I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2957 / 61
Cập nhật: 2018-01-16 08:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 : 8
atie James rên lên một tiếng khi ánh nắng tràn ngập căn phòng. Rõ ràng ba cuộc gọi báo thức đã chẳng mảy may ảnh hưởng được chút nào dù cô đã đề nghị họ làm thế, và ngây thơ tin rằng có lẽ một trong những cuộc gọi ấy sẽ xuyên thủng được lớp sương mù đang bao bọc đầu óc cô. Cô kiệt sức vì đi lại, vì thay đổi múi giờ, vì thiếu ngủ; mà ai lại muốn rời một chiếc giường êm ái đi dự đám ma chứ? Cuối cùng James cũng uể oải ngồi dậy, kéo chăn lên quấn quanh cổ. Cô bật ho, lấy tay xoa xoa họng và liếc đồng hồ.
Ôi chết tiệt! Mình muộn thật rồi! Dựng người dậy nào!
Cô bật dậy, trần như nhộng lao vào phòng tắm, và trong vòng mười phút hoàn thành cả việc tắm, mặc quần áo rồi đóng sập cửa phòng khách sạn lao ra ngoài khi tóc vẫn ướt nhẹp. Ít nhất cuộc sống của một phóng viên nhảy từ nơi này tới nơi khác trên toàn cầu đã giúp cô sẵn sàng hành động thật nhanh khi phải thế. Tốt, cô sắp đi dự đám ma. Thứ cô thực sự muốn lúc này là một ly mojito (rượu mạnh cất từ mía và bạc hà). Thực ra cô muốn ba ly kia, mà chỉ là khai vị thôi. Sau đó sẽ là bourbon (whisky cất từ ngô), tiếp đó là martini (gin hoặc vodka pha với vang có hương thảo dược) rồi gin và tonic. James chẳng phân biệt gì, cô yêu tất cả các loại ấy.
Hồi viết những tác phẩm quan trọng ở nước ngoài, James phải dành khả nhiều thời gian lang thang ở các quán bar để bám theo cánh đàn ông lấy tư liệu. Nhưng khi cô đã giành giải Pulitzer thứ hai (giải thưởng báo chí danh giá ở Mỹ), suýt chết trong quá trình hoàn thành tác phẩm, chuyện uống rượu đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Sau những lần suýt chết, Katie có những lý do quá hợp lý để uống, song cô giữ rất kín chuyện ấy.
Rượu không trở thành vấn đề nghề nghiệp cho tận tới khi tay biên tập của James nhận thấy giọng cô méo đi, đôi mắt đỏ ngầu dù là buổi chiều và tình trạng đôi lúc quên mất những nơi cần đi, những bài viết cần hoàn thành, những việc cần làm theo chỉ đạo. Rồi đến lượt ông ta báo cho biên tập phụ trách, cứ thế sự thật kinh khủng truyền theo các cấp cao dần lên. Ở Hollywood, nghiện lại giúp bạn được dư luận chú ý nhưng trong làng báo, điều này đồng nghĩa với việc bạn là thứ đồ bỏ đi.
Vấn đề đã trở thành câu chuyện bàn tán trong làng báo New York suốt vài tuần, sau đó mọi người chẳng để tâm gì nữa. Mọi người, trừ Katie James.
Thế nên lúc này cô có mặt ở đây viết tin về tang lễ cấp quốc gia của một nhà lãnh đạo Scotland thọ tới một trăm lẻ tư tuổi. Nhìn thấy người đàn ông nhăn nheo có gương mặt như Shar-Pei (một loại chó thời Trung Hoa cổ khá kì dị, vai và mặt có nhiều nếp nhăn), mặc chiếc váy truyền thống nằm trong cỗ quan tài khổng lồ chẳng khác nào con búp bê nhỏ bé trong tủ đồ chơi đồ sộ khiến Katie bật cười thay vì nhỏ nước mắt.
Cô đã thử AA, (Alcoholics Anonymous – trung tâm cai nghiệm rượu) chỉ vì biên tập viên của cô đòi hỏi việc ấy, coi đó là điều kiện để được tiếp tục làm việc. Rõ ràng ông ta đã quên béng hai giải Pulitzer mà cô đã mang về cho tờ báo khốn kiếp cũng như vết thương ở tay trái cô vốn chưa bao giờ thực sự lành lại, hay những bài báo cực kỳ xuất sắc mà cô viết sau nhiều năm ở mọi chốn hết sức hỗn độn và cực kỳ nguy hiểm trên trái đất. Có được thành tích ấy, cá nhân cô phải trả cái giá rất đắt, nói chính xác thì cô chẳng hề có cuộc sống riêng ngoài việc gắn với cây bút và trang giấy. Cô từng đi qua tám mươi quốc gia và có đúng một cuộc gặp mà cả hai đều chưa hề biết nhau trước - một tay người Pakistan; tay này nói rằng cô khiến hắn nhớ tới con bò cái mà hắn yêu quý. Chúa phù hộ cho hắn. Katie tự hỏi không biết liệu mũi của tay ấy đã liền lại sau khi lĩnh trọn cú đấm của cô hay chưa.
Rồi vào năm ba bảy tuổi, Katie tỉnh dậy trong một căn phòng mà cô không thể nhận ra, cùng một người đàn ông mà cô không biết, ở một đất nước mà cô không rõ mình đã tới bằng cách nào, chìm trong tình trạng có vẻ là bệnh cô mắc phải. Điều ấy đã đẩy Katie trở lại AA - nơi cô đã đứng dậy và nói với những kẻ không quen biết đứng chật trong phòng rằng cô hoàn toàn là một kẻ tâm thần đang hy vọng tình hình sẽ khá lên. Lần gần nhất cô uống rượu cách đây sáu tháng. Nhưng mọi sáng, trưa, chiều, tối, con quỷ vẫn rình rập ở đó thôi thúc cô hãy phá bỏ cam kết, hãy nhấp một ngụm nhỏ thôi. Và bây giờ cô đang ở Scotland - quê hương của loại whisky tuyệt hảo nhất hoặc ít ra thì cũng có nhiều loại nhất để lựa chọn. Chỉ nghĩ đến điều ấy đôi môi của có đã giật giật, cổ họng thắt lại.
Tận tới lúc có mặt ở đám tang, Katie James mới nhận thấy rằng mình đã vô ý mặc toàn đồ trắng bởi cô đã nháo nhào vơ bất kỳ thứ gì có thể tìm thấy trong tủ đồ tại khách sạn. Cô trông như một bông ly trắng nổi giữa biển màu đen thê lương. Katie cao và mảnh mai, mái tóc vàng rực dài ngang vai vẫn còn ướt dù cô đã cố xoã ra ngoài cửa sổ taxi lúc chạy tới đây. Một lần có người đã nhầm cô với Tea Leoni (diễn viên xin đẹp và nổi tiếng của Mỹ). Biết đâu có lúc người ta nhầm Tea Leoni với cô cũng nên, nhất là sau khi giành giải Pulitzer thứ hai, những bức ảnh của cô xuất hiện trên cả thế giới bởi chỉ chút xíu nữa là cô mất mạng khi hoàn thành tác phẩm khốn kiếp của mình.
Một người đàn ông hơn tuổi gợi ý rằng cô rất giống Shirley Eaton - cô gái trong phim Ngón tay vàng về Bond (Jame Bond). Ông ta bóng gió rằng sẽ chẳng hề ngại gì nếu thấy Katie sơn cả người bằng vàng mà không mặc gì hết, thậm chí bàn tay của lão còn lần ra phía sau người cô và bóp nhẹ. Katie cũng thoi một cú đấm vào mặt tay này.
Tất nhiên Hollywood từng muốn dựng phim về hành trình đáng sợ của Katie để giành được giải thưởng hàng đầu của nghề báo, thậm chí họ còn gợi ý rằng nhiều khả năng Leoni là diễn viên sẽ thủ vai cô. Nhưng Katie nói không với tất cả những đề nghị ấy. Lý do không phải là lòng tự trọng hay nhu cầu bảo vệ đời tư mà là sự xấu hổ, là cảm giác tội lỗi.
Từng có liên quan tới một người khác, kẻ ấy đã bỏ mạng trong khi Katie đạt được sự nổi tiếng tồn tại chẳng được bao lâu. Đó là một đứa trẻ, một thằng bé. Và có một phần lỗi của Katie. Không, có lẽ chủ yếu là lỗi của cô. Chẳng ai biết được phần đó của câu chuyện, chẳng ai khác ngoài Katie. Lúc đó nguồn an ủi duy nhất Katie có thể tìm thấy trong cuộc đời này là khi chằm chằm nhìn vào cốc rượu đầy rồi rót thẳng nó xuống họng, cho nó đốt cháy cả con người, khối nóng rực ấy trôi xuống giúp hàn gắn những vết sẹo trong tâm hồn cô.
Thằng bé người Afghanistan tên là Behnam, nghĩa là thánh thiện và danh dự. Katie thấy rằng thằng bé có cả hai phẩm chất ấy. Nó có mái tóc xoăn đen nhánh, nụ cười có thể làm tan chảy cả những trái tim băng giá nhất và đầy sức sống cho tới lúc sức sống ấy bị cắt đứt khỏi con người nó một cách bạo liệt.
Lỗi của cô. Nó đã chết còn cô thì sống. Nhưng không phải cả con người cô còn sống, một phần Katie đã chết cùng thằng bé. Khi giành giải Pulizer thứ hai, cảm xúc của cô mạnh đến mức chẳng một nhà văn nào - dù có giỏi giang đến mấy - có thể hy vọng diễn đạt thành lời. Đó là đêm của riêng cô, mọi người tán dương cô dũng cảm đến mức nào, tuyệt vời thế nào, tài năng thế nào. Cánh tay bị thương quấn trong lớp gạc dày có dây đỡ, những tổn thương bên trong thực sự nghiêm trọng do viên đạn gây ra ẩn sâu trong cơ thể gầy gò và yếu ớt, lại là những yếu tố hiển hiện cho thấy cô sinh ra để giành giải thưởng này. Đúng, nếu có kẻ chiến thắng thì cô là người xứng đáng. Lúc đó cô mỉm cười, ôm từng người bằng cánh tay còn lành và nhìn chung đã thể hiện tính cách mạnh mẽ của một người tinh thần đang hoàn toàn thoải mái trong khi vị trí xã hội nâng lên hẳn.
Đêm đó cô một mình về căn hộ của mình ở New York, sáng hôm sau tỉnh dậy trên sàn phòng khách khi trên người chỉ còn bộ đồ lót và một chai whisky đã hết nhẵn, tự thấy căm ghét bản thân, ừ, hoàn toàn thoải mái. Trừ việc tâm hồn đang bị xẻ làm đôi, Katie hoàn toàn ổn.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật