Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
hiếc giường sắt lăn bánh, phát ra tiếng rít thấu tận xương tủy Shaw. Nơi này đầy mùi hoá chất, nước tiểu và những thứ mà ông không muốn nghĩ tới.
Frank đứng bên cạnh ông.
"Này Shaw, ông không phải làm việc này đâu. Thực ra tôi nghĩ ông không nên làm việc này. Sao lại nhớ tới cô ấy như thế này, ở nơi này?" ông ta vẫy tay chỉ quanh nơi đã được tẩy trùng.
"Ông đúng", Shaw nói. "Nhưng tôi vẫn phải làm".
Frank thở dài và gật đầu với nhân viên trông giữ nhà xác.
Trong chốc lát, khi những ngón tay của người đàn ông nắm chặt tấm vải phủ, Shaw chỉ muốn bỏ chạy, chạy ra ngoài ánh mặt trời trước khi quá muộn. Nhưng ông vẫn đứng đó khi tấm vải phủ được kéo lên, rồi Shaw cúi xuống nhìn Anna. Hay đúng hơn là nhìn xuống những gì còn lại của cô.
Ông đã cố không chằm chằm nhìn vết thương giữa trán hay những vết hình chữ V để lại - nơi các nhân viên pháp y phải mổ Anna nhằm tìm những đầu mối giúp lần ra kẻ đã giết cô, hay vết của hai viên đạn đã xuyên qua ngực người yêu mình. Nhưng Shaw thấy rằng đó là tất cả những gì ông có thể thấy, sự hủy hoại hoàn toàn ở người phụ nữ xinh đẹp nhất ông từng thấy. Thậm chí ông không thấy được sự âu yếm từ đôi mắt xanh của Anna bởi chúng đã vĩnh viễn khép lại.
Ông gật đầu với nhân viên giữ nhà xác lần nữa và quay đi. Chiếc giường lăn trở lại vị trí cũ, cánh cửa ken két đóng lại, Frank giúp Shaw bước ra căn phòng của thần chết trên đôi chân run rẩy.
"Ta đi uống cho say thôi", Frank nói.
Shaw lắc đầu. "Tôi phải tới căn hộ của Anna".
"Cái gì, ông bị tâm thần à? Đầu tiên thì ông đòi nhìn cô ấy trong nhà xác, giờ thì lại muốn xé bóp nát tim mình thêm chút nữa. Để làm gì, Shaw? Cô ấy có sống lại được đâu".
"Tôi đâu có bảo ông đi cùng. Nhưng tôi phải thế".
Frank vẫy một chiếc taxi. "Được, nhưng tôi vẫn đi".
Họ vào xe và Shaw đưa địa chỉ cho tài xế. Rồi ông thò đầu ra cửa sổ cố chặn lại cơn buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên.
Lẽ ra ông đã không nên tới nhà xác. Không nên nhìn thấy cô như thế. Không nhìn Anna.
Không nên, nhưng đã phải thế.
Vài phút sau Shaw mở cánh cửa căn hộ của Anna, bước vào rồi ngồi xuống sàn, Frank đứng gần đó nhìn ông chăm chú. Khi ngó quanh thấy những thứ quen thuộc, Shaw dần trấn tĩnh. Đây là nơi của Anna còn sống, còn vương hơi thở của cô chứ không phải cái xác bị mổ phanh mà ông vừa bỏ lại nằm trên chiếc giường sắt không gỉ khốn kiếp kia. Ở nơi này Anna không chết, không bị sát hại.
Shaw đứng dậy cầm lên một tấm ảnh trên bệ lò sưởi, đó là ảnh ông chụp cùng Anna ở Thụy Sĩ năm ngoái. Cô là tay trượt tuyết giỏi, Shaw kém một chút. Nhưng cả hai đều rất vui vẻ. Một tấm ảnh nữa hai người chụp ở Australia. Tấm thứ ba chụp cả hai trên lưng con voi được Anna đặt biệt hiệu là Balzac vì nó rất thích thứ cà phê được uống từ cốc bằng vòi.
Mọi chỗ đều có những thứ thuộc về cô, tình yêu của cô, đam mê của cô.
Của cô.
Shaw ngồi xuống lần nữa. Chỉ trong ít giây ông phải chịu đựng hàng triệu ý nghĩ rõ mồn một chạy qua đầu một kẻ bị mất người thân yêu trong khoảnh khắc này. Vết cắt do lưỡi cưa của Adolph để lại không thấm gì với nỗi đau mà ông đang thấy bây giờ. Chỉ là một vết đau rỉ máu so với việc cả đầu óc, cơ thể và tâm hồn bị nghiến nát từ từ. Chẳng có loại thuốc giảm đau nào phát huy được hiệu lực trước nỗi đau này.
Hẳn Frank đã nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt Shaw. "Nào Shaw, giờ bọn ta đi uống thôi".
Cuối cùng Shaw nhận ra rằng ông cũng không thể ở đây nữa. Phần nào đó hình ảnh Anna đang sống còn nguy hiểm cho ông hơn cái xác trên chiếc giường sắt. Nó gợi lại thật rõ ràng những gì ông đã mất, những gì cả hai cùng đánh mất.
Ông gượng đứng dậy. Trước khi Frank kịp chạm vào tay nắm cửa, nó đã xoay và cửa bật mở.
Trong chốc lát Shaw và Frank đã đứng đối mặt với cha mẹ Anna.
Mặt Wolfgang đỏ bầm lên. Ông già nhoài người túm lấy Shaw nhưng ông đã lùi lại, thoát khỏi tầm tay với.
"Không, Wolfgang, không!" Bà vợ hét lên.
"Con quỷ này, chính con quỷ này". Wofgang giận dữ đến mức như bùng lên, cứ vài từ lại nghẹn ứ, lúc nào hai mắt cũng bắn tia lửa căm thù về phía Shaw khi này đã lùi lại và không biết phải làm thế nào.
"Kiềm chế đi nào", Frank nói. "ông ấy cũng đang đau khổ đấy".
"Các anh đang làm gì ở đây?" Natascha hỏi, một tay túm chặt lấy cánh tay chồng, cố giữ ông lại.
"Đừng có nói chuyện với nó, với con lợn bẩn thỉu ấy", Wofgang gầm lên. "Nó đã giết con gái chúng ta. Nó đã giết Anna".
Giờ thì Shaw tiến lên một bước, đôi mắt xanh quắc lên. "Ông nói điều quái quỷ gì vậy? Tôi không liên quan gì tới cái chết của Anna".
"Shaw, để tôi giải quyết việc này", Frank lên tiếng.
Wofgang chỉ thẳng một ngón tay mập mạp vào mặt Shaw. "Nếu không có mày thì Anna đã không chết. Mày đã giết nó".
Frank hét lên: "Gượm đã! Đó là điều vô lý!"
Shaw bắt đầu bước qua ông ta nhưng Wofgang đột ngột vươn người về phía trước túm chặt lấy họng ông, trọng lượng của cơ thể khổng lồ khiến cả hai người đàn ông bị xô mạnh về phía sau, va vào tường. Natascha hét lên và cố kéo chồng ra. "Không! Không! Wofgang! Không!"
Frank cố lôi Wofgang khỏi Shaw nhưng ông già quá nặng.
Bờ vai lực lưỡng của Wofgang đập vào cánh tay bị thương của Shaw khiến ông gầm lên đau đớn. Ông cố đẩy người đàn ông Đức to lớn khỏi mình bằng cách thúc một gối vào bụng ông già. Khi Wofgang lao vào lần nữa, Shaw lách qua một bên né được đối thủ thấp hơn mình nhiều, lúc này đang thở hổn hển với gương mặt đỏ lựng khiến Shaw nghĩ hình như ông ta đang đau tim. Wofgang đâm sầm vào tường. Trước khi ông già kịp xoay lại tấn công tiếp, Shaw đã dùng tay điểm trúng một huyệt trên cái cổ dày bự. Wofgang sụp xuống sàn thét lên vì đau.
Ngay sau đó chiếc ví dày nặng của Natascha đập trúng mặt Shaw, xé toạc má ông. Shaw cảm thấy máu chảy xuống mặt. Frank giật phắt chiếc ví khỏi tay bà già và quăng sang phía bên kia phòng. Natascha quỳ gối bên chồng, choàng hai cánh tay bảo vệ ông.
Ngực thở dồn dập, máu chảy cả vào miệng, Shaw trừng trừng nhìn xuống hai người. "Ông ấy ổn chứ?"
"Anh cút đi! Cút ngay đi!" Bà Natascha quát vào mặt Shaw. "Anh hãy để cho chúng tôi yên. Anh đã gây ra đủ rồi. Đủ rồi!"
"Tôi không..." Shaw dừng lại. Có ích gì chứ?
Frank đang lôi ông ra cửa. "Chúng ta hãy ra khỏi đây trước khi ai đó bị thương thật".
Shaw lau máu trên mặt, quay người bước ra khỏi phòng và đóng sập cánh cửa lại phía sau lưng.
Khi họ bước xuống cầu thang, Frank nói: "Không có người nào bảo họ rằng ông là dạng quỷ dữ, Shaw. Chúng tôi chỉ..."
Shaw đột ngột dừng lại, ngồi xuống bậc cầu thang và buông ra một tiếng nức nở to đến mức nó dội vào tường nghe như tiếng đạn pháo.
Những giọt máu còn lại trên mặt ông bị quét sạch bởi nước mắt đang tuôn ra thành dòng lớn. Trong mười phút ông khóc đến mức không dừng nổi, người hết nghiêng sang bên nọ lại ngả về bên kia.
Frank chỉ biết đứng đó nhìn, hai tay nắm chặt vào nhau, mắt rưng rưng.
Rồi Shaw ngừng khóc cũng đột ngột như khi ông bắt đầu. Ông đứng dậy, lau khô mặt.
"Shaw?" Frank nói, mắt nhìn ông đầy cảnh giác, "Ông ổn chứ?"
"Tôi hoàn toàn ổn", Shaw trả lời với giọng của một cái máy. Rồi ông vội vã lao xuống cầu thang, bỏ mặc Frank đứng nhìn theo.
Khi ra tới phố, Shaw bắt đầu chạy. Chạy có chủ đích, ông đã hết đau buồn, cố gắng đối mặt bằng cách mặc cho quá trình đau khổ thông thường diễn ra thì có ích gì? Ông sẽ chẳng bao giờ vượt qua được cái chết của Anna. Vậy nên bây giờ ông cần quay trở lại việc gì đó thực sự đáng quan tâm: Trả thù. Ông sẽ không để quên điều đó lần nữa. Ông sẽ không dừng bước cho tới khi thực hiện được việc ấy.
Và Shaw biết bắt đầu việc đó từ đâu.
Katie James.
Lần này ông sẽ không chấp nhận câu trả lời 'Không'.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật