He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 : 11
ới sải chân nhanh và nỗi mong nhớ càng tăng, Shaw chỉ mất có mười phút đi bộ là tới đại học Trinity. Lúc này bài giảng của Anna đã gần xong, Shaw đợi người yêu phía đối diện lối vào bên hông trường, gần hiệu sách Maggie - một trong những nơi cả hai yêu thích, ông tán gẫu vài phút với người phụ nữ bán sách.
Trên một giá sách, Shaw thấy một cuốn Anna viết về nguồn gốc của các chính phủ phát-xít, tựa Nghiên cứu lịch sử các nhà nước cảnh sát. Xét về nhiều mặt, tình yêu của đời ông là người thích vui vẻ, sống nội tâm và lãng mạn nhưng cô cũng có chỉ số IQ cao ngang mức các thiên tài, những vấn đề chiếm hầu hết thời gian làm việc của cô thực sự là các vấn đề ghê gớm. Liệu có sự kết hợp nào hoàn hảo hơn để chinh phục trái tim một người hơn trí tuệ và sắc đẹp không?
Lúc Anna bước ra, cái ôm như không muốn thôi. Cô ép những ngón tay dài và thẳng vào thắt lưng Shaw, vừa vuốt dọc lên trên vừa bóp nhẹ. Cô luôn cảm thấy được cái đau trong cơ thể ông còn Shaw là kẻ giấu được những thứ ấy cực tốt.
"Căng thẳng hả?" Cô hỏi, hầu như không pha chút âm tiếng Đức nào. Anna Fischer nói được ít nhất mười lăm thứ tiếng, tất cả đều như tiếng mẹ đẻ. Sau sáu năm viết những báo cáo và sách nghiên cứu thuộc hàng xuất sắc ở Oxford, cô đã làm cho Liên hợp quốc với tư cách phiên dịch trực tiếp. Sau quãng ngắt giữa chừng đó, Anna nhận làm cho một tổ chức học thuật tại London, cô chuyên sâu mảng chính sách quốc tế và các vấn đề toàn cầu đặc biệt phức tạp không dễ dàng có ngay câu trả lời. Chắc chắn Anna trí tuệ hơn Shaw nhiều song chẳng bao giờ cô để ông cảm thấy điều đó.
"Chút thôi".
"Chuyến bay từ Hà Lan không được tốt hả anh?"
"Chuyến bay tuyệt vời. Chỉ là vết thương cũ vì bóng bầu dục ấy mà". Thực ra đó là cú lao người xuống con kênh, nhưng nàng đâu cần phải biết chuyện ấy.
"Đúng là lũ con trai với những trò chơi con trai", Anna vờ làm giọng mắng. "Đấy là lý do anh bị vết thương đó à?" Cô chỉ vết bầm trên mặt Shaw mà tác giả là tay người Iran, kẻ từ giờ đến lúc xuống mồ cũng không biết thế nào là tự do nữa.
"Hành lý từ khoang chứa đồ trên máy bay tuột xuống nhanh hơn anh tưởng. Trông vết bầm nặng hơn thực chất đấy."
Khi cả hai đã buông nhau ra, Anna chằm chằm nhìn Shaw. Với chiều cao một mét tám mươi và đi giày năm phân, cô không phải nghển cổ quá nhiều. Thế nhưng chưa khi nào Shaw thấy biết ơn về chiều cao của mình như lúc này.
"Bài diễn thuyết thế nào?" ông hỏi.
"Có khá nhiều người dự, người nghe khá chú ý. Nhưng tiết lộ hết cho anh biết nhé, có lẽ số người dự tăng lên vì đồ ăn tuyệt nhất thành phố và quầy bar ngoài trời. Em thấy thật tiếc vì anh bỏ lở. Ít nhất thì em cũng đã tưởng tượng anh mặc đồ lót kia.
"Sao lại phải tưởng tượng khi em có thể nhìn tận mắt nhỉ?"
Cô hôn Shaw và đan những ngón tay dài của mình vào những ngón tay to, dày của ông.
Ông đưa cho cô cuốn sách mình đã mua.
“Anh trả tiền cho cuốn sách này hả?" Lẽ ra em đã có thể tặng anh một cuốn mà. Họ gửi cho em tất cả những cuốn chưa bán được, nhiều tới mức em dùng làm đồ nội thất ở văn phòng đấy.”
"Này, em sẽ nhận được toàn bộ tiền tác quyền của cuốn này. Em sẽ ký tặng anh chứ?"
Cô rút bút ra và viết gì đó vào cuốn sách. Khi Shaw cố gắng nhìn xem đó là gì, cô bảo: "Hãy đọc nó sau, khi đã rời Dublin".
"Cảm ơn em".
"Anh quan tâm tới các nhà nước cảnh sát sao?" Cô hỏi.
"Khi phải đi lại nhiều, thông thường mỗi tháng anh có mặt ở một nước như thế”.
Shaw tình cờ gặp Anna trên một đường phố Berlin cách đây ba năm. Lúc ấy cô đang bị hai gã đàn ông chặn cướp còn ông vừa một mình hoàn thành một nhiệm vụ chẳng khác gì vụ ở Amsterdam vừa rồi, lúc ấy tâm trạng lại chẳng được thoải mái lắm. Khi hai tên kẻ cướp nhìn thấy Shaw, chúng mắc sai lầm lớn khi nghĩ rằng một mẻ lưới lại bắt được hai chú cá. Cảnh sát có mặt vài phút sau khi Shaw gọi điện, lúc ông đã cho hai gã kia đo đất. Ông nện một gã mạnh đến mức tay suýt gãy lúc va chạm với sọ hắn.
Sau khi Anna từ chối tới bệnh viện, Shaw đã đi bộ hộ tống cô trở lại khách sạn. Ông đã giữ đá lạnh áp vào mặt cô trong suốt một giờ, sau đó ngủ ngay tại sàn trong phòng cô bởi Anna vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị cướp.
Trước đó Shaw chưa từng có mối quan hệ nghiêm túc với một phụ nữ nào. Có thể điều đó xuất phát từ mối quan hệ của ông với mẹ nhưng đúng hơn là vì ông thiếu một người mẹ.
Bị ruồng bỏ sẽ khiến người ta như thế.
Nhưng ngay từ lúc trông thấy Anna trên đại lộ thủ lô Berlin tù mù, dù lúc ấy người cô bầm tím và vấy máu, Shaw biết rằng trái tim mình không còn lẻ loi.
Từ đó đã gần ba năm trôi qua, rõ ràng tình cảm của Anna dành cho ông đã trở nên sâu đậm hơn. Ông biết rằng Anna yêu mình nhưng cũng cảm thấy cô ngày càng bối rối khi thấy ông thiếu sự tận tâm hết mình.
Hừm, điều đó sắp chấm dứt rồi. Shaw vẫn chưa thoát khỏi Frank nhưng ông không thể chờ đợi thêm nữa. Ông sẽ phải làm được điều đó, bằng cách nào đó.
"Anh có vẻ tâm trạng thế nào đó", cô nói lúc hai người cùng ăn tối. Ở tuổi ba mươi tám, cô vẫn để tóc dài, chúng uốn lượn một cách quyến rũ trên vóc dáng Đức đẹp như tạc.
"Không, chỉ là đói thôi. Ở đàn ông thì nó đều có biểu hiện giống nhau cả. Anh đoán ở đây họ không làm món trứng chần”. Bữa hôm nay dành cho khách hàng thu nhập nhàng nhàng, có thịt muối, khoai tây, hành, nước sốt rắc đầy tiêu"
"Không, ở đây không có, nhưng bọn mình có thể đi chỗ khác".
"Thế này cũng ổn. Những năm qua đồ ăn ở Dublin khá hơn rồi".
'Vâng, dù em vẫn không thể hiểu tại sao món thịt hầm Ireland lại không có cà-rốt". Anna mỉm cười tinh nghịch sau ly rượu vang. "Ngay cả người Anh cũng dùng cà-rốt cho món thịt hầm cơ mà".
"Thì đó chính xác là lý do người Ireland không dùng".
Một lát sau, khi cả hai đang ăn nốt các món, Anna hỏi: "Thế lần vừa rồi anh làm gì ở Amsterdam?"
"Làm càng ít càng tốt".
"Công việc tư vấn của anh giảm bớt rồi hả?"
"Thôi nào. Anh có một nơi muốn đưa em tới".
Shaw có thể nhận ra chút gì đó hơi căng thẳng trong giọng nói của mình, đồng thời cảm thấy rằng Anna cũng thế.
"Anh ổn chứ?" Cô hỏi. "Hành động của anh bí hiểm lắm".
Shaw liếm đôi môi khô và gượng cười."Anh nghĩ đó là một trong những điều em thích ở anh mà. Bí ẩn hả?"
Ông chẳng tin vào chính những lối nói của mình, rõ ràng cô cũng chẳng tin.
Shaw đứng dậy. Hai chân hơi run, ông thầm rủa mình.
Tớ đã nhảy từ tầng bốn xuống kênh khốn kiếp, rồi lại gần như chỉ một tay hạ cả một nhóm khủng bố hạt nhân. Cậu sẽ nghĩ tớ có thể làm được việc này không giống một tay thanh niên say tình đâu.
Một lúc sau họ vào một quán rượu nhỏ ở bắc Liffey, khu rõ ràng nghèo hơn và không danh tiếng bằng nửa còn lại của Dublin. Thế nhưng Shaw thích nơi này, Anna cũng thế.
Như một lần cô đã nói. "Làm sao anh lại có thể không thích từng hạt đất của một thành phố từng sản sinh ra Swift, stoker, G. B. Shaw, Yeats. Wilde, Beckett và Heaney? Rồi bậc thầy Joyce nữa". (Các nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch nổi tiếng gốc Ireland: Jonathan Swift, Bram Stoker, George Bemard Shaw, William Butler Yeats, Oscar Wilde, Samuel Beckett, Seamus Heaney, James Joyce).
Chỉ để xem cô phản ứng thế nào, Shaw đáp: "Anh thích Roddy Doyle hơn".
"Còn em thích Maeve Binchy hơn", cô phản pháo.
Ông gọi đồ ăn cho cả hai - điều không như bình thường. Khi đồ ăn được mang tới. Anna hỏi: "Món gì thế?"
"Bánh mì nho. Là một dạng bánh hoa quả.”
"Bánh hoa quả! Có phải người ta dùng để bảo vệ tường khỏi bị cửa va vào và để đầu độc không?"
Shaw cắt cho cô một lát "Cứ thử đi. Em là người ưa mạo hiểm mà".
Anna lấy nĩa của mình xiên miếng bánh, nó chạm vào thứ gì đó kêu đánh keng một tiếng. Hai mắt cô mở to hơn khi nhìn miếng bánh, cho tới lúc các ngón tay cô nắm lấy nó.
Shaw nói: "Theo truyền thuyết, nếu em tìm thấy chiếc nhẫn trong bánh mì nho, số em đã đến lúc cưới chồng".
Bây giờ không còn đường lùi nữa, ông biết thế. Những khoảnh khắc sắp tới sẽ quyết định toàn bộ cuộc đời ông, mồ hôi thấm ướt cả chiếc sơmi. Shaw hít một hơi sâu, lướt mình khỏi ghế và quỳ một chân trên lớp sàn lát ván gỗ đã nhẵn bóng sau vài thế kỷ vì những tay say rượu và vì ít nhất một gã đàn ông ngỏ lời cầu hôn. Nắm bàn tay run rẩy của nàng trong bàn tay chắc khoẻ của mình, ông luồn chiếc nhẫn vào ngón tay Anna và nói: "Anna, em sẽ lấy anh chứ?"
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật