Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 112: Tiện Nhân Sắc Không
úc trước, tay trái Pháp bảo Thánh nhân Xuân Thu Sách, tay phải Pháp bảo Thánh nhân Nguyên Thủy Phiên, thân giấu lực lượng thiên hạ đệ nhất nhân, trong túi cất Tử Tiêu Cung. Có thể nói, khoảng khắc đó Sắc Không đã đạt đến đỉnh cao trong đời, đỉnh cao hoàn mỹ, đỉnh cao vô địch.
Nhưng chỉ nháy mắt, Xuân Thu Sách bị mất, lực lượng thiên hạ đệ nhất nhân không còn, thân thể đứt đoạn, gắn xong cũng vẫn không thể hóa hình, như vậy đã đủ làm Sắc Không hộc máu ba trượng. Hơn thế nữa, Nguyên Thủy Phiên cũng muốn giãy khỏi khống chế của mình?
Lúc này Sắc Không hối hận đứt ruột, không có chuyện gì mình đi chọc Chung Sơn để làm chi? Thần thông đã cảnh báo, mình vẫn còn khiêu khích hắn, bây giờ xui xẻo đến rồi!
Chỉ hối hận một chút, Sắc Không liền nhìn sang Nguyên Thủy Phiên.
Bùm!
Nguyên Thủy Phiên bỗng toát ra rất nhiều kiếm khí hỗn độn, đâm thẳng vào Sắc Không.
Sắc Không rùng mình, buông tay để Nguyên Thủy Phiên giãy ra.
- A! Bỗng nhiên Sắc Không đau đớn hét thảm, bởi vì tế luyện mấy trăm năm, tâm thần đã có liên hệ với Nguyên Thủy Phiên. Nhưng ngay khoảng khắc vừa rồi, bên trong Nguyên Thủy Phiên bỗng nhiên toát ra rất nhiều kiếm khí, chém nát liên hệ này.
Tâm thần liền nhau, Sắc Không tự nhiên bị cắn trả mạnh, hét thảm thiết, sắc mặt trắng bệch.
- Không thể nào, không thể nào! Sắc Không gào thét.
Tại sao lại tà môn như thế, từng chuyện xui xẻo nối tiếp nhau, rốt cuộc ta làm sai điều gì?
Sắc Không vươn tay muốn nắm lấy Nguyên Thủy Phiên.
Oong...
Khí tức chấn nhiếp lòng người bên trong Nguyên Thủy Phiên ngày càng mạnh, như có một hung thần tuyệt thế ở bên trong, khí tức mạnh mẽ lao ra, lan tỏa ra ngoài như lốc xoáy lớn.
Cỗ áp lực này đè nặng lên người Sắc Không, khiến cho hắn không thể động đậy được.
Vốn là trọng thương, càng không cách nào hóa thành hình người, tâm thần lại bị thương nặng, nhất thời áp lực này khiến cho Sắc Không thương càng thêm thương.
Sắc Không không thể nhúc nhích, trong lòng đau thương gào thét: "Trời ạ, rốt cuộc ta tạo nghiệt gì, lại đối đãi với ta như thế?"
Nguyên Thủy Phiên, có phiên linh? Tại sao trước kia ta không phát hiện? Sắc Không không thể tưởng tượng nhìn Nguyên Thủy Phiên.
Nguyên Thủy Phiên từ từ bay lên, bốn phương tám hướng, nguyên khí thiên địa vô tận nhanh chóng tụ tập.
Ngày càng nhiều nguyên khí thiên địa như thiên hà trút xuống đổ vào trong Nguyên Thủy Phiên.
Mây gió xung quanh biến đổi, thiên địa quay cuồng, cát bay đá chạy, vô số kiếm khí hỗn độn tràn ngập ra ngoài.
Nguyên Thủy Phiên hấp thu nguyên khí thiên địa vô tận một lúc, bên trong chậm rãi toát ra một quả cầu ánh sáng trắng.
Quả cầu ánh sáng nương theo Nguyên Thủy Phiên điên cuồng hấp thu nguyên khí thiên địa.
Ngày càng nhiều, quả cầu ánh sáng cũng ngày càng lớn, dần dần đã to như đứa bé, thậm chí càng lớn hơn.
Áp lực xung quanh cũng ngày càng lớn, Sắc Không muốn trốn vào lòng đất cũng không thể được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Nguyên Thủy Phiên phía trước.
Phiên linh? Sao... sao lại thế được?
Ầm....
Khoảng khắc hấp thu khủng bố cuối cùng, khiến cho không gian xung quanh cũng bị khô cạn, mặt đất biến thành sa mặc, thực vật khô héo, nguyên khí thiên địa bị vét hết.
Cuối cùng không hấp thu nữa.
Nguyên Thủy Phiên ngừng giữa không trung, quả cầu ánh sáng thật to chậm rãi thu nhỏ lại, bên trong chầm chậm toát ra một bóng người áo trắng.
Toàn bộ ánh sáng bị hút vào trong cơ thể hắn.
Là một nam nhân áo trắng.
Nam nhân nhắm hai mắt, như đang cảm nhận thiên địa này, khí tức kinh khủng phát tán ra từ trên người hắn.
Nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt như ngọc, đạo bào màu trắng rất sạch sẽ, hai tay trắng nõn như làm bằng ngọc trắng, thân hình đứng đó như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Nhưng mà, nhìn người này, Sắc Không lại phát run, tóc gáy dựng thẳng, da đầu tê dại.
Nam nhân áo trắng vừa mở mắt, trên thân thể toát ra một loại khí cao quý mà Sắc Không chưa bao giờ cảm thụ qua, hai mắt phát ra ánh sáng chói lọi như thắp sáng toàn bộ thế giới.
Lật tay lại, nam nhân áo trắng cầm Nguyên Thủy Phiên trong tay.
Ánh mắt nhu hòa nhìn Sắc Không, sắc mặt không vui không buồn, như là đã sớm quen biết Sắc Không.
Lật tay chụp ra, Tử Tiêu Cung trong túi Sắc Không rơi vào tay nam nhân áo trắng, mọi chuyện tự nhiên như thế, giống như hắn biết mọi thứ về Sắc Không.
Còn lúc này, Sắc Không cảm giác được áp lực giảm đi, bởi vì nam nhân áo trắng đang không ngừng thu liễm khí tức.
- Tiểu nhân Sắc Không, bái kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn! Sắc Không hoảng sợ bỗng nhiên hô lên.
Ngay khoảng khắc nhìn thấy khuôn mặt nam nhân áo trắng, Sắc Không liền hiểu được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn là Nguyên Thủy Thiên Tôn? Ngày xưa ngã xuống, kỳ thật là hắn đưa "Thần" mai táng trong Nguyên Thủy Phiên, chờ đợi một ngày tỉnh lại. Hơn nữa, nhìn kiểu này, hẳn là Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm tỉnh dậy ở trong Nguyên Thủy Phiên, chỉ là không thể ra ngoài mà thôi.
Cuối cùng mình dồn hết lực lượng Hồng Quân vào trong, mới để Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng "Thần" dưỡng thể mà sinh.
Thánh nhân đời trước, Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Nghe đồn, Thánh nhân đời trước, Hồng Quân đứng đầu, ngoài Hồng Quân ra, trong các Thánh nhân khác, tính kế đệ nhất chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trước mắt.
Sắc Không run lẩy bẩy quỳ rạp dưới đất, sắc mặt đầy cung kính, trong lòng lại hết sức bi thương: "Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ!"
Nam nhân áo trắng nghe Sắc Không gọi mình là Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không để ý, mà nhìn về phía Tử Tiêu Cung trong tay, rõ ràng là thầm chấp nhận xưng hô này. Hắn, chính là Thánh nhân đời trước, Nguyên Thủy Thiên Tôn.
- Thiên Tôn, từ khi còn bé đã nghe tới danh tiếng Thiên Tôn, tiểu nhân đã luôn kính ngưỡng, hận không thể sinh sớm 80 vạn năm. Hôm nay có thể được gặp chân dung Thiên Tôn, tiểu nhân vô cùng vinh hạnh. Chiếc phiên này ở trong tay tiểu nhân, tiểu nhân căn bản không thể phát huy được một phần vạn, tiểu nhân tự biết căn bản không xứng với trọng bảo thiên địa này, trong lòng còn hổ thẹn. Hiện tại quá tốt, Nguyên Thủy Phiên vật quy nguyên chủ, chỉ có Thiên Tôn ngài mới có thể cầm giữa, tiểu nhân chỉ là bảo quản một thời gian mà thôi. Sắc Không nịnh nọt buồn nôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không để ý, nhưng Sắc Không lại không dám động dậy. Tuy rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Tử Tiêu Cung, nhưng Sắc Không biết mình bị khóa chặt, chỉ cần có chút hành động khác thường là sẽ bị trở tay đập chết ngay.
- Tử Tiêu Cung này, tuy rằng tiểu nhân lấy được không dẽ, nhưng không phải tiểu nhân với cao, chỉ có Thiên Tôn ngài mới có tư cách sở hữu, tiểu nhân nguyện kính hiến cho Thiên Tôn, hoàn thành tâm nguyện ngưỡng mộ của tiểu nhân! Thiên Tôn, ngài hãy thu lấy, bằng không tiểu nhân tình nguyện quỳ mãi không dậy! Sắc Không vô cùng "chân thành" nói.
Sắc Không quỳ sát dưới đất, dáng vẻ kính ngưỡng một cách đê tiện!
Nguyên Thủy Thiên Tôn cuối cùng bị Sắc Không làm khó chịu quá, quay lại liếc Sắc Không nói: - Nhân phẩm của ngươi, ta đã sớm biết. Thù hận giữa ngươi và Chung Sơn, ta cũng biết rõ, yên tâm đi, ta sẽ cho Chung Sơn đi cùng ngươi!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói rất bình thản, nhưng chính bình thản như thế mới khiến Sắc Không càng thêm kinh sợ.
- Thiên Tôn, tiểu nhân chỉ là đống bùn đất mà thôi, không đáng để ngài làm thế, giết tiểu nhân, làm bẩn tay ngài, một đời anh danh của ngài. Hôm nay sống lại, là ngày mừng, không thể làm chuyện sát sinh điềm xấu như thế. Thiên Tôn, tiểu nhân trên có lớn... không đúng, tiểu nhân không thể chết được, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho Thiên Tôn... Sắc Không không biết xẩu hổ cầu xin.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Sắc Không, khuôn mặt bất động như núi, lúc này cũng bị Sắc Không nói làm cho da mặt co rút.
Cực phẩm, cực phẩm tiện nhân mà! Trước kia ở trong phiên còn không cảm nhận sâu như thế, Sắc Không này, chính là tên tiện nhân.
Nhưng càng là thế, Nguyên Thủy càng thêm chán ghét, sắc mặt lạnh lùng. Nguyên Thủy cũng không phải hạng lòng dạ lương thiện gì, nếu đã phán tử hình Sắc Không,làm sao lại dễ dàng bỏ qua?
Nhưng ngay lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn ra tay, từ xa, một cỗ khí tức khổng lồ truyền tới.
Khí tức tuôn trào, khoảng cách rất xa, ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn đã co rút.
Ánh mắt lạnh băng nhìn về phía xa.
Vù!
Cường giả xa xa cũng như cảm thụ được Nguyên Thủy, đừng lại từ xa, đứng trên đỉnh núi.
- Tử Tiêu Cung, ở ngay đó! Tổng cộng hai người, lúc trước người áo bào vàng đạp trên con chim chín đầu mười cổ, hiện tại con chim chín đầu mười cổ hóa thành hình người, cùng người áo bào vàng dừng lại trên đỉnh núi, là người áo bào vàng nói chuyện.
Chính là từ Yêu Thần Quỷ Xa cùng Nhân Tôn vừa mệt mỏi chạy từ ngoài đại trận vào trong.
Nguyên Thủy cảm nhận được khí tức mạnh mẽ, chính là Quỷ Xa ở đằng xa.
Quỷ Xa, đây chính là đại Yêu Thần thời đại Thái Nhất, lúc thành danh còn sớm hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn rất nhiều. Nếu có Thánh vị trên người, Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể không nhìn Yêu Thần này, nhưng lúc này mình là Tổ Tiên, còn Quỷ Xa đối diện cũng là Tổ Tiên mạnh mẽ, Nguyên Thủy không thể không coi trọng.
Ầm....
Đằng sau, Sắc Không như đợi được cơ hội, thân mình biến đổi, biến thành một con giun lớn ầm ầm trốn xuống lòng đất.
- Hừ! Nguyên Thủy hừ lạnh, vung tay lên.
Xẹt!
Con giun to lớn bị chém làm hai, một nửa vặn vẹo trên mặt đất, nửa còn lại không dám quay đầu, trốn nhanh xuống đất.
Sắc Không kéo nửa người, vừa trốn vừa chảy nước mắt. Trời ạ, sao lại xui xẻo như thế!
Xuân Thu Sách bị cướp, Nguyên Thủy Phiên bị cướp, Tử Tiêu Cung bị cướp, lực lượng là giả, thân thể bị Chung Sơn chặt đứt một lần, chưa phục hồi, lại bị Nguyên Thủy chặt đứt. Một đường chạy xuống lòng đất còn không ngừng đụng vào đá hoa cương, sao ta lại xui xẻo như thế!
Tuy nhiên, cuối cùng Nguyên Thủy không tiếp tục ra tay với Sắc Không, may mắn trong bất hạnh, Sắc Không thoát được một kiếp.
Trải qua chuyến này, Sắc Không cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là "sảy chân một lần hận ngàn đời". Hối hận này sẽ là nổi đau vĩnh viễn trong lòng Sắc Không.
Trên mặt đất, một nửa thân thể của Sắc Không vặn vẹo một hồi liền co rút, không còn sinh cơ.
Nguyên Thủy tự nhiên sẽ không để ý tới khúc thịt giun ghê tởm này, mà ngẩng đầu nhìn cường giả Quỷ Xa trên đằng xa.
Quỷ Xa cùng Nhân Tôn cũng nhìn chằm chằm vào Nguyên Thủy.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn? Hắn... hắn sống lại? Quỷ Xa nhíu mày kinh ngạc nói.
Nguyên Thủy biết Quỷ Xa, tự nhiên Quỷ Xa cũng nhận ra Nguyên Thủy.
- Nguyên Thủy? Hắn là Nguyên Thủy Thánh nhân đời trước? Nhân Tôn biến sắc.
Thánh nhân đời trước, địa vị Thánh nhân Thánh nhân vĩnh viễn không thể rung chuyển trong lòng chúng cường giả thiên hạ, bởi vì quá khứ của Thánh nhân đời trước quá huy hoàng.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử