi một lát nữa gã biến mất dưới làn nước mờ mờ của dòng Thames, mặt nước ngả màu đỏ thẫm trong chốc lát.
Nghe tiếng súng, ngay lập tức Shaw hụp người xuống. Khi Katie bắt đầu chạy vọt qua gọi với theo Lesnik, ông thò cánh tay còn khoẻ ra chụp lấy chân cô giật xuống rồi kéo ra phía sau một chiếc xe đang đậu để tránh đạn.
"Cúi xuống!" Shaw hét. "Đó là đạn súng trường tầm xa đấy". Rồi ông ló đầu lên trên thanh cản sốc của xe và nhìn quanh, tìm kiếm dấu hiệu phản quang từ một khẩu súng bắn tỉa song không thấy gì.
Ông ngoái lại nhìn Katie, nét mặt dịu lại. Cô đang run lẩy bẩy.
"Giờ thì ổn rồi", ông vòng một tay quanh người Katie.
"Không, không ổn", cô gắt lên và gạt phắt tay Shaw ra. "Ông phải tới đây. Ông phải chen vào. Và giờ thì người đàn ông vô tội đã chết! Vì ông đấy!"
"Chẳng ai trong chúng ta biết anh ta thực sự vô tội đến mức nào", Shaw điềm tĩnh nói. "Nhưng giờ thì chúng ta cần rời khỏi đây. Cảnh sát..."
"Ông có thể bỏ chạy. Tôi muốn nói chuyện với cảnh sát. Đó sẽ là thông tin tốt làm nền cho bài báo".
"Cô vẫn sẽ viết à?" Shaw nói vẻ không tin.
"Ông có thể cá là tôi sẽ viết đấy. Mà ông muốn biết một điều hay hay không? Cho tận tới khi ông can thiệp vào toàn bộ chuyện này, tôi đã quyết định hoãn lại, dù chỉ trong một thời gian. Nhưng giờ thì sao?" Katie nhìn về phía cái xác Lesnik đang nằm. "Giờ tôi đã đổi ý".
"Katie, hãy nghe tôi..."
Cô lại cắt lời ông lần nữa. "Không, ông hãy nghe tôi, Shaw. Tôi biết người phụ nữ ông yêu đã bị giết. Tôi biết ông đang đau đớn. Tôi biết bây giờ cuộc đời của ông còn khốn nạn hơn đời tôi, nhưng ông đã vượt quá ranh giới rồi. Không phải, giờ thì ông đã xoá nó đi rồi. Tôi sẽ không bao giờ tin ông nữa".
Tiếng còi hụ vang tới tai họ. Shaw liếc đi chỗ khác rồi lại nhìn Katie.
"Ông nên đi đi. Bây giờ cảnh sát không phải bạn tốt nhất của ông đâu".
"Katie, tôi không nghĩ cô biết mình đang dấn thân vào việc gì".
"Việc tôi đang dấn thân vào, đồ thối tha kia, là sự thật. Giờ thì hãy xéo khỏi đây".
Đôi mắt Shaw lại quét qua Katie trong chốc lát, nhưng dường như chúng không còn sức mạnh đối với người phụ nữ này.
"Ngay bây giờ" Cô quát vào mặt ông.
Khi Shaw đứng dậy bước đi, Katie nói: "Đừng lo, tôi sẽ không nhắc tới tên ông trong bài báo đâu. Hãy coi đó là món quà chia tay.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật