Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 : 36
nna Fischer đang ngồi trong văn phòng của mình ở toà nhà Công ty Phượng hoàng, tiếp tục nghiên cứu những tài liệu nằm la liệt trên bàn làm việc của cô. Bây giờ thực ra cô có nhiều câu hỏi hơn câu trả lời về Hiểm họa đỏ. Mọi ngày, đôi lúc là mọi giờ, một tiết lộ mới sẽ vọt lên khỏi bề mặt như những đợt dư chấn sau sóng thần, làm trái đất rung động.
Điều khiến Anna quan tâm nhất là không có gương mặt nào, không có cái tên nào đằng sau R.I.C. Các thông cáo báo chí chỉ xuất hiện trên mạng Internet. Không có ai ra mặt và tuyên bố tôi là R.I.C. Với vụ sát hại Petrov, vụ tấn công nhằm vào Afghanistan, có lẽ Anna có thể hiểu vì sao. Gorshkov đã tuyên bố rõ ràng rằng bất kỳ kẻ nào đứng sau việc này sẽ bị trừng phạt, trên thế giới này chỉ có rất ít dân tộc giỏi trừng phạt như người Nga.
Liệu vụ này có tác động ngược chút nào đối với những kẻ đã khơi mào? Liệu chúng có sợ hãi bỏ chạy và bây giờ không biết phải làm gì? Anna không thể trả lời được câu hỏi nào trong số này. Tất cả những gì cô biết là những nỗ lực thực hiện chiến dịch đã được lên kế hoạch cực kỳ tinh vi và chặt chẽ. Làm thế nhằm mục đích vô hại hay xấu xa? Anna có thể hiểu được cuộc tranh cãi vô hại; tóm lại Nga không có thành tích thuộc loại mẫu mực về nhân quyền, có nhiều người và tổ chức muốn đưa họ "vào khuôn khổ", về mục đích xấu, Anna khó hình dung hơn. Đạt được mục đích gì khi biến nước Nga trở thành một nước bị cô lập hơn và đa nghi hơn? Như thế chẳng khác nào trao không vũ khí hạt nhân cho Bắc Triều Tiên rồi bảo họ bắn.
Anna xoa hai thái dương. Cô không thể dành toàn bộ thời gian cho chuyện này. Thế nhưng cô cũng chắc chắn rằng lúc này rất nhiều người trên khắp thế giới đang làm việc đó. Ai đó phải tìm ra sự thật ở mức độ nào đó.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần ba giờ. Hôm nay có một cuộc họp toàn công ty, yêu cầu tất cả nhân viên phải dự. Anna không mong phải ngồi hết một buổi mà thông thường biến thành một cuộc thảo luận buồn tẻ. Nhưng ít nhất cô có nửa giờ để làm việc gì đó quan trọng. Rồi tối nay cô có việc còn quan trọng hơn để làm.
Cô sẽ đi mua váy cưới. Cô mặc váy cưới? Anna mỉm cười khi nghĩ tới điều ấy, cảm thấy làn da mình đang nhột nhạt. Điều duy nhất tuyệt hơn việc ấy là được thấy Shaw trong bộ xi-môc-kinh. Anna chẳng nghi ngờ gì rằng Shaw mặc bộ đồ đó sẽ rất tuyệt vời.
Khi thế giới đang khủng hoảng, có vẻ lố bịch khi nghĩ đến áo váy và đám cưới. Mặt khác, nếu như thế giới nổ tung chỉ nay mai chứ không phải lâu nữa, Anna chẳng hề muốn đợi hợp pháp hoá quan hệ giữa cô và người đàn ông mình yêu.
Chỉ vài phút sau Anna đã mải mê với công việc đến nỗi cô chẳng hề nghe thấy gì đang diễn ra ở tầng dưới.
Gần như cùng một lúc, cả cửa trước và cửa sau của toà nhà mở tung, mười hai gã đàn ông mặc áo khoác dài xông thẳng vào. Từ những chiếc áo khoác đó chúng lôi ra súng gắn ống giảm thanh, lấy mục tiêu và bắt đầu nhả đạn.
Khi bọn này xông vào, nhân viên tiếp tân ở sảnh trước nhấc điện thoại và gọi đi nhưng đường dây đã bị cắt. Lát sau cuộc sống của cô cũng rơi vào tình trạng tương tự, một viên đạn ghim giữa trán. Cô ngã khỏi ghế và rơi xuống bên bàn, máu từ vết thương ướt cả vạt váy trước. Thật không may khi một chuyên gia phân tích trung tuổi chọn thời điểm này bước vào sảnh trước. Một giây sau ông nằm chết cạnh nhân viên tiếp tân. Vài trong số đám đàn ông vũ trang hướng về phía tầng hầm, những tên khác đi lần lượt từ phòng nọ sang phòng kia ở tầng một, đạp tung cửa và giết bất kỳ ai trong đó. Thế nhưng vẫn có những tên khác chạy lên các tầng trên. Hôm nay trong công ty có hai mươi tám người, sẽ chẳng ai trong số đó về nhà đêm nay.
Khi những tiếng thét vang tới tai, Anna nghĩ ai đó vừa vô ý bị tai nạn. Cô nhảy khỏi ghế và chạy ra cửa. Khi nghe thấy một âm thanh bị chẹn lại, cô không nhận ra ngay nó là gì. Khi nghe thấy lần nữa, Anna nhận thức được sự thực.
Đó là tiếng súng! Rồi Anna nghe thấy thêm nhiều tiếng nữa.
Cô đóng sập cửa, khoá lại, chạy ngược lại bàn và thử gọi điện. Đường dây tắt ngấm. Anna giật túi xách trên giá và lấy điện thoại di động ra. Tiếng những bước chân đã lại gần hơn. Cô nghe thêm nhiều tiếng súng, thêm những tiếng thét và tiếng va huỵch khi xác người đổ xuống sàn. Anna cố giữ bình tĩnh nhưng hai tay cô run đến mức gần như không thể cầm nổi chiếc điện thoại.
Cô bấm số khẩn cấp gọi cảnh sát và không thể tin vào mắt mình khi điện thoại cô kết nối nhưng không có hồi chuông nào. Trước đây cô từng dùng máy di động gọi nhiều cuộc từ toà nhà này. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Anna nhìn màn hình nhỏ bé, không có vạch sóng nào cả. Cô thử đi thử lại nhưng không có chút may mắn nào. Cuối cùng cô ném điện thoại xuống và chạy tới bên cửa sổ. Phòng làm việc ở tầng ba, song cô không còn lựa chọn nào khác. Anna nghe thấy tiếng bước chân đang lên cầu thang. Phòng làm việc nằm cuối hành lang nhưng có lẽ cô chỉ còn chưa tới một phút.
Anna chật vật huy động toàn bộ sức lực để nâng cửa sổ lên. Phía ngoài toà nhà mới được sơn, đột nhiên Anna nhận ra rằng đám thợ ngớ ngẩn đã sơn kín cả kính và mọi kẽ cửa sổ. Cô luồn các móng tay vào khung gỗ, dùng toàn bộ lực có thể dồn vào nhưng nó không nhúc nhích. Những tiếng động đang tiến dần về phía cuối hành lang. Anna nghe thấy tiếng đá cho cửa mở ra, sau đó là một tiếng thét. Rồi tới một tiếng động như cuốn sách bị quăng khi một cái xác khác đổ ập xuống sàn.
Trong cơn hoảng loạn, thực ra điều đó lại khiến Anna nảy ra một ý tưởng. Cô giật một cuốn sách trên bàn và dùng nó đập vỡ lớp kính cửa sổ, sau đó phá nốt những mảnh còn sót lại. Rồi cô nhoài người ra cửa sổ và hét to.
"Cứu! Cứu chúng tôi với. Gọi cảnh sát giúp với!"
Thật không may nơi đây lại là con phố yên tĩnh, cả hai bên Công ty Phượng hoàng đều là những toà nhà không có người, phía dưới lại chẳng có ai để nghe thấy Anna. Trông thấy một xe tải lớn đậu ở rìa phố, cô kêu lên lần nữa nhưng rõ ràng chẳng có ai trong xe hết. Định ném thứ gì đó vào chiếc xe thì Anna nhận ra thứ gì đó - một đĩa thu sóng vệ tinh loại nhỏ gắn vào nóc xe tải. Nó đang chĩa thẳng vào toà nhà.
Cái đầu hoảng loạn của Anna vẫn hoạt động với tốc độ không tin nổi, cô nhận biết được thực tế. Đó là lý do điện thoại di động của cô không có vạch sóng nào. Dù là cái gì, thứ xuất phát từ chiếc xe tải cũng chặn sóng. Cô nhìn xuôi nhìn ngược con phố cụt và nhận ra rằng một đầu đã dựng các rào chắn tạm thời, ngăn xe cộ chạy qua.
Anna tụt giày, leo lên bệ cửa sổ và nhìn xuống. Phía trên cửa sổ tầng một có mái che bằng bạt. Giá mình có thể nhảy trúng nó và lăn xuống phố.
Anna không biết liệu trong chiếc xe tải có kẻ nào khác không. Cô chỉ biết rằng nếu cứ ở đây, mình sẽ chết. Cô tự động viên mình nhảy. Lúc nước mắt nhỏ xuống là lúc Anna nghe thấy tiếng xô cửa khác ngay cạnh phòng cô. Một tiếng thét, một bụp rồi tiếng đổ huỵch. Đó là Avery tội nghiệp. Đã ra đi.
Chúa ơi, giá mà có Shaw ở đây.
Anna đọc một câu cầu nguyện, nhắm đích, kiễng hai chân chuẩn bị nhảy. Một khi đã ra ngoài an toàn, cô sẽ chạy như chưa bao giờ chạy để kêu cứu, dù Anna hoài nghi liệu còn người nào khác sống sót để cứu mình, trừ chính bản thân cô.
Hai viên đạn bắn xuyên qua cửa trúng thẳng vào lưng Anna, thoát ra khỏi ngực cô và bay vào bầu không khí chiều trong lành của London. Cô khựng lại trên bậu cửa sổ, gần như không biết rằng mình đã bị bắn trong khi máu phun ra cửa sổ, xuống sàn nhà và cả người cô. Khi mắt Anna bắt đầu mờ đi, bầu trời xanh ngả sang nâu, vạt cỏ nhỏ phía bên kia phố chuyển sang úa vàng. Cô không còn nghe thấy tiếng chim trên trời hay tiếng xe hơi chạy ở khối phố gần đó. Anna bấu chặt lấy khung gổ cửa sổ bằng toàn bộ sức lực của mình nhưng chỉ sau vài giây, khi mất máu quá nhanh, cô không còn chút sinh lực nào.
Khi ngã xuống, Anna Fischer không rơi ra phía ngoài cửa sổ mà về phía sau, vào trong phòng. Cô nằm dang thẳng hai chân tay, mắt mở to nhìn thẳng lên trần.
Cánh cửa bị đạp bật tung, hai gã đàn ông bước vào đứng phía trên Anna. Một trong hai tên lột mặt nạ và nhìn Anna, hắn lắc đầu.
"Mẹ, phát bắn may thật”, hắn nói. "Tôi chỉ cố bắn cho bật cửa ra".
Tên còn lại bỏ mặt nạ và chăm chú nhìn Anna. "Thế chó nào ấy nhỉ?" Ceasar lên tiếng. "Trúng hai phát chính giữa ngực mà nó vẫn còn thở sao?”
Tên còn lại nói: "chờ một phút đi, nó sắp tiêu rồi".
"Tao không có một phút đâu. Nhìn cửa sổ kia, nó đang tìm cách thoát ra đấy".
Tên kia theo ánh mắt Ceasar và nhìn cửa sổ đã bị đập kính.
Caesar vẫn lấy đích cẩn thận ngay cả khi ngực Anna đang nhấp nhô liên tục với những nhịp sống cuối cùng.
Viên đạn đi trúng giữa trán cô.
Khi cô thở nhịp cuối, tiếng đó nghe giống như một cái tên. "Shaw".
Caesar lấy mũi giày đá mạnh vào vai người phụ nữ xấu số, nhưng rõ ràng cô sẽ chẳng bao giờ được làm nạn nhân chống lại chúng về những chuyện xảy ra hôm nay.
Tên kia nói vào máy bộ đàm. Hắn nghe một lát rồi gật đầu.
"Tất cả đã chết", hắn nói với Caesar.
"Tất cả đã chết”, Caesar nhắc lại. "Còn đội máy tính?”
"Gần như đã xong hết”.
"Bảo bọn nó rằng bọn nó có hai phút. Cho một đứa xuống phố xem liệu có ai đó trông thấy con đàn bà trên cửa sổ không. Nếu có, chúng nó biết phải làm gì. Máy bay đang đợi. Nếu đứa nào không lên kịp, nó sẽ không được lên nữa. Thực hiện đi".
Hắn cùng gã còn lại mở ba lô và lấy ra các cuốn sổ ghi, các chồng giấy, biểu đồ, bảng kê và các tài liệu khác rồi tiến đến ấn các đầu ngón tay của Anna vào nhiều thứ.
Khi cả hai rải các tài liệu lên bàn Anna, Caesar nói "Mẹ kiếp". Hắn nhìn những tài liệu đã nằm sẵn trên bàn cô.
"Gì thế?" Tên kia hỏi.
Caesar trỏ một trong những bàn mà Anna đã in ra cho thấy cô quan tâm tới Hiểm họa đỏ.
Hắn nói: "Rõ ràng nó đã rất tò mò. Nhưng sẽ ổn thôi".
Rồi Ceasar lấy máy ảnh ra và bắt đầu chụp phía trong căn phòng.
Bọn chúng nhận được thông báo an toàn rằng không ai trông thấy Anna trên cửa sổ, dù một chút máu của cô đã rớt xuống mảnh vườn nhỏ nằm bên trái lối vào toà nhà. Vì vậy những bông hoa hiện đã có màu sẫm hơn.
Rồi nhanh chóng có tên thứ ba bước vào. Hắn ngồi xuống bên máy tính của Anna rồi cho một đĩa CD vào ổ. Hắn gõ nhanh tới mức những ngón tay đeo găng trông mờ đi, bàn phím kêu cành cạch như toa tàu chạy trên đường ray tồi.
Sau mươi giây sau hắn lấy đĩa CD ra. "Tải dữ liệu đã xong". Hắn đứng dậy và bước nhanh ra ngoài.
Rồi ba mươi giây sau bên trong toà nhà Công ty Phượng hoàng không còn một người nào đang sống.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật