Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 : 41
au chuyến bay đêm trên chiếc phản lực riêng của mình, Nicolas Creel đổi chỗ ở từ Los Angeles sang Italia, hôm nay đóng vai trò thuyền trưởng trên chiếc tàu khổng lồ của mình - Shiloh. Chiếc du thuyền khổng lồ dài hơn một sân bóng đá khá nhiều với sườn ngang sàn rộng ngoài hai mươi mét, có chín tầng cực kỳ sang trọng, chỉ riêng khu sử dụng chính của Creel đã rộng tới gần năm trăm mét vuông, tức lớn hơn nhiều một biệt thự trung bình. Nơi này có thể tiếp nhận ba chục vị khách mà vẫn đảm bảo tất cả được phục vụ theo tiêu chuẩn cực kỳ sang trọng bởi nó có một phòng chiếu phim, bể bơi trong nhà, sàn nhảy, phòng tập thể dục, hầm rượu, sân bóng rổ, bất kỳ món đồ chơi dưới nước nào người ta có thể tưởng tượng ra, hai sân đỗ trực thăng, nhiều bồn tắm nước nóng, một tàu ngầm riêng đủ chỗ chứa cho bốn mươi người. Chiếc tàu ngầm thoát ra khỏi du thuyền qua đáy của nó nên Creel có thể đến và đi mà không ai hay biết, Shiloh còn có đội ngũ thủy thủ chuyên nghiệp được đào tạo cực kỳ tốt, mục tiêu duy nhất của họ là được hết lòng phục vụ.
Shiloh còn là một con tàu đặc biệt an toàn với hệ thống an ninh hiện đại nhất, các máy phát hiện cử động, thậm chí còn có hệ thống đặc biệt phát hiện tên lửa. Trong khi nó đậu ở lãnh hải Italia, vì biết được uy tín cũng như những mối quan hệ cả về mặt chính trị và từ thiện của Creel với nước mình, chính phủ điều hẳn vài tàu cảnh sát canh gác.
Dù có kích thước khổng lồ, vượt xa nhiều tàu chiến, Shiloh vẫn đạt tốc độ tối ta gần năm mươi ki-lô-mét một giờ, giúp nó dễ dàng chiến thắng bất kỳ cơn bão nào.
Có thế nào đi chăng nữa, Creel vẫn coi Shiloh là một món rẻ khi chỉ tiêu mất ba trăm triệu đô-la. Trong tất cả những nơi ở của mình trên khắp thế giới, hắn thích Shiloh nhất. Khi còn trẻ, hắn có một tình yêu thầm kín với biển và một khát vọng chưa bao giờ thành sự thật là được tham gia hàng ngũ những nhà buôn trên biển, được nhìn ngắm thế giới qua con mắt một thủy thủ.
Cho hợp với cảnh biển, hôm nay Creel mặc chiếc áo khoác hai lớp xanh sẫm, quần màu kem và một chiếc mũ thủy thủ trắng. Hắn quan sát khi chiếc trực thăng hướng về phía du thuyền, bay qua vùng nước lặng phía dưới với tốc độ chỉ hơn hai trăm ki-lô-mét một giờ. Chiếc máy bay giảm tốc độ, đứng yên tại chỗ rồi hạ xuống điểm đỗ, thả cầu thang. Dick Pender bước ra, sùm sụp trong chiếc mũ rộng vành, cặp kính đen to sụ và chiếc áo choàng dài bằng da. Hắn cầm một chiếc catáp mỏng, thỉnh thoảng nó lại đập vào chân Pender vì gió mạnh từ cánh quạt máy bay.
Creel đón Pender ở phía sau du thuyền, đưa hắn đi xuống cầu thang rộng bằng gỗ tếch bóng loáng tới một căn phòng rộng ốp gỗ óc chó nằm ở khu gần giữa thuyền. Qua những ô cửa sổ tròn khá rộng, có thể trông thấy bờ biển của Italia thấp thoáng sau làn nước mênh mông sẫm màu ẩn chứa đầy những mối đe doạ của Địa Trung Hải.
"Quý cô có ở cùng ông không?" Pender hỏi trong lúc cởi bỏ mũ, áo khoác và vứt lên một chiếc ghế.
"Không. Cánh thủy thủ hơi quá khích trước thói quen khoả thân phơi nắng của cô ta. Bây giờ cô ta đang ở một trung tâm chăm sóc sắc đẹp của Thụy Sĩ để làm mình trẻ lại. Đấy là thông tin mà tôi chẳng bao giờ chắc chắn".
Pender liếc màn hình phẳng lớn treo trên tường đang chiếu lại những hình ảnh của Vụ thảm sát London.
"Chỗ đó quả là một đống khủng khiếp", hắn nói. "ông là người thật bận rộn".
Creel có đủ thông tin đảm bảo dìm chết Pender nhiều lần, tay này biết điều đó. Vì thế Creel không bao giờ sợ Pender phản thùng. Mà lại chẳng có ai biết Pender đang ở đây. Hắn đã bí mật tới, cũng sẽ ra đi hoàn toàn bí mật. Đó là cách làm của Creel. Khi cơ bản bạn có đường hàng không của riêng mình, chẳng có cách nào dễ hơn.
"Ta vào việc thôi".
Pender lấy những thứ trong catáp ra. "Tôi đoán là những tài liệu phù hợp đã được để lại ở Công ty Phượng hoàng?"
"Đúng".
"Có dấu hiệu nào cho biết liệu cảnh sát đã xem xét chúng?"
"Bây giờ còn sớm, nhưng chúng dễ phát hiện mà. Chỉ là vấn đề thời gian thôi".
"Ông có kẻ nào làm tay trong không?"
Với câu hỏi này, Creel chỉ gật đầu.
"Ông biết rằng khi gọi điện và bảo tôi rằng ông đã phát hiện thông tin về Công ty Phượng hoàng, dường như mọi thứ đều hoàn hảo".
"Tôi cũng nghĩ thế", Creel thừa nhận. "Nhưng tất cả phải phơi bày, nếu không tôi đã chẳng làm việc ấy. Thế nên hãy nói cho tôi nghe những bước anh đã lên kế hoạch để cho "sự thật" tiếp theo của chúng ta đến được với công chúng”.
Pender cầm một tờ giấy lên. "Để khai thác và truyền bá thông tin với mức tối đa, chúng tôi đề xuất đưa lên mạng trước rồi để cho giới truyền thông làm cái việc khai thác câu chuyện. Các cơ quan thông tấn lớn không thích thừa nhận sự thực nhưng họ sẽ liên tục ngó nghiêng thế giới blog để tìm những chiều hướng, những câu chuyện hay. Như thế nó sẽ làm cho vấn đề có vẻ tự nhiên và hoàn toàn có cơ sở. Đảm bảo độ tin cậy, gạt bỏ mọi hoài nghi".
Creel gật đầu đồng ý. "Thế là chúng ta sẽ giải quyết vấn đề chủ sở hữu thực sự của Công ty Phượng hoàng theo cách đó, việc này sẽ nhẹ nhàng dẫn tới việc tất yếu rò rỉ thông tin từ những gì được phát hiện ở London".
"Đó là cách tôi cho rằng sẽ diễn ra. Chúng ta làm lộ thông tin về chủ sở hữu, tiếp đến là thông tin về những hoạt động đã diễn ra ở đó, chúng sẽ thực sự khiến thế giới phải sốc. Tất nhiên sẽ có những lời phủ nhận", Pender nói thêm.
"Tất nhiên sẽ thế, nhưng như vậy sẽ chỉ tăng thêm niềm tin rằng chuyện đó đúng sự thật. Nếu anh phủ nhận, anh sẽ thua".
"Kế hoạch đặt chân xuống đất đã thành công mỹ mãn".
"Đâu, chưa được thực hiện đâu", Creel trả lời nước đôi.
"Khi nào van rò thông tin sẽ xuất hiện?"
"Cô ta đã được cài hoàn hảo, sẵn sàng rồi. Tôi sẽ kéo cò khi thấy thời cơ chín muồi”.
"Thế có thể tin cô ta không?"
"Đó không phải vấn đề về lòng tin".
"Vậy sau khi cô ta đã để lộ thông tin thì sao?”
"Thì tôi sẽ quyết định cần làm gì, Dick".
"Theo kinh nghiệm của tôi”, Pender bắt đầu nói, trước khi Creel làm, hắn dừng lại bằng việc châm một điếu xì gà và xoay người lấy bình đựng đồ uống.
"Làm ly port không? Tôi luôn thấy rằng port đặc biệt có ích khi bàn những việc trọng đại đấy". (Một loại rượu mạnh có vị ngọt, nguồn gốc Bồ Đào Nha, thường có màu đỏ sẫm)
"Tôi chắc là rượu port của ông ngon hơn của bất kỳ ai", Pender nói và mỉm cười.
Tiếng còi tàu cất lên.
Pender liếc ra cửa sổ đúng lúc một chiếc xuồng cao chừng tám mét cập mạn du thuyền, trên đó khoảng hơn chục đứa trẻ mặc quần áo cũ kỹ đang hết sức phấn khích.
Hắn nhìn Creel và cười xun xoe. "Ông đang mở tua du lịch trên tàu Shiloh à, ông Creel? Kiếm thêm thu nhập từ bọn mặt nhọ Địa Trung Hải à?"
Creel không đáp lại nụ cười ấy. Hắn đứng dậy khỏi ghế, vuốt lại chiếc áo khoác thủy thủ và chỉnh lại chiếc mũ trên đầu. Đó là lý do hôm nay hắn mặc bộ đồng phục, vì bọn trẻ.
"Đó là đám trẻ con Ý từ một trại mồ côi. Chúng chẳng bao giờ được làm gì. Thế nên khi chúng tôi thả neo ở đây, tôi luôn đưa chúng ra ngoài này. Để có một bữa ăn ngon, có quần áo, đồ chơi mới, được chút vui vẻ nữa. Chúng chỉ là trẻ con thôi, chúng nên được vui vẻ Dick".
"Ông thật rộng lòng".
"Đó là lý do tôi không cho vợ tới đây. Khi ở du thuyền này cô ta không thể giữ quần áo trên người, ngay cả khi có lũ trẻ chạy lanh quanh. Ý tôi là người lớn là một chuyện, có thể đám thủy thủ muốn ngắm cô ta đầy thèm khát nhưng bọn trẻ thì sao? Đó là nét tính cách quá đáng sợ của cô ta. Tôi đã biết trước khi cưới không ấy nhỉ? Hừm, thế cơ chứ".
"Một khiếm khuyết nhỏ trong phẩm chất đặc trưng biết tất cả mọi thứ của ông”, Pender nói, không giấu nụ cười của mình.
"Dick, tôi thấy rằng đôi lúc với tôi, anh sử dụng những quyền tự do mà lẽ ra không được phép đấy".
Pender giật mình. "Xin lỗi ông Creel. Tôi không cố ý...”
Creel đặt một ly port trước mặt hắn. "Này, đây là loại rượu ngon nhất".
Với khuôn mặt tái nhợt, Pender lo lắng nâng ly với Creel.
Creel nói: "vì một thế giới tốt đẹp hơn".
"Vì một thế giới tốt đẹp hơn", Pender lí nhí, mặt vẫn chưa hết lo.
"Đừng có trông khốn khổ thế, Dick, tôi không hoàn toàn nghiêm trọng đâu".
Có vẻ câu nói ấy chẳng giúp Pender thấy yên lòng hơn chút nào.
"Vài phút nữa tôi sẽ trở lại sau khi cho bọn trẻ chịu ngồi yên ăn uống. Rồi sau đấy tôi sẽ đưa chúng đi dạo một chuyến tàu ngầm".
"Ông có tàu ngầm?"
"Tôi có mọi thứ, Dick. Tôi nghĩ anh biết điều đó".
"Vâng. Nhưng bọn Ý mồ côi lên tàu ngầm à?"
"Khi mọi người có mọi thứ, họ cần chia sẻ", Creel khẳng định chắc nịch.
Khi Creel lên boong đón các vị khách trẻ tuổi, Pender ngồi lại làm việc. Thế nhưng một phần đầu óc hắn lại mải nghĩ tới sự kỳ quặc của loài người nói chung và sự khác người của một kẻ siêu giàu nói riêng. Hắn còn tự nhắc nhở mình không bao giờ, không khi nào được coi mình ngang hàng với một tỷ phú. Hắn biết có thể đó là điều nguy hiểm chết người. Một sự thật hoàn toàn đúng là có rất ít người làm được những việc Dick Pender có thể làm.
Nhưng cũng có một điều đúng: chỉ có một Nicolas Creel.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật