Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44 : 44
ọ đứng phía ngoài một nhà hàng nhỏ có thể nhìn ra sông Seine phía gần bến Gesvres. Nếu nghển cổ lên một chút, Katie có thể trông thấy những chóp nhọn của Nhà thờ đức bà chiếu xuống giữa con sông nổi tiếng. Bảo tàng Louvre nằm chếch về phía tây chưa tới một ki-lô-mét, ngục Bastille thì nằm xa hơn một chút về phía đông.
Cà phê đặc, bánh mì nóng, món trứng đơn giản ngon như thể chỉ có người Pháp mới biết làm.
"Cô đã gặp Anna ở London", Shaw nói. "Ở văn phòng hay ở nhà?"
"Ban đầu chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê, sau đó tới phòng làm việc của cô ấy".
"Khi các cô tới đó, cô có thấy điều gì bất thường không?"
Katie vừa nhún vai vừa dùng nĩa lấy một miếng trứng, bụng vẫn quặn lên. "Vừa bình thường vừa bất thường. Một căn nhà cổ ở một con phố yên tĩnh ngay trung tâm London với một loạt các học giả viết lên những thứ chẳng có ai đọc, ít nhất đó cũng là mô tả của Anna". Cô liếc nhìn Shaw. "Ông từng tới đó chưa?"
Shaw gật đầu. "Và chính vì thế, cách đây chừng một năm tôi kiểm tra hồ sơ về nhà đất để xem căn nhà đó đáng giá bao nhiêu. Cô thích đoán thử không?" Katie lắc đầu rồi vừa cắn một miếng bánh mì vừa nhìn Shaw tò mò. "Mười sáu triệu bảng Anh".
Miếng bánh mì suýt rơi khỏi miệng Katie."Như thế là trên ba mươi triệu đô-la".
”Đúng thế. Mà đó chỉ là giá mua cách đây mười năm. Bây giờ rõ ràng giá còn cao hơn nhiều”.
"Anna đã làm ở đó được bao lâu?”
"Năm năm. Cô ấy là chuyên gia phân tích cao cấp, một trong những người giỏi nhất họ có".
"Tôi chắc là thế. Cô ấy đã nói với tôi về những việc cơ bản họ làm ở đó. Nhưng ai sở hữu Công ty Phượng hoàng?"
"Cô ấy có nói một lần. Một người Mỹ giàu có sống ẩn dật ở Arizona, vì vậy tên người này được giữ kín. Anna cũng bảo tôi rằng cô ấy nghĩ tên công ty xuất phát từ loài chim thần - phượng hoàng”.
"Loài chim bất tử', Katie nóỉ, rồi mặt cô đỏ lựng lên khi thấy Shaw đang chăm chăm nhìn mình.
"Chẳng có vẻ gì là cái tên phù hợp, đúng không?" ông nhận xét.
Katie nói nhanh. "Nhưng chắc chắn có những điều về Công ty Phượng hoàng mà người ta chưa biết. Thế nên chúng ta thực sự cần khoanh vùng xem nó là gì, liên quan tới ai".
"Không, tôi mới cần làm việc đó".
"Tôi nghĩ chúng ta đang làm cùng nhau".
"Cô nghĩ sai rồi”.
"Tôi cũng muốn phát hiện điều gì đã xảy ra với Anna".
Shaw chỉ lắc đầu. "Cô có thể nói với tôi gì khác nữa không?”
"Sao bây giờ tôi phải nói cho ông nghe nhỉ?"
"Vì tôi đề nghị cô một cách lịch sự".
Đôi mắt của Shaw lại như đóng đinh Katie, cô cảm thấy mình đang run lên vì ánh mắt ấy.
"Rồi, khi sắp sửa đi thì tôi nhận thấy cô ấy để tài liệu nghiên cứu trên bàn hết".
"Cô ấy luôn thế. Đó là nghề cô ấy mà".
"Không, ý tôi muốn nói tới một điều, cái gọi là Hiểm họa đỏ".
Shaw cúi người về phía trước. "Cô đã hỏi Anna về chuyện ấy à? Khi đó cô ấy đang nghiên cứu vụ đó cho Công ty Phượng hoàng hả?"
Katie lắc đầu. "Không, Anna bảo cô ấy chỉ tò mò thôi. Tôi nghĩ đó là việc cô ấy làm trong thời gian rảnh".
"Lúc chúng tôi ở Dublin, Anna rất quan tâm đến tổ chức R.I.C. Cô ấy còn lên mạng cố tìm kiếm thông tin nhưng chẳng thấy mấy".
"Vâng, có vẻ cô ấy vẫn rất tò mò". Katie có vẻ trầm tư một lúc "ông không nghĩ là chủ công ty có liên quan gì tới việc đó à? Ý tôi muốn nói tới việc cố xác minh kẻ nào đứng sau Hiểm họa đỏ ấy. Có thể họ đã phát hiện ra và điều đó lý giải cho vụ bắn giết".
Shaw lôi một tấm danh thiếp trong túi ra và quan sát. Edward Royce, MI5. Tay mà Frank muốn phối hợp với Shaw điều tra vụ Hiểm họa đỏ, ông ta làm ở London. Trong khoảnh khắc Shaw không tin Công ty Phượng hoàng đã điều tra về Hiểm họa đỏ và đó là lý do dẫn tới vụ thảm sát. Nhưng nếu Shaw đồng ý giúp đỡ Royce về vụ Hiểm họa đỏ, biết đâu ông ta có những mối quan hệ ít nhất đảm bảo cho Shaw được vào toà nhà Công ty Phượng hoàng.
"Nếu làm việc đó thì Anna đã bảo tôi rồi".
Katie liếm môi và lo lắng nói. "Hãy xem xét chuyện này theo đúng tinh thần nó xuất hiện trước ta".
Shaw rời mắt khỏi tấm danh thiếp và ngẩng lên. "Gì cơ?"
"Có thể Anna giấu ông không? Tôi muốn nói tới những việc cô ấy đã làm thật ấy?" Katie vội vã nói thêm khi thấy mặt Shaw nhăn lại. "Thử nghĩ xem, ông không hoàn toàn trung thực với cô ấy. Đó chỉ là ý nghĩ của tôi thôi".
"Đó chỉ là ý nghĩ. Tôi sẽ chỉ biết thế thôi. Cảm ơn cô".
"Thế khi nào ông sẽ đi?"
"Sớm",
Chiếc Black Berry của Shaw rung lên. Ông hơi khó khăn khi lấy nó từ túi áo khoác ra, song Katie đã giúp làm việc ấy. "Ông muốn tôi bật tin nhắn lên không?" Cô hỏi khi thấy Shaw đánh vật với chiếc máy mà cơ bản chỉ cần một tay là quá đủ.
"Tôi có thể lo được", Shaw đáp, có lẽ nghĩ đó là thủ đoạn của Katie để đọc tin của ông. Ông liếc màn hình. Như vậy Shaw đã có một vé hạng nhất trên tàu Eurostar xuất từ ga phía bắc Paris và sẽ có mặt ở ga Thánh Pancras của London. Ông sẽ ở khách sạn Savoy mới khai trương. Ít ra Frank cũng không làm mọi việc kiểu rẻ tiền. Điều đó bù đắp cho công việc mà từng phút đều phải đối mặt với khả năng chết một cách đau đớn.
"Ít ra ông cũng gọi điện và cho tôi biết ông đã phát hiện được gì chứ?”
Shaw đứng dậy sau khi đã bỏ ít tiền euro xuống bàn thanh toán. "Xin lỗi, tôi không thể làm thế”.
"Tại sao?"
"Vì tôi không muốn thế. Lời giải thích ấy đủ cho cô chứ?"
Mất một lúc Katie mới nhận ra rằng Shaw đang dùng chính những ngôn từ của cô để nói với cô, những từ Katie đã nói lúc Shaw hỏi tại sao cô không phẫu thuật tái tạo mô cho vết sẹo trên cánh tay.
"Không đủ, nhưng tôi đoán mình không có lựa chọn nào".
"Cảm ơn cô đã giúp đỡ. Giờ thì hãy trở về và tiếp tục cuộc sống của mình"
"Ồ, đúng rồi, quá tuyệt", Katie cười khẩy. "Tôi nghe nói tờ Thời báo New York đang cần một biên tập viên phụ trách mới. Hoặc có thể tôi sẽ đảm nhiệm vị trí của Christiane Amanpour ở CNN. Tôi luôn muốn chuyển sang mảng truyền hình, sẽ kiếm cả triệu đô. Nhưng chẳng biết tại sao tôi không làm việc ấy từ nhiều năm trước".
"Bảo trọng nhé Katie. Và nhớ bỏ rượu".
Ông bỏ cô ngồi lại bên bàn, đầu óc quay cuồng. Năm phút trôi qua rồi mà Katie vẫn không nhúc nhích, mắt chằm chằm nhìn vào thứ vô hình, bởi rõ ràng cô chẳng còn lại gì, chẳng gì hết. Tiếng chuông điện thoại làm Katie giật mình. Đó là số điện thoại từ Mỹ mà cô không nhận ra.
"Alô?"
"Katie James phải không?"
"Vâng".
"Tôi là Kevin Gallagher, biên tập viên nội dung chính của tờ Người làm báo. Chúng tôi là tờ nhật báo tương đối mới ở Mỹ".
"Tôi đã đọc ít bài của báo anh. Anh có một số phóng viên giỏi".
"Đúng là lời khen từ một phóng viên hai lần đạt giải Pulitzer. Này, tôi chắc chắn là cô bận lắm, nhưng tôi có được số điện thoại của cô từ một anh bạn ở tờ Diễn đàn. Tôi hiểu rằng cô không còn làm ở đó nữa".
"Đúng vậy", Katie đáp rồi nói nhanh: "Những mâu thuẫn không thể dung hoà. Sao anh gọi cho tôi?"
"Này, chẳng cần một nhà khoa học giỏi mới hiểu được rằng một nhà báo tầm cỡ như cô chẳng mấy khi rảnh rang thế. Tôi muốn thuê cô viết về vấn đề đó cho báo".
"Vấn đề đó?"
Gallagher khẽ cười. "Ít ra là câu chuyện duy nhất mà bất kỳ ai cũng quan tâm lúc này".
"Hiểm họa đỏ?"
"Không", anh ta nói. "Chúng tôi đã có một nhóm làm nội dung đó. Ý tôi là Vụ thảm sát London ".
Tim Katie đập rộn lên.
"Katie, cô vẫn nghe đấy chứ?"
"Vâng, vâng, chúng ta sẽ làm thế nào?"
"Chúng tôi không thể trả như mức cô từng nhận ở tờ Diễn đàn được. Nhưng báo chúng tôi sẽ trả theo từng bài với mức nhuận bút hiện thời dành cho những người như cô, cộng thêm các chi phí hợp lý. Cô có thêm phát hiện mới, tôi sẽ trả cao hơn. Cô được quyền tự do tác nghiệp để hoàn thành công việc của mình. Nghe thế nào?"
"Nghe có vẻ hoàn toàn đúng với những gì tôi đang tìm kiếm. Thực tế là tôi lại tình cờ đang có mặt ở châu u".
"Tôi gọi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên tuyệt cú mèo".
Tôi thì không thế đâu.
"Tôi có thể gửi cho cô hợp đồng và các vấn đề quan trọng khác qua email"
Họ nói chuyện thêm vài phút nữa rồi Katie bỏ máy. Cô không thể tin nổi bước thay đổi ngoài sự tưởng tượng này. Rồi Katie nhìn đồng hồ đeo tay, cô chỉ còn đủ thời gian bắt chuyến tàu Eurostar lúc một giờ để tới London.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật