Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50 : 50
ron Lesnik ngấu nghiến xơi chiếc bánh sandwich và uống ly cà phê bằng từng ngụm lớn. Một phần con người Katie thấy ghê tởm với kiểu ăn uống ấy, một phần lại thấy thông cảm. Hẳn là anh ta phải thấy sợ hãi lắm, cô nghĩ. Sợ hãi, có lẽ túng quẫn nữa, còn đói khát thì quá rõ rồi.
Lesnik chùi miệng và thở dài một tiếng nho nhỏ. Anh ta bắt gặp Katie đang chằm chằm nhìn mình nên nét mặt chuyển thành bối rối. "Cảm ơn cô đã cho ăn".
"Không có gì. Có phiền anh không nếu tôi dùng thứ này?" Cô lôi ra một chiếc máy ghi âm loại nhỏ.
"Không được đâu. Tôi kể cho cô nhưng không muốn người ta nghe thấy tôi nói". Anh ta lo lắng liếc quanh. "Tôi sợ lắm".
Katie cất chiếc máy đi. "Được rồi, tôi sẽ chỉ ghi lại thôi."
Lesnik có vẻ thoải mái hơn rồi ngồi dịch lại.
"Giờ hãy nói cho tôi nghe mọi điều anh nhìn và nghe thấy", Katie nói.
Câu chuyện của Lesnik chỉ dài có vài phút. Khi ấy anh ta đang có cuộc phỏng vấn với một ông già tên Bill Haris trên tầng hai.
"Sao khi ấy anh không bị giết?" Katie hỏi thẳng.
"Tôi vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang có phòng ông ấy", Lesnik giải thích. Khi trở lại anh ta nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét. Anh ta lủi vào căn phòng trống, trông thấy máy photocopy và leo vào đó. Rồi Lesnik nghe thấy những tiếng thét và tiếng súng nữa. Anh ta lắng nghe tiếng người bước lại gần, nghĩ rằng bọn chúng sẽ phát hiện ra mình. Lesnik nói với Katie rằng lúc ấy anh ta tin mình sắp chết. Trong lúc kể chuyện, anh ta phải dừng lại nhiều lần để uống chút nước và bình tĩnh lại. Cây bút của Katie như nhảy múa trên trang giấy khi cô ghi lại mọi điều Lesnik nói.
"Rồi chuyện gì xảy ra?"
"Tôi nghĩ, tôi hy vọng rằng lúc ấy bọn chúng đi cả rồi, bọn người có súng ấy. Nhưng rồi tôi nghe thấy gì đó".
"Anh đã nghe thấy gì?"
"Tôi nghe thấy hai gã đàn ông nói chuyện với nhau. Bọn chúng bước vào căn phòng tôi đang ẩn. Bọn chúng nói tiếng Nga. Tôi biết tiếng Nga. Vâng, tôi có thể nói tiếng Nga”.
"Bọn chúng nói gì?"
"Chúng nói chúng có danh sách, mọi cái tên trong đó đã chết cả”.
"Vậy là chúng biết những người làm việc trong toà nhà?"
"Tôi nghĩ là thế".
"Còn gì khác không?"
"Bọn chúng nói về người nào đó khác đi vào toà nhà nhưng chúng không có tên của anh ta. Chúng không nghĩ anh ta đã chết".
Ngay lập tức Katie hiểu ra. "Khi ấy chúng nói về anh"
Lesnik gật đầu. "Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi nghĩ bọn chúng sẽ sục cả toà nhà, lần này sẽ tìm ra tôi. Tôi đã rơi vào bẫy. Tôi biết tôi sắp chết". Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt gã đàn ông tội nghiệp.
Katie rót thêm cho anh ta chút cà phê. "Thế tại sao chúng không tìm ra anh?"
"Một tên nói với tên kia rằng chúng phải rời khỏi đó. Cửa sổ của một văn phòng đã bị vỡ. Một phụ nữ đã thò đầu ra cửa sổ hò hét. Bọn chúng phải đi ngay để đề phòng cảnh sát tới".
"Vậy là chúng rời khỏi đó?"
"Vâng, nhưng vừa đi chúng vừa nói chuyện. Có một tên nói rằng Gorshkov sẽ rất hài lòng khi nghe rằng nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp".
Suýt nữa ngòi bút của Katie chọc thủng trang giấy. "Gorshkov? Tổng thống Nga Gorshkov?"
Lesnik gật đầu. "Tôi nghe thấy tên ông ta, điều ấy khiến tôi ghê sợ. Mọi người đều biết rằng cũng như Putin, Gorshkov là cựu nhân viên KGB. Ông ta nhổ toẹt vào dân chủ. Mọi người ở Ba Lan đều biết điều ấy".
"Sao Gorshkov lại nhắm vào một tổ chức học thuật ở London?" Katie hỏi với giọng bối rối.
"Tôi không biết".
"Anh thoát ra thế nào?"
"Tôi đợi đám đàn ông rời khỏi đó. Tôi nghe tiếng cửa đóng lại và đợi thêm một chút nữa cho chắc chắn. Rồi tôi ra ngoài bằng cửa sau. Lối tôi đã vào đấy”.
"Sao không ra bằng cửa trước?"
"Người mà tôi đã nói chuyện, ông Harris ấy, ông ấy bảo tôi vào bằng lối đó. Khi tôi bảo ông ấy mình từ đâu tới, ông ấy nói rằng làm thế sẽ dễ dàng hơn cho tôi". Mặt Lesnik sa sầm. "Và tôi không ra bằng cửa trước bởi vì... vì có hai xác chết ở đó. Một ông già, một phụ nữ trẻ, đều bị bắn vào mặt". Anh ta trỏ vào mắt phải mình. "Bị bắn vào đây. Tôi không thể đi gần họ. Tôi ra bằng cửa sau, rồi bỏ chạy. Chạy một mạch về chỗ đang ở".
"Và anh chưa kể cho ai nghe về chuyện này chứ?"
Lesnik lắc đầu. "Nếu tôi kể, người ta sẽ tới giết tôi. Tôi chỉ đến đó tìm việc làm. Tôi đâu muốn chết".
"Được rồi, được rồi", Katie nói và đặt một bàn tay lên bờ vai gầy của anh ta để giúp trấn tĩnh lại. "Đây là bước tiến lớn đầu tiên".
"Bây giờ cô viết bài à? Cô không dùng tên tôi chứ?" Lesnik nói thêm vẻ lo lắng.
"Tôi đã hứa là không thế mà. Nếu có thêm câu hỏi nào nữa, tôi có thể tìm anh ở đâu?"
"Tôi ở một khu trọ gần sông". Anh ta viết địa chỉ ra một miếng giấy ăn cho Katie. "Tôi chỉ có đủ tiền cho chỗ ấy".
Một lần nữa Katie nhìn bộ quần áo cũ rách rưới và cơ thể tàn tạ của Lesnik. Cô thò tay vào túi rồi đưa cho anh ta ít tiền bảng. "Chừng này không nhiều nhưng tôi sẽ cố kiếm thêm cho anh ít nữa".
"Dziekuje. Tiếng Ba Lan như thế là ‘cảm ơn’ đấy".
"Không có gì".
Lesnik đứng dậy.
"Anh có số điện thoại để tôi có thể gọi không?"
Anh ta cười mệt mỏi. "Tôi chẳng có điện thoại. Tôi ở nhà trọ. Powodzenia"
"Tiếng Ba Lan thế là ‘chúc may mắn', phải không?"
Gương mặt Lesnik sáng bừng lên chốc lát. "Sao cô biết?”
"Chỉ là đoán thôi mà".
Khi anh ta bước đi, Katie thả người xuống ghế. "Bây giờ mình sẽ làm gì đây?" Một phần con người cô không thể tin rằng bất kỳ chút nào trong chuyện này lại đúng. Một gã đàn ông Ba Lan nói tiếng Anh đủ cho người khác hiểu lại tìm đến cô lúc đang ngoài phố. Cô! Rồi bắt đầu kể cho cô nghe câu chuyện mà tất cả mọi người trên thế giới đều thèm khát được nghe. Đúng vấn đề Katie được giao nhiệm vụ tìm hiểu. Không ai có thể may mắn như thế.
Thế nhưng góp nhặt những gì cô đã biết thì sao? Câu chuyện của anh ta có lý. Anh ta biết các chi tiết ở phía trong toà nhà - những chi tiết Katie sẽ phải xác minh. Anh ta có vẻ sợ hãi thực sự, và nếu nói đúng sự thực thì anh ta sẽ sợ hãi. Vả lại tại sao tay này lại nói dối cô chứ? Vì hắn là một gã điên rồ muốn được nổi tiếng trong mươi phút à? Nhưng tay thanh niên này không muốn lộ danh tính. Anh ta không muốn nổi tiếng. Anh ta nói sự thật thì sao?
Katie chồm dậy và vội chạy trở lại toà nhà của Công ty Phượng hoàng. Một người có thể giúp cô xác minh câu chuyện của Lesnik, đó là Shaw. Katie chẳng thích chuyện này lắm song tất cả những bản năng của một nhà báo của cô đang bốc cháy, đẩy cô về phía trước đến mục tiêu khó tới nhất: sự thật.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật