How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 : 23
haw chẳng bận tâm lấy quần áo của mình ở khách sạn. Trước đó ông đã bỏ tất cả những tư trang mang theo vào một tủ chứa đồ ở nhà ga xe lửa. Ông gọi điện ngay cho Frank ngay khi đã an toàn ra khỏi khách sạn. Phải đợi tới hồi chuông thứ tư ông ta mới nghe máy.
"Ông đang chơi trò mẹ gì thế?" Shaw quát vào điện thoại.
"Ông nên ăn mừng một phi vụ thành công nữa chứ. Chúng tôi đã thu được chỗ ma tuý, bọn xấu không lấy được đồng nào. Chúng tôi còn để lại tay súng cuối cùng - người đang hót như chim khi chúng ta đang nói chuyện đây. Riêng tôi đã mở sâm-panh rồi đấy".
"Người của ông đã nổ súng khi không bị khiêu khích".
"Ôi thật thế hả?"
"Ừ, thật đấy. Ông được quyền im lặng và máu lạnh với những điều đã xảy ra hả?"
"Chúng ta đã tiêu diệt mấy tên Tajikistan còn gì nữa? Ông biết bọn khốn đó có thể xơi bao nhiêu chứ? Mà ngân sách của tôi đang cạn kiệt đấy".
"Và người của ông còn bắn vào tôi".
"Thế thì có lẽ ông nên chú ý”.
"Chú ý gì?"
"Chúng tôi không thích những người nghỉ việc, Shaw. Ông ra đi khi chúng tôi bảo ông có thể làm thế nếu như chuyện ấy có xảy ra".
"Thoả thuận của tôi...”
"Thỏa thuận của ông là thứ vớ vẩn. Thoả thuận của ông luôn là thứ vớ vẩn nhưng ông chẳng bao giờ muốn đối mặt với nó. Này, đêm nay là lời cảnh báo cho ông đấy, bạn tôi ạ. Lần duy nhất cho ông thôi. Lần sau có lẽ họ không bắn trượt đâu. Và hãy cho rằng ông gặp may. Ồ mà này, những gì ông yêu cầu liên quan tới Heidelberg đang đợi ở sân bay đấy. Máy bay phản lực thuê riêng, hai tiếng nữa sẽ cất cánh. Có người sẽ gặp ông ở lối vào phía trước sân bay. Thôi, hãy thưởng thức phần còn lại của buổi tối ở đất Scotland xinh đẹp".
Frank bấm phím kết thúc cuộc gọi, bỏ lại Shaw đứng trên phố Các hoàng tử của thành phố Edinburgh cổ kính, với hàng ngàn người xung quanh ông.
Chưa bao giờ ông thấy mình đơn độc thế này.
***
Katie lấy một cuốn vở ghi trắng từ trong túi xách, kẹp vào thứ gì đó rồi bước vào sảnh khách sạn Balmoral. Trực lễ tân là một thanh niên trẻ cao gầy.
Katie bước tới bên và giơ cuốn vở lên.
"Một người đàn ông đánh rơi thứ này trong sảnh. Trong này không có tên nhưng có lẽ ông ta đang nghỉ trong khách sạn. Ông ta bước vào taxi trước khi tôi kịp thông báo cho ông ta biết". Đoạn Katie mô tả chi tiết bề ngoài Shaw.
"Đúng, ông ấy đang ở khách sạn này, thưa cô", tay thanh niên Scotland nói. "Một ông mang họ Shaw. Tôi sẽ để nó vào trong hộp của ông ấy tại đây".
Katie nhìn theo khi chàng thanh niên bỏ cuốn vở vào ngăn của phòng 505. Khi anh ta quay lại thì cô đã đi mất.
Chúa phù hộ cho dân Sctoland, Katie nghĩ. Nếu cô giở mánh này ở New York, người ta sẽ ném thẳng cuốn vở vào mặt cô, quật xuống sàn rồi gọi cảnh sát.
Cô chờ trong sảnh suốt hai glờ đồng hồ, đôi mắt thỉnh thoảng quét qua quầy lễ tân trong lúc miệng nhấm nháp Coca và cắn móng tay tới lúc chúng chảy máu. Rồi Katie rời chỗ ngồi ngay khi chàng thanh niên giao ca cho một phụ nữ trung tuổi mà chưa bao giờ cô trông thấy. Ngay khi anh chàng lẽ tân vừa đi khuất, Katie bước tới bên quầy.
"Tôi ở phòng 505 với chồng chưa cưới", cô bắt đầu diễn. "Khi anh ấy để quên chìa khoá ở đâu đó, tôi đưa chìa của tôi cho anh ấy, nhưng anh ấy phải đặt nó trong một cuốn vở để lại cho tôi, thế thì tôi mới vào phòng được".
Người phụ nữ liếc qua một loạt ô phía sau bà. Bà thò tay vào hộp của phòng 505 rồi lôi ra cuốn vở.
"Cuốn này phải không?" Bà nói.
Katie gật đầu và cầm lấy cuốn vở từ tay bà. Cô nhìn kỹ cuốn sổ và cẩn thận cho thứ mình đã kẹp vào trước đó rơi ra quầy. Bà lễ tân cầm lên giúp Katie, đó là bằng lái xe của cô cấp tại Mỹ. Người phụ nữ nhìn ảnh rồi nhìn Katie, cô nói: "Tôi đã tìm thứ này khắp nơi. Hẳn là anh ấy đã thấy nó trong phòng rồi kẹp vào vở cho tôi”.
"Thế chồng chưa cưới cô đâu?" Bà lễ tân hỏi với thái độ đủ mức dễ chịu, nhưng bằng giọng của người có việc để làm và thực sự có ý định sẽ làm việc ấy.
"Glasgowu. Katie lật hết cuốn vở. "Mai anh ấy sẽ quay về nhưng chẳng để lại chìa khoá. Làm sao tôi vào phòng được?"
"Cô đã thử gọi cho anh ấy chưa?"
"Rồi, nhưng anh ấy không nghe máy. Có khi sóng hơi kém".
"Chẳng lẽ tôi lại không biết", người phụ nữ đồng tình ngay.
Rồi bà ta liếc tấm bằng lái xe lần nữa.
"Hừm, bây giờ chúng tôi chẳng thể để khách của mình ngủ ngoài vỉa hè được, phải không?" Bà lấy chìa khoá dự phòng trong hộp rồi đưa nó và bằng lái xe cho Katie.
Katie liếc biển tên của người phụ nữ. "Bà Sara, nói cảm ơn với bà chẳng thể đủ. Tôi vẫn không thể tin nổi là anh ấy quên để lại chìa khoá"
"Tôi sống với ông chồng Dennis được hai mươi sáu năm rồi, anh chàng khốn khổ chẳng thể nhớ những ngày sinh nhật, những ngày đáng nhớ, đôi lúc còn quên ráo tên của năm đứa con nữa. Thế nên nếu người đàn ông của cô chỉ quên chìa khoá, tôi sẽ ủng hộ kết hôn và chúc cô hạnh phúc, thưa quý cô".
Katie đi về phía thang máy.
Một phút sau cô mở cánh cửa phòng 505. Cô đã trông thấy Shaw ra khỏi khách sạn Balmoral nên Katie rất chắc chắn rằng lúc này ông không ở trong này. Nhưng cô vẫn tự nhủ rằng mình chỉ có mười phút sục sạo nơi này.
Chín phút sau Katie đã soát hết từng li căn phòng và vài thứ đồ Shaw đã để lại, thứ cô tìm được là số không tròn trĩnh. Hừm, không hoàn toàn như thế. Trong túi của một chiếc áo khoác cô tìm thấy hoá đơn mua một cuốn sách ở Dublin. Nhưng thứ đó chẳng có ích gì.
Katie bước dọc theo rìa căn phòng và dừng lại bên chiếc bàn, ánh mắt lướt qua những thứ trên đó, tất cả đều của khách sạn. Đó là lúc cô trông thấy nó. Cô ngồi xuống và kéo tờ giấy thấm về phía mình, lấy chiếc bút chì khỏi giá rồi cẩn thận quẹt đầu bút chì qua lại. Dần dần một cái tên nổi lên từ mảnh giấy trắng, nơi Shaw đã ấn bút với lực mạnh đến mức nó hằn xuống tờ bên dưới tờ ông viết cái tên - một lỗi thể hiện tính thiếu chuyên nghiệp. Katie chẳng thể nào biết rằng Shaw mắc phải lỗi này khi đang đau khổ về chuyện với Anna.
"Anna Fischer", Katie đọc. Cái tên này không phải không nổi tiếng nhưng vì lý do nào đó Katie nghĩ mình không nhận ra.
Rồi thứ gì đó chạm vào bộ nhớ của cô. Cô nhìn tờ hoá đơn đã tìm thấy trong túi áo khoác của Shaw.
"Nghiên cứu lịch sử các nhà nước cảnh sát" Katie đọc thành lời. Một lần nữa có thứ gì đó lại bật lên trong đầu cô.
Cô rời khỏi phòng và gọi theo số điện thoại của hiệu sách ghi trên hoá đơn. Cô chẳng hy vọng có ai nhấc máy vào giờ này, song giọng một phụ nữ vang lên bên kia đầu dây. Katie hỏi liệu họ có cuốn sách đó không. Người ta bảo cô rằng họ có, nhưng chỉ còn lại duy nhất một cuốn. "Còn tên tác giả?" Cô hỏi. "Tôi không thể nhớ được”.
"Anna Fischer", người phụ nữ trả lời.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật