Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 : 12
iếng mưa lộp bộp làm Shaw tỉnh giấc. Lúc đang cố ngủ lại, tiếng rung phía trên đầu khiến ông rên một tiếng nhè nhẹ. Shaw chộp lấy cái máy và đọc tin nhắn vừa được gửi tới cho mình.
Frank.
Trên giường, bên cạnh Shaw là Anna. Họ đã hoàn thành tốt đẹp lễ đính hôn, sau đó uống hết một chai Dom, hai chiếc cốc nằm nghiêng thật chênh vênh.
Anna vẫn ngủ ngon lành trong lúc Shaw dậy, đi sang phòng kế bên rồi bấm số điện thoại, biết rằng sẽ có người bắt máy ngay.
"Ông câu cá ở Dublin cổ kính à?" Frank nói giọng hơn hớn. Shaw có thể tưởng tượng ra ông ta nằm ườn trên một chiếc ghế ở đâu đó, có lẽ cách đây vài múi giờ cũng nên, mang cái bộ mặt kẻ cướp đáng ghét chỉ có ở ông chủ khi nói chuyện với đầy tớ.
"Gì, người của ông không báo cáo đều đặn à? Ông đâu muốn họ như thế". Lúc nói câu này Shaw chăm chăm nhìn phía bên phải người mình - nơi có một vết sẹo cũ. "Mà này, lúc này ở đây là ba giờ sáng đấy. Đã khi nào ý nghĩ ấy chạy qua cái đầu bự của ông chưa?"
"Chúng ta hoạt động 24/7 mà Shaw. Ông biết các quy định mà".
"Quy định của ông."
Ông hé tắm rèm và chằm chằm nhìn làn mưa buồn đang bao khắp khu vực.
"Chúng tôi cần ông, Shaw."
"Không, ông không cần. Ngay cả người như tôi cũng cần nghỉ ngơi thư giãn đấy."
”Qua giọng gắt gỏng của ông tôi cũng biết là ông không ở một mình."
Tất nhiên Shaw biết rằng Frank biết chính xác ông đang ở đâu, với ai. Thế nhưng giọng nói của ông ta khiến ông thôi nhìn khỏi cửa sổ và vội vã trở lại phòng ngủ xem Anna ra sao. Nhưng cô vẫn ngủ ngon lành, hạnh phúc vì không biết rằng ông đang vặc nhau với một gã điên có chuyên môn.
Một chân dài, đẹp của cô đặt trên tấm ga, khiến Shaw chỉ muốn đánh thức cô dậy và làm tình lần nữa. Nhưng ông đang nói chuyện điện thoại với Frank. Shaw trở lại căn phòng cũ, nhìn ra cửa sổ, săm soi từng kẽ nhỏ của con phố và các ngõ phía dưới nhằm phát hiện ra người của Frank. Họ luôn ở dưới đó, luôn ở đó.
"Shaw, ông vẫn thở đấy chứ?"
"Lần trước tôi đã bảo mình sẽ đi đâu. Thế sao cứ theo dõi tôi vậy?"
"Ông tự chuốc vào mình đấy chứ, vì tất cả câu chuyện điên rồ liên quan đến vấn đề nghỉ việc".
"Đó không phải chuyên điên rồ, Frank. Lần cuối cùng là lần cuối cùng".
Shaw có thể hình dung đầu Frank đang lắc, lắc cùng với nó là cái hõm sau gáy - nơi ông ta lĩnh một phát đạn tầm gần từ một khẩu SIG Sauer chín mi-li-mét có báng thửa riêng. Shaw biết những chi tiết rất riêng ấy bởi chính ông là kẻ đã bắn Frank.
"Chúng ta có nhiều việc phải làm. Thế giới này là nơi rất nguy hiểm".
"Ừ, bởi có những loại người như ông đấy".
"Những việc chúng ta làm cao quý đấy, Shaw. Đó là vinh dự".
"Dành cái thứ vớ vẩn ấy cho cảnh sát mới vào nghề đi".
Shaw nghe tiếng ghế cọt kẹt khi Frank đứng thẳng dậy. OK, đến lúc rồi đây.
Giọng của Frank sít lại và rắn đanh: "Chính xác thì ông sẽ lui về chốn nào, ông bạn đáng ghét? Một cơ ngơi cực lớn à?"
"Theo thoả thuận là năm năm, Frank. Mà tôi đã làm gần sáu năm rồi".
"Ông đã suýt giết tôi đấy".
"Ông đã chĩa súng vào tôi, lại không giơ phù hiệu ra nữa. Tôi nghĩ ông chỉ là một thằng điên khác đang tìm cách nã đạn vào lưng tôi”.
"Thế là nếu như hồi đó tôi đã giơ phù hiệu, bây giờ ông sẽ bảo rằng ông sẽ không bắn vào cái đầu chết tiệt của tôi à?"
"Tôi đã đưa ông tới bệnh viện gần nhất. Nếu không ông đã ngỏm vì mất máu rồi”.
"Bệnh viện!" Frank gầm lên. "ông đã để mặc tôi giữ thứ như nửa bộ óc của tôi trong khu đỗ xe của lò mổ người giữa Istanbul".
"Ông thực sự nghĩ nó chỉ là một nửa sao?"
"Này...”
Nhưng Shaw đã ngắt lời. "Tôi bắn ông vì tự vệ, nhưng khi người của ông tới Thổ Nhĩ Kỳ một tháng sau đó, rõ ràng họ không nghĩ thế. Thế nên chúng ta đã có một thoả thuận và tôi đã thực hiện. Chẳng có chuyện gì khác để nói nữa”. Họ đã có một thoả thuận, Shaw biết thế, để đổi lại việc ông không phải dành phần đời còn lại lao động khổ sai trong một địa ngục nào đó ở Siberia - việc Frank sẽ khoái trá thực hiện lúc hồi phục sau khi dính vết đạn lớn vào đầu - Shaw đã dành gần sáu năm chạy khắp nơi trên thế giới, đánh cược bằng chính mạng sống của mình để làm những việc mà theo lời Frank là giúp cho những người khác được sống trong an bình. Hừm, Shaw đã muốn một chút an bình cho cuộc đời mình và ngay lúc này ông muốn có nó, bên Anna.
Nhưng những thoả thuận với nhũng người như Frank chẳng khác gì treo lơ lủng người trên cầu Cổng Vàng (cầu lớn bắc ngang vịnh San Francisco) bằng đồ lót trong khi những cơn gió mạnh vẫn không ngừng gào thét dưới vịnh. Mà Shaw chẳng thể bám lấy một tay luật sư nào đó rồi nhờ kiện ra toà công khai để đòi lấy tự do như đã thoả thuận. Đó là lý do ông đồng ý tiếp tục gần một năm suýt bị bắn, bị đâm, đầu độc, thậm chí là nổ tan xác pháo. Khi coi việc xử lý nhóm Hồi giáo khủng bố hạt nhân ở Amsterdam là điều quá dễ, chẳng phải ông nói đùa.
"Nếu không có những kỹ năng "đặc biệt" của ông, hồi ấy tôi chẳng thể đề nghị ông làm gì khác ngoài nhận một chỗ trong tù”.
Điều này mới với Shaw đây. "Thế ông là người đề nghị à? Tại sao?"
"Sau khi đã cho não trở lại đầu, tôi nhận ra rằng bất kỳ ai gần như có thể tiêu diệt tôi là người chúng tôi cần đứng về phía mình".
"Thế thì ông nên hiểu rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình".
Frank nói chậm rãi: "Tôi không biết. Tôi cần nói chuyện với người của tôi về việc ấy. Có lẽ tôi có thể tự thuyết phục người của mình nhả ông ra, song tôi không nghĩ họ sẽ vui vẻ lắm về chuyện đó đâu".
Shaw chưa bao giờ vượt qua, vòng qua hoặc xuyên thủng được Frank. Tay hói vạm vỡ ấy sừng sững như một bức tường đá.
Lẽ ra hồi ấy mình phải bắn vào giữa trán hắn mới phải.
"Tôi chẳng thèm quan tâm họ có vui hay không! Chỉ cần ông bảo họ những gì tôi đã nói thôi".
"Bây giờ tôi cần ông đến Edinburgh rồi tới Đức, Heidelberg. Nếu không làm xong mấy việc ấy, hãy quên việc tôi nói chuyện với bất kỳ ai khác trừ cai ngục mới của ông".
Shaw im lặng một lúc, gắng kìm cơn giận dữ. "Đây là lần cuối cùng, Frank. Đây là lần cuối! Ông có thể nói với người của ông thứ mẹ gì ông muốn cũng được. Hiểu chưa?"
"Nhận lệnh như bình thường. Hai ngày. Chúc ông vui vẻ với Dublin, cả bạn ông nữa”.
"Ông thực sự không muốn tới đó”.
"Chỉ là một quan điểm thôi". Rồi cuộc gọi chấm dứt.
"Tôi ghét ông, Frank" Shaw thì thầm nói vào khoảng không.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật