Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ác thứ được sắp đặt gọn gàng trên bàn, bên cạnh là một bộ máy tính. Royce vừa cho Shaw và Phượng xem mấy thứ trên màn hình. Phượng ngồi trên ghế, gương mặt thất thần, trong khi Shaw chầm chậm xem thứ gì đó có chữ viết tay.
"Vậy ông nói rằng mình không hề biết gì về bất kỳ những thứ này?" Royce nói, vẻ tự tin trong giọng nói vang khắp phòng như một loạt đạn.
Phượng gật đầu. "Đúng thế", ông ta nói đầy chắc chắn. "Tôi không hề biết gì".
"Ông Phượng, để tôi làm rõ điều này với ông. Khắp toà nhà này có những tài liệu chứng tỏ rõ ràng rằng Công ty Phượng hoàng là một phần của chiến dịch tuyên truyền chống lại Nga. Trên những tài liệu ấy lại có dấu vân tay của các nhân viên công ty ông. Các ổ cứng máy tính ở đây chứa hàng chục ngàn file ghi lại mọi hoạt động, từ việc tạo ra cái gọi là 'Viên bi kịch' tới các chi tiết về anh bạn Konstantin, rồi những nội dung tuyên truyền được phát tán có liên quan tới chiến dịch đã nêu. Trong ổ cứng của các ông có hơn ba mươi ngàn cái tên Nga, cũng là những cái tên và lý lịch đã được tung lên mạng Internet kèm theo tuyên bố tất cả là nạn nhân của Hiểm họa đỏ do Nga gây ra".
"Tôi không biết làm thế nào những thứ đó tới được đây", Phượng lắp bắp. "Hoàn toàn không!"
"Ông có giám sát những việc thực hiện ở đây không, thưa ông?"
Phượng giận dữ. "Chúng tôi để cho người của mình tự do khám phá những gì họ muốn. Sự tham gia của chúng tôi chỉ mang tính tối thiểu. Trước đây tôi chưa khi nào đặt chân tới toà nhà này".
"Rồi, có vẻ như sự khám phá của các nhân viên của ông vượt quá phạm vi một chút rồi. Ông có hiểu tầm ảnh hưởng của tình huống chúng ta đang gặp tại đây không?"
Phượng nhìn Royce. "Tôi không hiểu ông muốn nói gì".
"Các ông có mối liên hệ nào với chính phủ Trung Quốc không?"
"Tôi không nghĩ rằng điều đó có liên quan..."
Shaw chen ngang. "Gorshkov đã thề rằng bất kỳ kẻ nào đứng sau chiến dịch bôi nhọ cũng sẽ bị coi là kẻ đã thực hiện hành vi gây chiến với đất nước ông ta. Nếu các ông có bất kỳ mối liên hệ nào với chính phủ Trung Quốc thì các ông vừa châm ngòi cho một cuộc chiến giữa Cộng hoà nhân dân Trung Hoa và Liên bang Nga đấy".
Phượng đứng bật dậy. "Thế thật lố bịch!"
Royce nhận xét. "Nhưng với phần thế giới còn lại thì sẽ gần như chẳng có gì lố bịch hết, thưa ông".
Shaw chêm vào bằng giọng nhẹ nhàng hơn. "Các ông hiện có mối liên hệ nào với chính phủ Trung Quốc không? Nói sớm vẫn hơn đấy".
Phượng đột ngột trông có vẻ không chắc chắn, ông ta lùi lại và ngồi xuống. "Có thể suy luận, thế nghĩa là có lẽ một số người..."
Shaw ngả sát khuôn mặt đầy lo sợ của Phượng. "Tôi chắc chắn ông hiểu rằng nói cho chúng tôi biết sự thật đúng là lựa chọn duy nhất của ông".
Phượng liếm môi và xoay xoay một chiếc nhẫn trên tay. "Một phần kinh phí của chúng tôi nhận từ chính phủ". Rồi ông ta bật ra một tràng liền. "Các đối tác của tôi và tôi đã làm khá nhiều việc với đảng cộng sản về vấn đề phát triển kinh tế cả ở Trung Quốc và các nước khác. Chúng tôi lập ra Công ty Phượng hoàng nhằm mục đích duy nhất là nỗ lực hiểu biết sâu sắc hơn các vấn đề toàn cầu giúp cho Trung Quốc thích nghi tốt hơn với vai trò lớn hơn trong quan hệ quốc tế. Chẳng có gì nghi ngờ rằng đến thời điểm nào đó, nền kinh tế của chúng tôi sẽ trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới. Điều đó sẽ đi cùng trách nhiệm, trách nhiệm mà chúng tôi xem xét một cách nghiêm túc. Vì thế chúng tôi tìm cách tự giáo dục về những vấn đề sống còn trên khắp thế giới. Lập ra một tổ chức học thuật và đưa vào đó vài trong số những bộ óc siêu việt nhất có vẻ là một bước đi hợp lý".
Shaw gắt lên: "Nhưng các ông vẫn cố tình che giấu quan hệ với chính phủ Trung Quốc bằng câu chuyện tay triệu phú người Arizona phải không?"
"Chúng tôi bị hiểu lầm ở nhiều nơi trên thế giới". Phượng bắn một tia nhìn về phía tay nhân viên MI5. "Kể cả ở đất nước của ông, ông Royce. Chúng tôi không muốn bất kỳ sự nghi ngại hay hiểu lầm nào ảnh hưởng tới công việc mà Công ty Phượng hoàng thực hiện".
"Có ai trong số người làm việc ở đây biết về những mối liên hệ này không?" Royce hỏi.
Shaw đã biết câu trả lời từ trước. Nếu có thì Anna đã bảo ông rồi.
"Không", Phượng đáp. "chúng tôi không nghĩ điều ấy có ý nghĩa hay liên quan tới công việc của họ. Họ làm việc cho ai thì có vấn đề gì khi các mục đích đều tốt đẹp?"
"Ông có phải đảng viên đảng cộng sản không?" Royce hỏi.
"Tôi không hiểu..."
"Xin hãy trả lời câu hỏi!"
"Các ông phải hiểu..."
"Có phải không?" Royce nói như quát.
"Có. Tôi là đảng viên, giống như rất nhiều đồng bào khác", Phượng chống chế.
Tay nhân viên MI5 vung cả hai tay lên. "Đây là một việc làm hoàn toàn, cực kỳ ngu xuẩn".
Với vẻ mặt tái nhợt, Phượng nói: "Không, thưa các ông, chuyện này thật lố bịch. Công ty Phượng hoàng không liên quan đến bất kỳ thứ gì của Hiểm họa đỏ. Thậm chí chỉ đề cập tới chuyện đó đó còn là điều ngớ ngẩn".
"Bởi ông đã nói rằng trước đây ông chưa bao giờ tới nơi này, gần như ông không có điều kiện biết được điều đó, đúng không?" Royce vặn.
"Nhưng tại sao họ lại làm việc như thế?" Phượng nói gần như khóc.
"Ông có mấy đối tác?"
"Bốn"
"Tôi nghĩ ai đó nên hỏi họ", Royce nói. Rồi ông ta nhìn Shaw. "Bây giờ chuyện này chỉ có chúng ta biết. Nếu bất kỳ điều gì trong đó lọt ra ngoài, tôi khó mà tưởng nổi hậu quả với đất nước ông sẽ lớn đến đâu, ông Phượng".
"Các ông không thể tin rằng Nga sẽ tấn công chúng tôi".
"Gorshkov đã đặt cược toàn bộ uy tín cho việc sẽ thực hiện điều đó. Nếu không tin tôi, ông đi hỏi người Afghanistan xem".
"Có ai khác biết?" Shaw hỏi Royce.
"Một số rất ít của đội điều tra hiện trường. Khi cuộc điều tra bắt đầu chúng tôi gần như không nghĩ sẽ thấy thế này. Khi họ biết họ đang gặp phải những gì, đội ấy cấm tất cả tìm hiểu rồi gọi tôi đến".
"Tôi ngạc nhiên vì ông đã cho tôi vào đây", Shaw thẳng tuột.
"Wells bảo tôi rằng ông là người giỏi nhất mà họ có. Thế nên tôi nghĩ mình có thể tin ở tính kín đáo của ông, vả lại tôi cũng rất cần ông giúp".
"Thế thì ông sẽ có được cả hai thứ đó".
Royce quay về phía Phượng. "Tôi cần hộ chiếu của ông".
Nét mặt Phượng tối sầm lại. "Ông không thể làm thế".
"Đưa nó cho tôi", Royce giơ một tay ra.
"Tôi không phạm tội nào cả".
"Chuyện đó vẫn chưa rõ, đúng không?"
"Ông muốn gây ra một vụ việc mang tính quốc tế nữa à?"
"Vụ nữa ấy là gì?" Royce hỏi thẳng lại.
"Tôi muốn tới đại sứ quán Trung Quốc. Ngay lập tức".
"Trước tiên hãy đưa hộ chiếu rồi tôi sẽ xem liệu mình có thể chở ông đi không", Royce nói với giọng đủ dễ nghe, thậm chí lúc nói xong còn nở một nụ cười.
Phượng từ từ đưa ra cuốn hộ chiếu của mình. "Thế này thật đáng phẫn nộ"
"Hoàn toàn đúng", Royce đồng ý. "Mọi thứ chúng tôi phát hiện được ở đây cho tới nay đều đáng phẫn nộ".
Khi Phượng và Royce bước ra ngoài, Shaw nói: "Tôi sẽ lên phòng làm việc của Anna".
"Shaw, chúng tôi mới chỉ đưa thi thể ra ngoài. Các phần còn lại của nơi ấy đều chưa có ai động tới. chỗ ấy không được..."
"Tôi biết là thế".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật