There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43 : 43
ột chút nắng sớm cũng tìm cách chui qua được rèm cửa sổ, bò dọc theo sàn nhà và dừng lại một khoảng ngắn ngủi trên đầu gối trần thò ra ngoài chăn. Một lát sau nó bò thẳng ngang giường và trườn qua sàn, liếc mắt nhìn chai gin trống rỗng nằm đó khiến vài giọt lăn đi lăn lại, phản chiếu ánh nắng như tạo hình kính vạn hoa trên trần nhà.
Rốt cuộc những điều tệ hại cũng túm lấy Katie James. Suốt cả mấy ngày qua cô say khủng khiếp tới mức điều duy nhất cô nhớ tới sau này là cảm giác xấu hổ tột độ. Và tình trạng mệt mỏi sau khi say tệ hại nhất mà cô từng trải qua.
Trong những cơn ác mộng, Katie đã đạp tung chăn và nằm đó trong chiếc áo phông dài tay cùng quần soóc thể dục nhàu nát, mồ hôi túa ra các lỗ chân lông làm ẩm hết quần áo. Hơi thở dần bình thường, cuối cùng cô cũng nằm im, ngực nhấp nhô nhè nhẹ và da thịt còn hồng là những bằng chứng duy nhất cho thấy Katie vẫn còn sống.
Katie chẳng hề nghe thấy tiếng chuông ở cửa trước, tiếng gõ tiếp theo rồi tới tiếng nện vào cửa hay tiếng người gọi tên mình. Cô chẳng hề nghe tiếng cửa trước mở ra, bước chân đi qua phòng khách nhỏ rồi cánh cửa phòng ngủ mở rộng, chẳng lúc nào cô cảm thấy sự hiện diện của một người khác trong phòng, không hề cảm thấy gì hết khi kẻ đột nhập nhấc chiếc chăn khỏi sàn nhà và đắp cho cô.
Tiếng cọt kẹt của lò xo giường khi vị khách kia ngồi xuống cũng không làm Katie thức giấc. Tiếng gọi tên cô khe khẽ ư? Chẳng hề biết. Lay vai cô nhè nhẹ sao? Chẳng có phản ứng nào.
Nhưng hất một cốc nước vào mặt cô thì sao? Giờ thì việc ấy đã được nữ phóng viên để ý.
Cô ngồi dậy, vừa nhổ nước bọt vừa dụi mắt và lau mũi.
"Cái quái...” Katie bắt đầu với giọng gắt gỏng cho tới khi hai mắt nhìn rõ Shaw đang ngồi đó, tay cầm chiếc cốc không, mắt chằm chằm nhìn cô.
Katie cố nuốt lần cuối cùng cho phần nước còn lại trong khí quản trôi xuống. "Làm thế nào ông vào được?"
"Tôi đã bấm chuông, đập cửa, gọi cô. Tôi cũng làm đủ những việc ấy khi đã vào nhà. Cô chẳng hé miệng chút nào. Tôi không nghĩ là có ai ở đây cho tới lúc, ừm, tới lúc tận mắt thấy cô nằm trên giường".
Katie xoa xoa hai thái dương giần giật. "Khi ngủ tôi... tôi ngủ rất say".
Shaw cầm vỏ chai gin lên. "Cô rất say một thứ nào đó", ông cầm lên chiếc vỏ thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư.
"Cô pha gin, bourbon và whisky?"
"Khi ở Scotland thôi, ông biết mà".
"Chúng ta đang ở Pháp", Shaw nói và nhăn mặt.
Katie lùa một bàn tay vào mớ tóc vàng và ngáp, "ồ đúng rồi, Paris", cô lơ đãng nói. Rồi dường như thứ gì đó xuyên thẳng qua những làn mây do rượu gây ra. "ôi lạy Chúa, đúng rồi. Katie vội vàng ngồi thẳng hơn.
"Shaw, tôi rất tiếc, về tất cả mọi chuyện, vì chuyện chiếc điện thoại di động thật ngu ngốc, về chuyện nói dối ông". Cô dừng lại. "Và về Anna".
Shaw dành chút thời gian xếp những vỏ chai thành một hàng trên chiếc hộc nhiều ngăn kéo dựa vào tường. "Thực sự tôi muốn cảm ơn cô vì đã tới xem tôi ra sao".
Hình như Katie ngạc nhiên về điều ấy. "Ông không phải làm thế. Đặc biệt sau chuyện hôm qua ở bệnh viện. Là hôm qua phải không nhỉ?”
"Thực ra đã năm ngày rồi".
Trông Katie có vẻ sửng sốt. "Năm ngày! Ông đùa đấy à?"
Shaw liếc lên hàng vỏ chai. "Đầu cô cảm thấy là tôi đang đùa không?”
Katie chằm chằm nhìn ông rồi tới những chiếc chai rỗng và ngồi lên giường, "Suốt hơn sáu tháng tôi không uống một giọt nào, ông tin không?"
Shaw liếc dãy chai. "Không, tôi không tin".
Katie than một tiếng não nuột. "Nhưng thực tế lại đúng đấy. Tôi... tôi không thể tin là mình đã thế này. Tôi không tin là mình đã tuột dốc".
Shaw lại nhìn hàng vỏ chai. "Đó không phải dốc mà là một vực thẳm. Tôi sẽ đợi cô ở phòng bên. Tắm rửa và thay đồ đi. Tôi sẽ mua cho cô ít đồ ăn sáng", ông bước về phía cửa.
"Chờ chút, ông ra viện làm gì thế?"
"Tôi đã xong việc ở bệnh viện rồi”.
"Ông nghĩ thể thật hả?" Katie hỏi vẻ hoài nghi, chăm chú nhìn chỗ phồng lớn sau tay áo khoác bên trái của Shaw.
"Chiều nay tôi sẽ đi London bằng đường ngầm qua biển, nhưng trước tiên tôi muốn nói chuyện với cô về Anna".
"Ông muốn biết điều gì?”
"Tại sao có kẻ nào đó muốn giết cô ấy".
Katie trân trân nhìn ông."Nhưng tôi không biết gì về chuyện ấy".
"Có thể cô nghĩ mình không biết. Nhưng lúc gặp cô ấy, có lẽ cô đã nghe hoặc trông thấy gì đó có thể giúp được tôi".
"Shaw, ông thực sự nghĩ mình đã đủ sức khoẻ làm việc này chưa?"
Shaw quay lại nhìn xoáy vào Katie, đôi mắt xanh và mạnh đến mức Katie thấy mình đang nín thở, lo lắng bấm chặt các móng tay vào lòng bàn tay, chẳng khác nào một học sinh tiểu học vừa phạm sai lầm lớn.
Shaw nói khẽ. "Đời tôi hết rồi, Katie. Nhưng dù có là ai, kẻ gây ra chuyện này với Anna cũng phải chết. Và chết sớm".
Tóc gáy Katie dựng cả lên, lần đầu tiên trong nhiều năm cô còn thấy sởn da gà. Đầu cô như bị gõ búa, đột nhiên bụng quặn lên.
"Giờ thì thay đồ đi, thưa cô”.
Ngay khi ông rời khỏi phòng, Katie chạy vội vào nhà tắm và phun ra thứ chất lỏng kinh tởm đã tích tụ suốt năm ngày qua.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật