TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 : 29
haw đang ngồi trong phòng chờ của hãng British Airway ở sân bay Frankfurt. Cùng với những hành khách khác, ông xem tin tức qua nhiều màn hình tivi đặt rải rác khắp phòng. Trên một màn hình, các thượng nghị sĩ Mỹ đầy vẻ giận dữ ngồi trong phòng họp rộng rãi đang lần lượt đưa ra những lời chỉ trích gay gắt nhằm vào người Nga cũng như sự tụt lùi của họ, trở lại một nhà nước chuyên quyền còn tệ hại hơn cả chế độ mà Joe Stalin từng dựng lên.
Trên một màn hình khác, đài BBC đang chiếu cảnh quốc hội Anh làm những việc tương tự đối với Liên Xô cũ. Thế nhưng trên một màn hình nữa, thủ tướng Đức lại chơi trò hai mặt. Trong khi kêu gọi bình tĩnh và yêu cầu các nước khác không vội vã phán xét, bà ta nói khá rõ rằng người Nga nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ về bản thân. Đây cũng là chiến thuật được tổng thống Pháp áp dụng, dù ông ta có xu hướng thận trọng hơn các nhà lãnh đạo khác.
Shaw không chú ý tới vấn đề chính trị quốc tế lớn nhất của ngày hôm nay. Ông đã quyết định, ông sẽ bay tới London, sẽ nói với Anna sự thật về việc ông đã làm để kiếm sống. Nếu cô vẫn còn muốn lấy ông - điều Shaw thấy hoài nghi - ông sẽ tìm ra cách nào đó để làm việc ấy. Shaw thực sự ngạc nhiên là sau khi gặp cha mẹ Anna, ông không nghe được tin tức gì từ cô. Ông đã gọi điện và để lại lời nhắn rằng mình sẽ tới London. Không thấy Anna gọi lại, một điều không bình thường. Shaw đang nghĩ về chuyện này thì đám đàn ông bước tới. Họ không cần chìa phù hiệu vì Shaw đã nhận ra.
Người của Frank.
***
Vài phút sau, ở tận phía trong sân bay, Shaw bước vào một căn phòng nhỏ, nơi Frank ngồi ở đầu một chiếc bàn, đầu kia là một người đàn ông mà Shaw không biết. Trong này có bốn người đàn ông, tất cả đều lực lưỡng và theo nhận định của Shaw, còn được trang bị đầy đủ.
"Tôi đã xong việc ở Heidelberg."
Frank gật đầu. "Tôi biết. Việc dễ dàng, giống như ở Scotland. Tiện hỏi thăm chút, chuyến đi tới Wisbach thế nào? Tốt đẹp với ông chứ?"
Điều này không làm Shaw ngạc nhiên, ông biết rằng ông đi đâu Frank cũng nắm được. "Thực tế là tốt”.
Frank liếc đám đàn ông đang đứng dựa vào tường và gật đầu. Lần lượt từng người tiến về phía trước một chút, tạo thành một hàng rào bằng xương thịt và súng ngăn giữa Frank và Shaw.
"Gia đình Fischer toàn người dễ chịu, phải không?" Frank nói. "Người của tôi thực sự thích buổi nói chuyện với họ. Tôi cũng thực sự vui khi được làm quen với Anna lúc ghé thăm cô ấy ở London, dù tôi thật ngạc nhiên rằng cô ấy mù tịt về ông. Nhưng bây giờ, như ông biết đấy, cô ấy đã được cung cấp thông tin đầy đủ".
Khoảng một phút tuyệt đối im lặng trôi qua trong lúc Shaw nhìn Frank trừng trừng còn ông ta đáp lại bằng cách mỉm cười.
Shaw nhanh chóng đánh giá tình hình. Họ sẽ giết ông trước khi ông kịp chạm tới Frank. Nếu như sáu năm qua đã dạy cho ông điều gì, đó sẽ là sự kỉên nhẫn.
Ông quay người về phía người đàn ông dáng thấp, cổ ngắn, tóc xoăn trạc tuổi Shaw ngồi bên kia bàn. "Ai đây, Frank? Sếp ông hay một tên nô lệ khác?"
Nếu Frank thất vọng vì Shaw đã không tìm cách tấn công mình, ông ta sẽ không thể hiện ra ngoài. Người đàn ông này chỉ tiếp tục mỉm cười và ra hiệu cho người kia.
Người này lên tiếng. "Thực ra tôi chẳng là thành phần nào như ông nói. Tôi là Edward Royce, người của MI5 ". (Cơ quan an ninh Anh) Ông ta đưa danh thiếp cho Shaw.
"Và điều gì quan trọng tới mức ngài phải lôi tôi ra khỏi một chiếc ghế dễ chịu và một chai Guinness thế, quý ông MI5?"
Royce liếc Frank, nhướng mày. "Xin lỗi vì đã làm phiền ông".
"Không, ông không làm phiền đâu, và xin khẩn trương lên. Tôi có chuyến bay sắp đi". Shaw nhìn thẳng vào mặt Frank khi nói câu ấy.
Lời nói của ông khiến Royce nhướng mày lần nữa. "Rồi, xin nói thẳng là nếu chuyện này thuộc trách nhiệm của tôi, ông Shaw, tôi thậm chí chẳng đến đây. MI5 đang phối hợp với Interpol điều tra hiện tượng Hiểm họa đỏ này. Tôi nghĩ chúng tôi hoàn toàn đủ khả năng giải quyết tình huống này, nhưng đó không phải công việc của tôi. Cấp trên của tôi đã đề nghị người của ông Wells hỗ trợ. Và đến lượt mình, ông ấy lại đề xuất tôi gặp ông”.
"Ông muốn tôi làm gì với chuyện ấy?" Shaw hỏi thẳng.
"Người ta bảo tôi rằng ông có những quan hệ rất tốt ở Moscow, nói tiếng Nga thông thạo, lại có thể xoay xở tốt trong những tình huống nguy hiểm. Điều đó khiến ông trở thành người có một không hai".
"Thời gian tôi ở Nga không phải do mong muốn đâu. Thế nên có lẽ ông cần tìm người có một không hai khác xách cặp đấy".
"Ông không muốn tìm ra kẻ nào đứng sau Hiểm họa đỏ sao?"
"Tại sao?" Shaw hỏi cộc lốc. "Những điều người ta nói về Nga không đúng à?"
"Chó nào mà biết được?" Royce nói. "Này, chắc chắn có vài điều đúng. Nhưng thực ra sự thật nằm ngoài chuyện đó, nó là điều cuối cùng chúng tôi cần. Có lẽ ông biết rằng MI5 bảo vệ nước Anh khỏi những tay khủng bố, gián điệp, cực đoan và bọn tương tự thế. Hừ, Hiểm họa đỏ đã mở chiếc hộp Pandora rồi. (Theo thần thoại Hy Lạp, mở chiếc hộp Pandora sẽ khiến cho những điều xấu xa, đau khổ thoát ra). Bây giờ thế giới đang rất mong manh. Nhiều quốc gia là các thùng thuốc súng sẵn sàng bùng nổ".
"Thật sao? Hẳn là tôi đã để lờ các tín hiệu cảnh báo rồi”.
Câu này khiến Prank cười khục một tiếng.
Royce vội vã tiếp. "Dù sao chiến dịch này đang đẩy nước Nga theo hướng mà cả chúng tôi hay phần còn lại của châu u đều không muốn. Gấu Nga đầy nguy hiểm đang bị săn đuổi là mối nguy cho tất cả, ông Shaw ạ. Chúng ta phải tháo ngòi nổ cho tình trạng nguy hiểm. Để làm điều ấy chúng ta phải tìm ra ai thực sự đứng sau toàn bộ chiến dịch này".
"Sao không bắt tay với người Mỹ? Nếu cần họ có thể rút móng gấu ấy chứ".
"Cũng như mọi lần, người Mỹ đang xử lý vấn đề này theo cách riêng của họ. Nhưng ông Wells đây đã đồng ý cho phép ông làm việc với chúng tôi. Ông ấy nói rằng ông thậm chí còn biết Sergei Petrov - người mới bị giết".
Shaw bắn tia mắt về phía Frank, ông ta chằm chằm nhìn lại một cách bình thản.
"Frank thật hào phóng khi đề nghị các ông nhận sự phục vụ của tôi. Nhưng tôi xin lễ phép từ chối".
Royce giận dữ: "Tốt thôi. Tôi chẳng thèm quan tâm vì chẳng ảnh hưởng quái gì đến tôi hết".
Frank đứng dậy. "Này Shaw, khi ông làm xong việc này, có lẽ chúng ta sẽ nói với nhau về những vấn đề khác đó”.
"Có thật không?" Tất cả những gì Shaw có thể làm là không nhảy qua bàn và bẻ gãy cổ Frank.
Frank xốc quần. "Thật. Tôi đang thẳng thắn với ông đấy, Shaw. Tôi vẫn luôn thế".
"Tôi sẽ phải trở lại với các ông sau".
"Gì thế? Tại sao?" Frank thốt lên.
"Bây giờ tôi có việc quan trọng hơn cần làm”.
Royce nói: "Quan trọng hơn việc cả thế giới đang rơi xuống địa ngục à?”
"Ừ."
"Việc đó có thể là gì nhỉ?" Royce hỏi.
"Tôi cần gặp một phụ nữ", Shaw đáp và chằm chằm nhìn Frank trước khi bước khỏi phòng.
Royce liếc lại phía Frank. "Không chính xác như tôi hy vọng đâu, Wells", ông ta sủa lên.
Vẻ trang nghiêm, Frank dõi mắt theo Shaw. "Cũng làm tôi ngạc nhiên đấy, nhưng vì một lý do khác”.
"Tại sao? Ông mong đợi cái quái gì?"
"Mong đợi ông ta cố gắng tìm cách giết tôi".
"Lạy Chúa lòng lành. Và tay đó làm việc cho ông! Cả hai bọn ông đều điên hết”.
"Ông ta thực sự không làm việc cho ai, Royce".
"Nhưng tôi nghĩ ông đã nói rằng..."
"Ừ, đúng, Shaw là trường hợp đặc biệt".
"Ông có ai khác có thể làm việc Shaw có thể làm không?"
"Thậm chí gần đến mức đó cũng không có".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật