The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 : 38
atie James ngồi trong căn hộ nhỏ của mình ở khu Upper West Side của New York, chằm chằm nhìn vào chai gin cô đã đặt một cách cẩn thận trên quầy bếp.
Bên cạnh đó là một chiếc ly không. Katie cho năm viên đá vào cốc và rót rượu lên đến chừng hai đốt tay. Nữ phóng viên ngồi lùi lại và quan sát điều mình đã làm. Cô khuấy chỗ rượu lên bằng một chiếc thìa, tiếng đá va vào ly kêu lanh canh đầy mê hoặc. Katie nhìn chai gin. Chỉ uống một lần, tất cả chỉ có thế. Mà chẳng lẽ cô không đáng được uống chừng đó sao?
Trước tiên là cô đã suýt bị giết. Rồi cô bay trở lại New York chỉ để thấy rằng người ta đã sa thải cô khỏi trang viết cáo phó, lý do là vấn đề ngân sách. Họ đã thay thế Katie bằng một nhân viên tự do đã gần tám chục tuổi.
Họ cũng đã gửi lời "Chúc may mắn, Katie!" một cách nồng hậu khi cho nhân viên an ninh hộ tống cô ra khỏi toà nhà. Lúc ấy Katie chỉ muốn chạy trở lại, cầm lấy những giải Pulizer cô đã giành được và tống vào những cái họng kia.
Nhưng thay vì làm việc ấy, cô trở về nhà và lúc này đang chằm chằm nhìn chai rượu. Cô sẽ dừng lại sau khi uống một ly. Katie biết mình có thể làm thế. Cô chỉ có thể cảm thấy rằng mình có sức mạnh để dừng lại sau khi uống một ly. Katie mở nút chai, ngửi mùi gin hấp dẫn. Cô thả vào ly một lát chanh, lắc cho nó chạy xung quanh và chuẩn bị tư thế cho bước cuối cùng - thêm vào chút Bombay Sapphire. Đây sẽ là ly uống mừng công việc mới của cô - điều mà cô vẫn chưa biết.
Nhưng đó không phải toàn bộ câu chuyện, vấn đề là khi tỉnh táo, Katie trông thấy Behnam trong những giấc mơ của mình. Thằng bé Afghanistan đã chết để cô có thể giành giải Pulitzer thứ hai luôn xuất hiện trong giấc ngủ của Katie. Dường như nó vẫn sống, mái tóc xoăn dựng lên đôi chút nhờ một con gió nhẹ trên sa mạc. Nụ cười trên khuôn mặt nó đủ làm tan chảy những trái tim cứng rắn nhất, làm sáng lên những đêm đen tối nhất. Nhưng giấc mơ luôn kết thúc với cảnh thằng bé nằm chết trong tay Katie. Luôn luôn chết là Behnam.
Chỉ lúc say Katie mới không trông thấy Behnam. Chỉ khi cô chếnh choáng thì thằng bé mới tránh xa. Mà như thế có nghĩa trong hơn sáu tháng qua, đêm nào cô cũng gặp nó nhiều lần. Nó đã chết vài trăm lần trước khi hồi sinh trong những giấc mơ mỗi đêm ba tới bốn lần. Katie mệt mỏi với chuyện ấy. Cô muốn uống. Không, cô muốn say. Cô không muốn trông thấy Behnam sống rồi lại phải chết.
Ngồi lại với cặp đùi trần, chiếc sơ-mi nhàu nhĩ là thứ đồ duy nhất trên người, Katie chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Hôm nay ở Công viên trung tâm có một cuộc biểu tình. Đó là biểu tình phản đối chính phủ Nga. Vài chục ngàn người đang diễu hành và phất những ngọn cờ "Hãy nhớ tới Konstantin". Katie không thể biết rằng những lá cờ ấy được bí mật chuyển tới những người tổ chức biểu tình qua bàn tay của một công ty làm việc cho tập đoàn bình phong có mối liên hệ với Pender và các cộng sự nhưng chẳng ai lần ra được. Hai mươi triệu lá cờ đã được sản xuất và phân phối trên toàn thế giới cho những cuộc biểu tình như thế này.
Katie quyết định không tham gia biểu tình. Cô có những vấn đề khác để quan tâm.
Ánh mắt cô rời khỏi cửa sổ và vô tình nhìn xuyên qua lớp thủy tinh xanh của chai gin vào màn hình tivi.
Tin đặc biệt. Đúng rồi. Luôn có tin đặc biệt. Một tác phẩm lớn nữa. Mới gần đây Katie còn ngồi trên một chiếc máy bay với tốc độ tám trăm ki-lô-mét một giờ lao thẳng vào tâm bão. Và cô thấy yêu việc ấy. Yêu từng giây phút cho tới khi nó qua đi và tác phẩm lớn tiếp theo ra đời. Rồi lại tới một bài viết khác trong cuộc đua đầy điên cuồng và mang động cơ chính trị chẳng bao giờ có điểm dừng.
Lại London. Đấy, London luôn có phần trong các tin đặc biệt, dù chẳng điều gì tệ hại xảy ra lúc Katie ở đó. Số cô là thế. Katie hít một hơi sâu và lơ đãng nhìn toà nhà có băng ngăn cách của cảnh sát quấn quanh. Trông nó quen quen. Cô ngồi thẳng lên và quên luôn chai rượu.
Người phụ nữ đang nói gì? Westminster? Công ty nào? Katie bật dậy, chạy vào phòng khách và chỉnh cho âm lượng lớn lên.
Phóng viên tường thuật tin đang đứng dưới mưa trong khi cảnh sát và những người mặc đồng phục trắng chạy tới chạy lui. Một đám đông tò mò nghển cổ nhòm ngó bị hàng rào di động ngăn lại. Các kíp làm truyền hình rải dọc theo con phố, mỗi lúc lại phát đi câu chuyện của mình ra khắp thế giới qua các chảo vệ tinh.
"Công ty Phượng hoàng sẽ là nơi mà hầu hết mọi người muốn là nơi cuối cùng xảy ra những chuyện thế này”, phóng viên nói. "Nằm trên một con phố yên tĩnh của London, nơi đây được mô tả là một tổ chức học thuật thực hiện các nghiên cứu về các chính sách toàn cầu liên quan đến những vấn đề xã hội và khoa học to lớn. Hầu như tất cả những người làm việc ở đây đều là các học giả và các nhà khoa học, nhiều người trong số đó từng là các giảng viên mà khó có ai nghĩ sẽ trở thành mục tiêu của một vụ sát hại man rợ. Danh sách chính thức về những người chết chưa được công bố vì còn chờ thông báo tới gia đình của họ. Trong khi các chi tiết vẫn còn chưa rõ ràng, dường như vụ thảm sát..."
Thảm sát? Có phải người phụ nữ vừa nói thảm sát không? Katie sụm xuống thảm, nhịp tim dồn lên như gõ trống. Người cô chết lặng.
Phóng viên truyền hình vẫn tiếp tục: "Tới thời điểm này cơ quan chức năng chỉ cho biết rằng có gần ba mươi nạn nhân trong toà nhà. Không có dấu hiệu nào cho thấy bất kỳ ai sống sót".
Không có dấu hiệu nào cho thấy bất kỳ ai sống sót? Katie liếc đồng hồ đeo tay và nhanh chóng tính toán sự chênh lệnh múi giờ, tư duy của một nhà báo vẫn phát huy bất chấp cơn hoảng sợ của cô đang tăng lên. Bây giờ ở London là buổi tối. Phải sau vài giờ người ta mới phát hiện thấy những cái xác, gọi cảnh sát, rồi người của báo chí và đám đông mới kéo tới đó. Có lẽ vụ việc xảy ra chừng ba hay bốn giờ chiều hôm đó. Rồi cơn hoảng sợ trở lại.
Không người nào sống sót
Katie bật dậy chạy tới điện thoại, cầm lấy tấm danh thiếp mà Anna đã cho cô rồi gọi theo số trên đó. Ngay lập tức cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại. Katie ngăn tiếng nấc khi nghe trên điện thoại chính xác giọng Anna vang lên đề nghị để lại lời nhắn. Cô gác máy mà không nói gì.
Ý nghĩ tiếp theo xuất hiện trong đầu Katie như một tia chớp. "Shaw!” Cô bật kêu lên.
Cô gọi theo số điện thoại mà ông đã cho. Nó đổ chuông bốn lần, lúc cô nghĩ nó cũng sắp chuyển sang hộp thư thoại thì có người bắt máy.
"Alô?" Giọng một phụ nữ nói bằng tiếng Pháp.
Bối rối một lúc rồi Katie nói. "Ừm...tôi có thể nói chuyện với Shaw được không?"
Người phụ nữa bên kia đầu dây lại nói với cô bằng tiếng Pháp.
Katie suy nghĩ nhanh, cố gắng huy động chút tiếng Pháp học khi còn ở đại học và một chút nhặt nhạnh thêm khi ở nước ngoài. Cô hỏi người phụ nữ có nói tiếng Anh không, người này trả lời rằng nói được một chút. Katie hỏi cô ta xem Shaw ở đâu.
Người phụ nữ không biết cái tên ấy.
"Chị có điện thoại của ông ấy mà".
Bây giờ đến người phụ nữ bối rối nhưng cũng hỏi liệu Katie có phải người nhà Shaw.
Thế có vẻ không được ổn, Katie nghĩ. Trong một khoảnh khắc xa rời thực tế, cô băn khoăn liệu Shaw đã ở bên Anna trong toà nhà Công ty Phượng hoàng và cũng đã bị giết. Thế nhưng vì sao một phụ nữ Pháp lại có điện thoại của ông trong khi vụ thảm sát xảy ra ở London? "Vâng", Katie đáp. "Tôi là người nhà. Tôi là em gái của ông ấy. Chị là ai?"
Người phụ nữ nói cô là y tá, tên Marguerite.
"Y tá? Tôi không hiểu".
"Người đàn ông này, ông Shaw này đang ở bệnh viện", Marguerite nói.
"Ông ấy gặp chuyện gì?"
"Ông ấy bị thương, đang được phẫu thuật".
"Ở đâu?"
"Ở Paris".
"Bệnh viện nào?"
Cô y tá nói tên bệnh viện cho Katie.
"Ông ấy sẽ ổn chứ?"
Marguerite nói rằng cô không biết được.
Katie vội vàng thu xếp đồ đạc. Nhờ đã bay hàng triệu ki-lô-mét, cô đặt được một chỗ trên chuyến bay của hãng Air France rời sân bay JFK đêm đó.
Cô cố tranh thủ ngủ trong khi bay nhưng không thể. Khi những hành khách khác xung quanh ngủ say, Katie dán mắt vào chương trình tin tức trên màn hình riêng của cô. Có thêm một chút thông tin về Vụ thảm sát London - theo cách gọi ban đầu của cánh báo chí, nhưng không có gì thực sự mới. Trước khi lên máy bay Katie đã thử gọi cho Anna nhưng cuộc gọi vẫn chuyển vào hộp thư thoại.
Khi chiếc phản lực bay ngang đại dương, Katie tự hỏi vì sao cô làm việc này. Cô gần như không quen biết Anna hay Shaw. Và như Shaw đã nói rất rõ - và cũng đúng nữa, rằng cô chẳng có quyền gì xen vào đời họ.
Thế tại sao cô làm việc này, Katie? Tại sao?
Có lẽ câu trả lời đơn giản là cô chẳng còn gì khác trên đời. Và trong khi cô không biết nhiều về Anna và Shaw, cách gặp họ thật đặc biệt khiến có vẻ như đôi này hơn hẳn những người quen biết sơ sơ. Cô quan tâm đến họ. Cô muốn họ được hạnh phúc. Còn bây giờ? Bây giờ cô cảm thấy như thể một người bạn rất thân vừa qua đời.
Máy bay hạ cánh lúc bảy giờ sáng giờ địa phương, Katie làm thủ tục nhập cảnh và vội vàng bắt taxi tới bệnh viện nằm gần trung tâm Paris.
Cô trả tiền taxi mà không lấy tiền thừa rồi chạy vội qua cửa trước. Bằng thứ tiếng Pháp bập bõm, cô nhanh chóng tìm được một người nói tiếng Anh và hỏi vị trí phòng của Shaw. Người ta cho cô biết rằng ở đây không có ai mang cái tên đó.
Khốn nạn! Cô tự rủa mình vì lúc nói chuyện điện thoại đã không hỏi cô y tá xem Shaw nhập viện bằng tên gì.
"Ông ấy bị thương rất nặng. Hôm qua ông ấy phải phẫu thuật. Ông ấy là người to lớn, cao khoảng một mét chín lăm, tóc sẫm màu, mắt rất xanh".
Người phụ nữ ngây ra nhìn Katie. "Đây là bệnh viện lớn, thưa cô".
"Tôi đã nói chuyện với một y tá về ông ấy. Tên cô ấy là Marguerite".
"À, Marguerite, đúng, thế thì tốt", người phụ nữ nói. Bà gọi điện thoại, nói chuyện khoảng một phút rồi gật đầu với Katie. Ngài Ramsey đang ở phòng 805".
Khi Katie chạy đến bên thang máy, túi đồ nhỏ vắt vẻo phía sau, người phụ nữ lại nói tiếp gì đó vào điện thoại, ánh mắt lo lắng của bà dõi theo cô.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật