Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ưa tôi đi gặp tay này", Shaw nói với Katie khi cả hai ngồi trong phòng ông ở khách sạn Savoy. Cô vừa mới kể cho ông nghe xong về cuộc gặp với anh chàng Ba Lan.
"Tôi không thể làm thế", Katie đáp. "Tôi đã hứa rồi".
"Tôi không quan tâm cô đã hứa gì. Anh ta là nhân chứng sống trong vụ điều tra giết người".
Katie nhìn ra ngoài, tháp đồng hồ Big Ben, toà nhà Quốc hội, Mắt London (vòng đu quay cao nhất châu Âu, còn có tên là Vòng quay thiên niên kỷ) hình tròn đang chằm chằm nhìn lại cô, ngăn giữa là sông Thames hẹp. "Ông không nghĩ rằng tôi biết điều đó sao?"
"OK, vậy hãy nói cho tôi tên anh ta".
"Ừ, được rồi. Thế nếu tôi cho ông xem ảnh và đưa cả địa chỉ liên lạc của anh ta nữa thì sao nhỉ?"
"Đây không phải chuyện đùa đâu! Nhiều người chết rồi đấy".
Katie quay ngoắt lại. "Đừng có ném thứ vớ vẩn ấy vào mặt tôi. Tôi làm báo để kiếm sống, được chưa? Ông đã bao giờ nghe thấy cụm 'bảo vệ nguồn tin' chưa? Ngày nào các nhà báo cũng dùng đến nó. Thậm chí một số người còn đi tù để bảo vệ nó - điều tôi đã làm trước đây. Thế nên hãy dành bài giảng về luật cho kẻ khác".
Shaw nhìn xuống và Katie nhận thấy rằng cô đã đi quá xa. Cô ngồi xuống đối diện với ông và nói khẽ. "Này, không có ai trên thế giới này muốn tìm ra kẻ giết Anna hơn ông. Tôi cũng muốn làm việc đó. Nhưng tôi còn có công việc. Tôi đã được giao viết bài về vụ này, tôi phải thực hiện đúng tư cách một nhà báo chuyên nghiệp!"
"Cô kể cho tôi nghe những gì tay thanh niên ấy kể với cô rồi hy vọng tôi dừng lại ở đó hả? Sao lại kể cho tôi nếu cô không muốn đưa tôi tới gặp hắn?"
Katie ngồi lùi lại, kẹp hai tay vào đùi. "Tôi ước mình có câu trả lời chính xác nhưng lại không có. Tôi chỉ muốn ông biết. Tôi nghĩ tôi chỉ muốn ông nói rằng anh ta nói sự thật".
"Cô tin anh ta không?"
"Những chi tiết tôi nói với ông, chiếc máy photocopy, những thi thể gần cửa trước, người đàn ông tên Bill Harris hả? Vì ông đã vào trong ấy, ông có thể xác minh không?"
"Chiếc máy photocopy trên tầng hai và các xác chết gần cửa trước thì đúng, chính xác cả. Tôi sẽ xem chỗ chứa đồ trong máy photocopy có đủ rộng để anh ta chui vào không. Tôi không có danh sách đầy đủ về những người chết nên chẳng thể xác minh về ông Harris này, nhưng kiểm tra thông tin này sẽ dễ thôi. Cô nói rằng anh ta vào và ra bằng cửa sau hả?" Katie gật đầu. "Thế thì đó là lý do chúng tôi không thấy anh ta trong đoạn băng video. Nó chỉ ghi lại đường từ ngoài phố vào toà nhà".
"Thế là anh ta có vẻ đáng tin", Katie khấp khởi hy vọng.
"Nếu anh ta ở bên phía những kẻ giết người, anh ta cũng sẽ biết tất cả những điều này".
"Tôi cũng đã nghĩ tới điều đó nhưng anh ta không có vẻ như vậy. Cơ bản anh ta là một tay Ba Lan nhỏ bé gầy giơ xương và sợ đến mất trí".
"Kẻ chỉ tình cờ bước tới trước mặt cô trên con phố trước hiện trường vụ giết người nhỉ? Cô không nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ?"
"Có lẽ thế, nhưng anh ta còn nghe thấy tôi nói chuyện với viên cảnh sát. Thế nên biết chắc tôi là nhà báo. Và chẳng có gì không bình thường khi một kẻ sống sót trở lại nơi đã xảy ra chuyện ấy. Cảm giác tội lỗi, tất cả".
"Nghe có vẻ cô đang rất cố gắng tự thuyết phục mình vậy''.
"Tin tôi đi, tôi sẽ xác minh về tay này bằng mọi cách có thể".
"Vậy cô muốn gì từ tôi?" Shaw hỏi.
Katie thở phào, "Ông đã khẳng định khá chắc với tôi rằng anh ta đã từng trong đó. Tôi nghĩ, à...tôi sẽ tiếp tục với bài báo".
Shaw đứng dậy và chằm chằm nhìn cô. "Cô nói về cái quái gì thế? Bài báo nào?"
Katie nhìn lại ông với sự hoài nghi không kém. "Một người tận mắt chứng kiến Vụ thảm sát London ông không nghĩ chủ đề đó đáng viết à?"
"Katie, anh ta nói rằng bọn giết người nói tiếng Nga".
"Ừ, thế thì sao?"
Shaw trông có vẻ rất bối rối khi Katie nhìn ông đầy nghi hoặc
"Có điều gì ông chưa nói với tôi à?" Cô nói.
"Tôi sẽ chỉ nói cho cô biết nếu cô hứa không viết bài báo".
"Tôi không thể làm thế, Shaw. Tôi không thể. Tôi sẽ không làm thế! Đây là vấn đề tin tức".
"Ngay cả khi nó có thể châm ngòi cho một cuộc thế chiến mới?"
"Thế chiến!" Katie thốt lên.
"Nếu tôi nói cho cô nghe, cô không bao giờ được nhắc lại với ai, ở đâu, kể cả trên văn bản. Đó là điều kiện của tôi. Hoặc giữ kín hoặc đừng quan tâm".
Katie do dự một lúc rồi gật đầu. "Đồng ý".
"Họ tìm thấy những bằng chứng trong toà nhà cho thấy rằng Công ty Phượng hoàng đứng sau chiến dịch Hiểm họa đỏ".
Katie đứng phắt dậy. "Cái gì? ông chắc không?"
"Chắc là các bằng chứng ở đó không à? Có. Chúng thực sự có ý nghĩa gì thì tôi không biết"..
"Rồi nhân chứng của tôi nghe thấy những tên giết người nói rằng đó là lệnh của Gorshkov".
"Mẹ kiếp, sao cô không bảo tôi chuyện ấy?"
"Nào, xem ai đang nói về chuyện giấu mọi thứ nào? Cũng như ông, tôi có xu hướng giữ kín mọi chuyện. Nhưng nếu Công ty Phượng hoàng liên quan đến việc thực hiện chiến dịch Hiểm họa đỏ, điều đó lý giải cho việc những tên người Nga nhận lệnh của Gorshkov tấn công nơi ấy".
"Nhưng điều đó không có thật. Chiến dịch Hiểm họa đỏ là chuyện dựng lên".
"Làm thế nào ông chắc chắn được về chuyện ấy? Tôi đã trông thấy những tài liệu đó trong văn phòng của Anna. Có lẽ không phải cô ấy nghiên cứu về nó. Có lẽ khi đó cô ấy đang thực hiện việc ấy".
"Và lại bày bừa những thứ đó cho cô thấy trong khi cả thế giới đang cố tìm ra kẻ nào đứng sau Hiểm họa đỏ à?" Shaw nói đầy hoài nghi.
Giờ thì tới lượt Katie có vẻ không tin ở bản thân. "Tôi nghĩ điều đó không có lý, nhưng làm thế nào những thứ có thể gây thế chiến lọt vào công ty ấy được? Hẳn là tôi đã không được biết chuyện ấy".
"Gorshkov từng thề rằng bất kỳ kẻ nào đứng sau chiến dịch tuyên truyền đồng nghĩa với việc tự đưa mình ra làm mục tiêu chịu tấn công".
"Công ty Phượng hoàng chứ không phải một đất nước bị tấn công".
Shaw hít một hơi sâu rồi nói: "Công ty Phượng hoàng nằm dưới sự điều hành của người Trung Quốc hay ít nhất cũng có mối liên hệ chặt chẽ với họ".
Katie thốt lên. "Người Trung Quốc ư? Ông chắc không?"
"Có. Tôi đã gặp một trong các chủ sở hữu công ty. Ông ta đã xác nhận điều ấy".
"Nhưng ông có thực sự tin là Nga sẽ tấn công Trung Quốc không?"
"Ai mà biết nổi? Nhưng điều cuối cùng chúng ta cần tìm thấy là câu trả lời đối với câu hỏi đó là cô".
"Nhưng nếu chính phủ Nga cử đám sát thủ tới trả thù Công ty Phượng hoàng và họ biết về mối liên hệ với Trung Quốc thì có vẻ đó là hành động gây chiến diễn ra ngay tại đây. Thực sự tôi ngạc nhiên tại sao Gorshkov không lên các diễn đàn thế giới và nói với mọi người rằng ông ta đã làm việc ấy".
"Ông ta không thể làm thế. Hầu hết những người bị giết là công dân của Anh. Cho bốc hơi cả một lũ Taliban trong vùng núi của Afghanistan là một chuyện nhưng cô không thể đàng hoàng vào London giết gần ba chục con người rồi lại huênh hoang về chuyện ấy được. Tôi chẳng quan tâm cô có phải người Nga không. Người Anh cũng có vũ khí hạt nhân. Đồng minh thân cận nhất của họ lại là Mỹ. Ngay cả Gorshkov cũng không muốn động tới con đười ươi gần bốn trăm ki-lô này đâu. Chúng ta lại không biết chắc liệu người Nga biết về mối liên hệ với Trung Quốc".
"Nhưng chẳng có gì trong những điều ông đã nói cho tôi là lý do không viết bài báo. Một nhân chứng nói rằng một số kẻ ăn lương của Gorshkov đã làm điều ấy. Tôi sẽ không nói gì về tài liệu liên quan tới chiến dịch Hiểm họa đỏ hay mối liên hệ với Trung Quốc bởi tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ không làm việc ấy. Nhưng thông tin người Nga đã tấn công toà nhà ấy xuất phát từ nguồn tin của tôi, đó là câu chuyện mà thế giới cần biết".
"Nào, xem ai không thể suy luận đây! Nếu người Trung Quốc nghĩ rằng người Nga đã hủy diệt một trong các cơ quan của họ thì sao? Họ có thể trả đũa Nga".
"Nhưng ngay cả ông cũng nói rằng tài liệu của Hiểm họa đỏ là thứ vớ vẩn. Nó là đồ giả tạo cài vào. Người Trung Quốc không đứng sau vụ ấy".
Shaw lắc đầu giận dữ. "Chính xác là thế, Katie. Cô không hiểu sao? Nga sẽ không cài thứ đó vào, đặc biệt nếu họ biết về mối liên hệ với Trung Quốc. Mục đích là gì? Họ sẽ không gây chiến với Trung Quốc bằng cách quy chụp cho nước này. Thậm chí hai nước có tiềm lực quân sự ngang nhau. Nếu muốn giở trò đó, họ sẽ chọn một nước có thể cho tiêu diệt dễ hơn nhiều. Này nhé, cứ chọn đại chữ cái đầu là A là có Albania. Cuộc chiến sẽ chỉ diễn ra trong vòng hai mươi bốn giờ. Nhưng Trung Quốc thì sao? Cứ một lính Nga thì họ có ba người. Rồi họ còn có vũ khí hạt nhân nữa".
Katie trông có vẻ bối rối. "Thế chính xác ra thì ông đang nói gì?"
"Rằng người Nga đã không làm việc đó. Và Công ty Phượng hoàng không đứng sau Hiểm họa đỏ, người Trung Quốc cũng vậy".
"OK, vậy ai đứng sau tất cả?" Katie hỏi với giọng hoài nghi.
"Có bên thứ ba dính vào. Bên đang chơi một trò gì đó mà tôi chưa hiểu hoàn toàn, nhưng tôi hiểu trò ấy được tính toán sao đó nhằm đẩy Nga và Trung Quốc vào thế đối đầu".
"Vậy ý ông là nguồn tin của tôi không đúng về sự dính líu của Nga?"
"Nếu hắn nói rằng hắn nghe thấy bọn kia nói bằng tiếng Nga rằng bọn chúng làm việc cho Gorshkov thì vâng, tôi nghĩ có lẽ hắn nói dối, bởi tôi không tin rằng những tay sát thủ ấy làm cho Nga. Hoặc theo giả thiết khác, nếu đó là những điều chúng nói ra thực sự thì bằng cách nào đó chúng đã biết có hắn đang ở trong toà nhà và để cho hắn sống để có thể kể lại điều hắn đã nghe thấy hoặc điều chúng muốn hắn nghe thấy".
Katie bẻ ngón tay. "Anh ta nói rằng anh ta nghe lỏm được mấy gã người Nga - hoặc theo ông là những kẻ đóng giả người Nga - nói tới kẻ nào đó khác đang ở trong toà nhà. Nếu theo dõi phía sau toà nhà, chúng sẽ thấy anh ta đi vào. Thế nhưng chúng không lục soát thêm lần nữa bởi một cửa sổ bị đập vỡ, một phụ nữ đã thò đầu ra ngoài phòng kêu cứu khiến chúng sợ cảnh sát sẽ tới".
Mặt Shaw tối sầm lại. Katie nói. "Chuyện đó đã xảy ra phải không?"
Ông từ từ gật đầu. "Người phụ nữ đó là Anna. Cô ấy đã đập vỡ kính cửa sổ phòng mình, cố thoát ra ngoài bằng cách đó nhưng bị giết trước khi kịp làm việc ấy".
"Làm sao ông biết được chuyện ấy?"
"Có một camera trên phố ghi lại được".
"Chúa ơi, ông đã trông thấy việc đó xảy ra sao?" Katie đặt một bàn tay lên tay Shaw. "Shaw, tôi không biết phải nói gì nữa".
"Hãy nói là cô sẽ không viết bài báo".
"Tôi không làm thế được. Thế giới đáng được nghe về chuyện này".
"Thật sao? Ngay cả khi đó toàn là những điều dối trá à? Hay có lẽ Katie James tin rằng cô ta xứng đáng được trở lại đỉnh cao, bằng bất cứ cách nào cô ta có thể làm? Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với ngày tận thế như chúng ta đã biết?"
Mặt Katie đỏ lựng lên và cô quay ngoắt đi. "Đó không phải lý do tôi làm việc này!"
"Thế nói cho tôi nghe tại sao cô đang làm đi".
"Tôi là nhà báo. Tôi có chủ đề, chủ đề của cả thập kỷ! Tôi không thể dừng lại chỉ vì ông đưa ra một mớ giả thuyết hay vì ông nói rằng thế giới có thể diệt vong".
"Và nếu tôi đúng thì sao? Cô có sẵn sàng giải quyết hậu quả đó không?"
"Có", Katie nói nhưng giọng hơi run run.
"Thế thì chúng ta không còn gì để nói nữa". Shaw đứng dậy và mở rộng cửa.
"Shaw, xin đừng làm thế này".
"Chúng ta không còn gì để nói", ông nói với giọng cứng rắn.
Katie từ từ đứng dậy và bước qua Shaw, ông đóng sầm cánh cửa ngay sau lưng cô.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật