Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Chưởng Ấn Mạnh Nhất
rong trời cao, Huỳnh Hoặc dùng mệnh cách Thánh nhân, điều động thiên địa đại thế, rút đi lực lượng thiên đạo của cả một khu vực khổng lồ, hình thành cảnh tượng vô thiên vô địa, càng dùng tai tinh đại đạo lực cường đại cuồng bạo đè ép hóa thân Chân Long, khiến Chân Long không thể động đậy, càng không cách nào sử dụng pháp lực.
Chu sa Kim Long tự nhiên không thể nhúc nhích.
Tất cả chuyện này vẫn chỉ là bắt đầu, ngay sau đó Huỳnh Hoặc dùng vô tận lực lượng thiên địa do thiên địa đại thế rút ra, đánh ra một Đại Thủ Ấn đủ mọi màu sắc.
Thiên địa đại thế lực, chưởng khai thời không.
Uy lực mạnh nhất của Thánh nhân. Cho tới này ngoại trừ Thiên Số Nhãn ra, đây chính là lực lượng mạnh mẽ nhất xuất hiện trong thiên địa.
Gần như trong nháy mắt những người có thể nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời đều tuyên bố Chung Sơn tử hình, một chưởng này ai tiếp được đây? Không thể tiếp được, thậm chí, đám người Thiên Chú Tử chiến đấu trong tinh không xa xôi, cũng bị một chưởng này của Huỳnh Hoặc làm cho cả kinh dừng chiến đấu lại.
Thiên địa đại thế lực, rút đi lực lượng của thiên địa, thậm chí tinh tú xa xôi đều mờ đi, ai cũng biết một chưởng này khủng bố cỡ nào.
Cũng may một chưởng này, cho dù Huỳnh Hoặc đánh ra cũng cực kỳ gian nan.
Một chưởng ra, tốc độ Đại Thủ Ấn đủ mọi màu sắc cũng không nhanh, chậm rãi úp xuống Chung Sơn.
Khí tức hủy diệt, khiến cho Tổ Tiên đều nhìn mà run sợ, một chưởng thật đáng sợ, ai có thể tiếp được?
Trong lương đình trên hư không.
Trong lòng Mặc Tử giờ phút này cũng tuyên bố Chung Sơn tử hình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chỗ Đại Thủ Ấn kia.
- Hả?
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng Di Thiên ngạc nhiên.
- Chuyện gì vậy? Mặc Tử nghi ngờ nói.
Di Thiên không phải mong chờ Chung Sơn chết sao? Hiện tại Chung Sơn sẽ chết, Di Thiên nhìn gì? Hắn không nhìn chiến đấu trong bầu trời, sao lại nhìn hướng Lăng Tiêu Thiên Đình?
- Không đúng, không đúng! Di Thiên cau mày nói.
- Cái gì không đúng? Mặc Tử nghi ngờ nói.
- Nơi đó, cái đình nhỏ màu tím tại Lăng Tiêu Thiên Đình kia, chính là chỗ đó! Di Thiên càng ngày càng cổ quái.
Mặc Tử nhìn lại, tại một cái đình viện cách Trường Sinh Điện không xa, trong viện có một ngọn núi cao, trên núi cao đúng là có một đình nhỏ màu tím, nhưng mà, đình nhỏ màu tím kia lại không có một bóng người, chỉ cái chỗ cong của mái đình là có tiếng chuông gió.
- Cái đình trống không kia? Chuyện gì vậy? Mặc Tử nghi ngờ nói.
- Không phải đình trống không, lúc trước có người, ngươi lúc trước không phát hiện sao? Một nữ nhân áo trắng! Di Thiên hỏi.
- Lúc ta tới vẫn chưa chú ý người trên Lăng Tiêu Thiên Đình, có lẽ là có à, nhưng mà vậy cũng không có gì kỳ quái a, nhưng mà nàng đi rồi thì sao! Mặc Tử lắc lắc đầu nói.
- Không phải đi rồi, mà là bỗng nhiên không còn, lúc ấy ta cũng không để ý, chỉ vẻn vẹn dùng ánh mắt dò xét Lăng Tiêu Thiên Đình một lần, đối với nữ nhân áo trắng kia, ta lại không để ý, nhưng mà, vừa rồi khi ta nhìn bầu trời, nữ nhân trong đình bỗng nhiên không còn, thậm chí ta cẩn thận dùng Thánh thức dò xét, nhưng mà cứ như vậy không còn! Di Thiên khẳng định nói.
- Giấu diếm được Thánh thức của ngươi? Đại Tranh làm sao có thể có người như thế? Ngươi không phải nhìn...! Mặc Tử nói đến một nửa ngừng lại.
- Ta có thể nhìn lầm sao? Ngay từ đầu không chú ý, chỉ chờ đến khi nàng biến mất, ta mới phát hiện nàng biến mất, lúc trước khẳng định ở đó, ngươi không phải có Hồi Quang thần thông sao? Không tin ngươi điều tra cái đình kia đi, xem ta nói đúng hay không đúng, cổ quái, thật là cổ quái, lại có người có thể giấu diếm được ta? Di Thiên không ngừng ngạc nhiên nói.
Mặc Tử nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Chỉ thấy Mặc Tử vươn ngón trỏ phải, điểm tới cái đình nhỏ màu tím một cái. Lập tức, một tia sáng màu đen bắn vào trong đình.
Động tác của Mặc Tử quá nhanh, mà mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, căn bản không phát hiện động tác của Mặc Tử.
Mặc Tử sau khi điểm xông, cảnh tượng trong đình kia lay động, thậm chí còn có một ít hình ảnh gió nhẹ lay động.
- Vù!
Dường như đem cảnh tượng lúc trước một lần nữa hiện ra vậy, thần thông Hồi Quang!
Năm đó, tại trong Tinh Thần Điện do Nữ Oa bố trí, khi đoàn người Chung Sơn xem di ngôn của Nữ Oa, Mặc Tử từng thi triển qua một lần, hồi quang phản chiếu vô số cảnh tượng năm trước Thái Thượng tưởng nhớ đến Nữ Oa.
Hiện tại cũng là đạo lý giống vậy, Hồi Quang cảnh sắc lúc trước.
Nhưng mà, Mặc Tử hồi quang một hồi lâu, nhưng lại không có bất kỳ người nào tiến vào.
- Hình ảnh trong vòng 3 ngày, ta đều Hồi Quang qua, cũng không có nữ nhân ngươi nói! Mặc Tử lắc lắc đầu nói. * Tổ tiên phát minh ra máy chiếu phim (^_^)
- Không đúng, không đúng, khẳng định có, lúc ấy ta thấy một nữ nhân áo trắng, bộ mặt cực kỳ tinh thuần, dường như lúc trước quan tâm ngẩng đầu nhìn Chung Sơn, hẳn lại là một nữ nhân quan hệ không minh bạch với Chung Sơn, khẳng định có! Di Thiên lập tức nói.
- Nhưng mà trong Hồi Quang cũng không có! Mặc Tử lắc đầu.
Di Thiên trầm mặc một trận, Mặc Tử tự nhiên cũng tin tưởng Di Thiên, bởi vì Di Thiên đường đường là Thánh nhân không có khả năng phạm sai lầm như vậy, càng không thể nào xuất hiện ảo giác, bởi vì hắn là Thánh nhân.
Một khi như vậy, như vậy lúc trước có một nữ nhân ngồi ở chỗ kia, nhưng Hồi Quang cũng không thể hiện ra được.
- Nếu thật như lời ngươi nói, nữ tử này hẳn có thể chất cực kỳ kỳ lạ, ít nhất không phải nhân loại! Mặc Tử lắc lắc đầu nói.
- Lại là một nữ tử thần bí, Đại Tranh này quả nhiên ẩn dấu không ít cổ quái. Di Thiên Thánh nhân gật gật đầu. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Trong trời cao.
Một môi trường biển lửa khổng lồ, hoàn toàn trở thành tiêu điểm xung quanh.
Tại chỗ sâu trong tinh không là một đám người biến thái Thiên Chú Tử, Thiên Thần Tử. Phía dưới là quần thần Đại Tranh, các Tổ Tiên vây xem, trong lương đình trên hư không là hai tên Thánh nhân, gần như mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm.
Chung Sơn đắc tội Huỳnh Hoặc tới thảm, liên tục tát cho hai bạt tai, giờ phút này Huỳnh Hoặc lại không tiếc bất cứ giá nào muốn tiêu diệt Chung Sơn, lại sử xuất lực lượng mạnh nhất của Thánh nhân, điều động thiên địa đại thế lực muốn hoàn toàn giết chết Chung Sơn.
Trong biển lửa, rút ra lực lượng 3000 thiên đạo, hình thành chân không vô thiên vô địa, chỉ vẻn vẹn dung nhập lực lượng của vô tận tai tinh đại đạo không ngừng cuốn tới đè ép Chung Sơn.
Lại lật tay đánh ra một Đại Thủ Ấn, tích thiên địa đại thế lực tạo thành một chưởng mạnh nhất. Vô tận lực lượng bị rút ra, tinh không trở nên ảm đạm, thiên địa trở nên khô héo, tất cả hóa thành một chưởng khồng lồ đủ mọi màu sắc kia.
Hủy thiên diệt địa không đủ để hình dung một chưởng biến thái này. Tổ Tiên bình thường cũng không dám lây dính vào dù chỉ một chút, thậm chí thời điểm Huỳnh Hoặc chém ra, cũng cảm thấy vô cùng gian nan.
Một chưởng chém ra ngay cả Huỳnh Hoặc đều cảm thấy chật vật, uy lực của nó có thể nghĩ mà biết.
Đối diện chưởng này, Chung Sơn có thể nói là thể hội sâu nhất.
Đại Thủ Ấn chưa tới, khí tức hủy diệt đã áp Chung Sơn hít thở không thông.
Cảm thụ được một chưởng này, theo bản năng Chung Sơn sinh ra một cảm giác hủy diệt. Thậm chí không vực dậy nổi ý niệm phản kháng.
Tùy ý để một chưởng do thiên hạ đại thế lực ngưng tụ thành chậm rãi tới gần.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng nguy hiểm.
Giờ khắc này, trong Chân Long lại không thể động đậy, tai tinh đại đạo lực cường đại, nếu như đổi thành thân thể người, giờ phút này Chung Sơn thậm chí bị lực đè ép nghiền thành mảnh vụn. Cũng chỉ có thân thể cường đại của Chân Long mới kiên trì được tới hiện tại.
Nhưng tất cả điều này còn chưa đủ, không thể động đậy, như vậy tùy ý để một Đại Thủ Ấn đánh lên người sao?
Chung Sơn hiểu được, chỉ cần một chưởng này dính vào mình, cho dù thân thể Chân Long có mạnh mấy đi nữa, cũng cách khoảng cách bị mai một không xa, thậm chí, cho dù Tổ Tiên khí cũng không ngăn được thiên địa này đại thế lực này.
Quá mạnh mẻ! Chết ở chỗ này? Chân Long trừng mắt rồng, không phục, không cam lòng, ngạo khí cường đại, Chân Long chống đở cỗ nén ép kia.
- Grào!
Chật vật rống lên một tiếng không lớn.
- Uỳnh.................! Trên đỉnh đầu Chân Long, đột nhiên hiện ra vô tận mây đen, tại trung tâm mây đen xuất hiện một cái khe, cái khe bỗng nhiên mở ra, một con mắt màu tím khổng lồ không chút tình cảm nào bỗng nhiên mở ra!
- Thiên Phạt Nhãn, khai!
Thiên Phạt Nhãn vừa mở, vô tận ánh sáng màu tím chiếu xạ xuống, lập tức làm suy yếu tai tinh đại đạo lực một ít, nhưng mà, tai tinh đại đạo lực thật sự quá mạnh mẻ, mặc dù Chung Sơn có thể hơi hơi di chuyển, nhưng mà, vẫn không thể làm ra động tác quá lớn. Hơn nữa chưởng ấn mạnh nhất phía đối diện càng ngày càng gần, cách Chung Sơn cách càng ngày càng ngắn!
Thiên Phạt Nhãn vừa ra, lập tức khiến trong lòng các trọng thần Đại Tranh hơi hơi buông lỏng, nguy cơ hiểm chưa đi, căn bản không an tâm được.
Nhóm Tổ Tiên vây xem đồng tử đều co rụt lại, không ngờ Chung Sơn có loại bảo bối này? Đây là ánh mắt gì? Sao giống Thiên Số Nhãn như vậy?
Trong lương đình trên hư không.
- Quả nhiên còn có chuẩn bị phía sau, Chung Sơn này, còn có ẩn giấu bao nhiêu thứ nữa? Di Thiên trầm giọng nói.
- Đáng tiếc, không còn kịp rồi, tại dưới một chưởng này, Thương Thiên Nhãn này căn bản không thể nào là đối thủ của một chưởng kia! Mặc Tử lắc đầu thở dài nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn Thiên Phạt Nhãn của Chung Sơn, Huỳnh Hoặc lại không, bởi vì Huỳnh Hoặc tại chỗ Thích Thiên Thánh Cảnh đã thấy qua.
Huỳnh Hoặc trợn trừng mắt, càng ngày càng chuyên chú thúc dục Chưởng ấn mạnh nhất đẩy về phía Chung Sơn, tốc độ chưởng ấn mạnh nhất lập tức nhanh hơn gấp đôi, giờ phút này gương mặt dưới sương mù của Huỳnh Hoặc cũng có chút dữ tợn, chưởng ấn mạnh nhất này vừa ra, áp chế tất cả mọi thứ thiên hạ, không thể địch nổi!
Thương Thiên Nhãn? Ngươi cho dù có mười Thương Thiên Nhãn thì cũng chỉ có một con đường là bị hủy diệt.
- Oanh, oanh, oanh...!
Chung quanh Thiên Phạt Nhãn, đột nhiên toát ra từng cái thiên đạo, tổng cộng 100 đường thiên đạo, tại tràn ngập bốn phía Thiên Phạt Nhãn, tuy rằng vô cùng nhạt, nhưng mà, trăm đường thiên đạo đều xuất hiện, cũng là một màn cực kỳ rung động.
Trăm đường thiên đạo này lại do một mình Chung Sơn triệu tập ra tới, một người có thể gọi ra nhiều thiên đạo vậy sao?
Trong lương đình trên hư không.
- Chỗ vô thiên vô địa, cũng có thể gọi ra thiên đạo sao? Di Thiên hơi kinh ngạc nói.
- Không, những thứ này không phải thiên đạo! Mặc Tử ngưng thần nhìn, đồng thời dần dần nhận ra những thứ kia cũng không phải là thiên đạo của đại thế giới.
- Thương Thiên Nhãn, không ngờ có thể phỏng chế thiên đạo? Thật quỷ dị. Di Thiên lắc lắc đầu nói.
- Không đúng, những thứ này không chỉ là phỏng chế đơn giản như vậy, trăm đường thiên đạo, không ngờ vây quanh Chung Sơn, ép mở tai tinh đại đạo lực? Để thiên địa đại thế giới tràn ngập trăm đường thiên đạo? Chung Sơn hắn muốn làm gì? Mặc Tử càng ngày càng ngưng trọng.
- Trăm đường thiên đạo hình thành một vòng hình trụ, bọc lại thân thể Chân Long Chung Sơn, để thân thể Chân Long Chung Sơn có thể động, nhưng mà, như vậy lại giống như hình thành một cái lồng giam, khiến Chung Sơn không chỗ có thể trốn a, hắn trốn không thoát phạm vi kia, hơn nữa chưởng ấn mạnh nhất lập tức tới ngay, càng tới gần Chung Sơn, bốn phía càng bị chưởng ấn mạnh nhất đánh vụn, chưởng ấn mạnh nhất là vô địch, Chung Sơn chỉ có chờ chết! Di Thiên lắc lắc đầu nói.
- Ta biết rồi, Chung Sơn tạo ra vòng tròn thiên đạo hình trụ kia, là hắn muốn điều động lực lượng Binh chi thiên mạch! Mặc Tử lập tức nói.
- Không đủ, xa xa không đủ, hắn nắm giữ Binh chi thiên mạch quá ít, cho dù điều động toàn bộ, cũng không thể nào là đối thủ của chưởng ấn mạnh nhất này, chờ đợi hắn chỉ là hủy diệt! Hắn không cứu được! Di Thiên nói theo.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử