"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Thiên Đế
ốn phía Thiên Đình yên tĩnh, Ngọc Đế và Di Thiên Thánh nhân ngay từ đầu đã tranh phong với nhau.
Đây chính là Thánh nhân a, Ngọc Đế không ngờ chế nhạo hắn, Tay sai Thiên Số, lòng không có chí hướng, vô tích sự?
Ngọc Đế lạnh lùng nhìn, mà Di Thiên Thánh nhân cũng trầm mặc một trận, hiển nhiên mặc dù với hàm dưỡng Thánh nhân của hắn giờ phút này cũng giận, không phải là bởi vì Ngọc Đế chế ngạo, mà lại bởi vì đánh giá của Hồng Quân, chỉ có Hồng Quân đánh giá mới có thể khiến Di Thiên Thánh nhân phẫn nộ.
Trong khuôn mặt mờ ảo, hơi hơi bắn ra lưỡng đạo hàn quang!
- Hồng Quân đánh giá? Tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là..., ta còn sống, hắn đã chết!
Di Thiên Thánh nhân trầm giọng nói.
- Chết, Hồng Quân mặc dù đã chết, vậy cũng từng là Thánh nhân đứng đầu, đây là sự thật không thay đổi, mà Di Thiên ngươi cũng sẽ không thay đổi!
Ngọc Đế trầm giọng nói.
- Ngươi dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, ngươi chẳng lẽ không sợ chết sao?
Di Thiên lạnh lùng nói.
- Sợ chết? Di Thiên Thánh nhân, ngươi lần này đến đây là làm gì? Không phải là muốn giết ta sao? Lại đem ta luyện chế thành con rối cuối cùng, Mị của ngươi sao? Ngươi còn muốn ta đối xử với ngươi thế nào?
Ngọc Đế lạnh lùng nói.
Mị? Chung Sơn nhìn thoáng qua Ngọc Đế, Ngọc Đế không ngờ chính là mị thân?
Di Thiên Thánh nhân nhìn về phía Ngọc Đế, hơi hơi trầm mặc một chút, quát mắng:
- Số trời vĩnh tồn, dưới Thánh nhân, tất cả đều là con kiến, Thánh Vương nho nhỏ cũng cuồng vọng!
- Thánh Vương? Di Thiên, ta thấy ngươi hồ đồ rồi, nơi này không phải Thánh đình, mà là Thiên Đình duy nhất dương gian, mà trẫm, đúng vậy Thiên đế Thiên Đình này! Thiên đế duy nhất thiên hạ này!
Ngọc Đế lạnh lùng nói.
Thiên Đình? Thiên đế?
Một bên Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Ha ha ha ha, Thiên Đình? Thiên đế? Ngươi xứng sao? Đây hết thảy không phải đều là Hồng Quân an bài sao? Năm đó, nếu không phải Hồng Quân khư khư cố chấp, sau khi ở Đại Chu Thiên Đình sinh ra, làm ra Đại Hồng Thiên Đình, thì chuyện ngày xưa nghịch thiên cũng sẽ không thảm bại như vậy, một cái Thiên Đình trống không, sau khi chiếm ở chim khách, ngươi chính là Thiên đế sao?
Di Thiên lộ ra vẻ khinh thường nói.
- Ngươi có thể thử xem!
Ngọc Đế không nhanh không chậm nói.
Ngươi có thể thử xem? Toàn trường lại lần nữa rơi vào trong giằng co. Ngọc Đế không ngờ không có chút sợ hãi? Hắn vì sap không có sợ hãi?
Chung Sơn hơi cổ quái nhìn Ngọc Đế, chẳng lẽ Ngọc Đế dựa vào Thái Thượng? Không đúng, Thái Thượng căn bản không ở Thiên Đình, mà lại đi Bát Cảnh Cung tầng 36, hơn nữa với hiểu biết của Chung Sơn đối với Ngọc Đế, hắn căn bản không phải loại người như vậy.
- Cuồng vọng!
Di Thiên Thánh nhân quát lạnh một tiếng.
Khi nói chuyện, Mị với Mị lại lần nữa thân hợp thiên đạo, một bên Địa Tạng Vương lúc trước bị thương, bị Di Thiên điểm ra một cái, dường như thương thế đều khôi phục lại bình thường, chân đạp một bước, thân hợp thiên đạo màu máu.
3 đường thiên đạo mạnh mẽ hiện ra.
1 đen tuyền, 1 xanh, 1 đỏ, hình thái chiến đấu này, mặc dù ánh mắt người thường, cũng có thể nhìn thấy trong thiên đạo mênh mông kia, còn chứa uy lực mênh mông.
3 đường thiên đạo vừa ra, không còn là thiên đạo từng cái, mà lại đem lực lượng từng người tập hợp cùng một chỗ, mênh mông như mây, hư không chấn động. Mặc dù Di Thiên Thánh nhân chưa hề ra tay, cũng đã hiện ra một cỗ uy thế khó có lực lượng nào sánh bằng.
Vạn dặm trời quang, thiên hạ khuất phục!
Trong Thiên Đình, chưa tới Lăng Hoắc Bảo Điện tiên nga, chiến sĩ đều quỳ lạy, không chỉ là tâm lý, mà hồn phách sâu bên trong cũng run lên vậy.
Chung Sơn bày ra Chân Long, che ở trước mặt đám người Hạo Mỹ Lệ, chống lại cỗ uy thế này.
Mà ở cửa Lăng Hoắc Bảo Điện, chúng thần nhìn thấy uy thế như thế cũng không có lộ ra vẻ sợ hãi. Ngược lại có mấy người bỗng nhiên đi lên trước.
Một nam nhân áo vàng gầy yếu, một nam nhân áo tím đẹp đẽ quý giá, một nam nhân áo trắng xuất trần.
Nam nhân áo vàng gầy yếu bước ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Ngọc Đế, Câu Trần xin chiến!
Nam nhân áo tím bước ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Ngọc Đế, Tử Vi xin chiến.
Nam nhân áo trắng xuất trần bước ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Ngọc Đế, Chân Võ xin chiến.
Ba người không chút thiện ý, mặc dù đối mặt với Di Thiên Thánh nhân cũng chưa hề lộ ra chút khiếp đảm nào, một thân cuồng ngạo, vô cùng cuồng ngạo.
Hạo Mỹ Lệ quay sang Chung Sơn giải thích:
- Mấy người này ta đã gặp qua một lần, bình thường chưa bao giờ tham gia triều hội, có thể Thiên chung (chuông của thiên đình) gọi tới, Câu Trần Đại đế, Tử Vi Đại đế, Chân Võ Đại đế!
Mị mị miễn, ba cái này rõ ràng là Tổ Tiên, hơn nữa đều là loại Tổ Tiên thân hợp thiên đạo, Câu Trần Đại đế, Tử Vi Đại đế, Chân Võ Đại đế vui mừng không sợ, rõ ràng khẳng định ba người cũng có thực lực Tổ Tiên, ít nhất Na Tra bên kia còn có vẻ mặt xám xịt Nhị Lang Thần cũng không có quyết đoán kia.
Nội tình Thiên Đình cũng cực kỳ hùng hậu.
Xa xa, Di Thiên lạnh lùng nhìn.
Ngọc Đế ngồi ở trên Cửu Long Thiên Ỷ, ánh mắt hơi sâu xa nhìn lại mị mị miễn! Hai mắt híp lại, dường như tính toán điều gì, tiếp đó nhìn lại 3 vị Đại đế trước mắt.
- Trận chiến này, trẫm tự thân tới!
Ngọc Đế trầm giọng nói.
Trẫm tự thân tới? Ngọc Đế muốn đích thân ra tay? 3 vị Đại đế ngẩng đầu ngoài ý muốn nhìn lại Ngọc Đế.
- Ngọc Đế, một đám đạo chích, cần gì làm phiền Ngọc Đế tự mình ra tay?
Câu trần Đại đế hơi ngoài ý muốn nói.
- Ngọc Đế không phải đang luyện, Phong Công Thiên Quyết sao? Không phải là không thể ra tay sao?
Tử Vi đại đế cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phong Công Thiên Quyết? Không thể ra tay? Cách đó không xa trong mắt Chung Sơn lóe lên một cỗ nghi hoặc, đây là công pháp gì? Chẳng lẽ cùng với ngậm miệng (nguyên văn bế khẩu) của Phật đạo giống nhau, tại trong một khoảng thời gian không thể nói chuyện, hoặc là không thể ra tay?
- Vậy thì giờ khai phong.
Ngọc Đế bỗng nhiên đứng dậy.
Ngọc Đế đứng dậy, một cỗ phong mang cường thế xông lên trời, xé rách hư không bắn thẳng lên 9 tầng trời.
Trong nháy mắt Ngọc Đế dường như biến thành một thanh lợi kiếm mạnh nhất, bộc lộ tài năng! Đâm xuyên bầu trời!
Một cổ khí tức cường đại phún ra ngoài, quần thần dưới cỗ khí tức này hơi hơi lui về phía sau.
- Ngọc Đế?
Chân Võ Đại đế hơi kinh ngạc nói.
- Trở về!
Ngọc Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Câu trần, Tử Vi, Chân Võ, tam cung Đại đế đồng thời tuân mệnh, cùng nhau đứng ở phía sau Ngọc Đế.
Ngọc Đế đứng thẳng, ánh mắt xuyên qua mị, mị, miễn, trực tiếp nhìn về phía Di Thiên Thánh nhân!
- Di Thiên? Nếu muốn luyện ta, nhìn ngươi có bản lãnh kia hay không!
Ngọc Đế trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, chung quanh Ngọc Đế ầm ầm tràn ngập sương trắng, một cái thiên đạo khổng lồ hiện ra.
Thiên đạo của Ngọc Đế, đúng là một cái thiên đạo màu trắng ngà, thiên đạo chậm rãi ngưng hình, khiến cả Thiên Đình đều rung lên, bốn phía đám tiên nga, thị vệ quỳ lạy đều phát run. Trên đất một ít đá vụn nhọn bị cỗ chấn động này chẫm rãi chồi lên.
Ngọc Đế đạp bước lên, thân thể tiến vào trong bầu trời.
- Ngang!
Biển mây số mệnh, vang lên một tiếng siêu cấp, bốn phía thiên địa không khỏi rung lên, Kim Long số mệnh khổng lồ rít gào bay vào thiên đạo của Ngọc Đế.
Trắng, đen, xanh, đỏ! Bốn đạo thiên đạo phát ra ánh sáng chói mắt, lay động sinh ra tiếng sấm cường đại.
- Tứ Quỷ Thiên Đạo Trận? Mị mị miễn? Đến đây đi, để ta xem một chút!
Trong thiên đạo màu trắng, Ngọc Đế quát lớn một tiếng.
Theo một tiếng cao giọng này, bốn đường thiên đạo dường như ầm ầm tụ lại, hoặc là nói va chạm với nhau.
Ngọc Đế, độc chiến mị mị miễn, một chống ba, ba đại Tổ Tiên cường thế.
4 đường thiên đạo càng tụ càng gần!
- Ầm!
4 đường thiên đạo va chạm nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, cường giả xung quanh đều giống như mất đi thính giác vậy, trong Thiên Đình thị vệ, tiên nga đang quỳ giờ phút này nhao nhao ôm đầu, thống khổ lăn lộn, trong tai tràn ra máu tươi, vô cùng thảm thiết.
Chúng thần Thiên Đình tự nhiên có tam cung Đại đế che chở. Không chút thương tổn, mang theo một cỗ sùng bái và lo lắng nhìn bốn đại thiên đạo va chạm.
Sùng bái đúng là Ngọc Hoàng đại đế.
Một Đế Vương dám dũng cảm đối mặt với Thánh nhân, thậm chí khiêu chiến quyền uy cường thế của Thánh nhân. Mấy chục vạn năm, Ngọc Đế biểu hiện không đủ mạnh, nhưng có một màn này, cũng đủ bù qua hết thảy những ngày xưa.
Ngọc Đế thần uy độc chiến 3 Tổ Tiên, một mình nghênh tiếp Di Thiên Thánh nhân! Phần khí khái này, khiến chúng thần sùng bái.
Lo lắng cũng là Ngọc Hoàng đại đế.
Dù sao Thánh nhân cũng chính là người mạnh nhất thiên địa này. Ngọc Đế chống lại Thánh nhân không sao chứ?
Bầu trời, bốn đại thiên đạo chạm vào nhau, đồng thời nổ tung, phát ra vạn ức ánh sáng.
Mọi người thấy, bốn dường thiên đạo như trong nháy mắt hợp 1, tiếp đó bốn màu pha trộn vào nhau, không ngừng lóng lánh.
Chỗ trung tâm càng nhìn không thấy thân ảnh bốn người, có chỉ một cái hắc động khổng lồ.
Một mảnh hắc động khổng lồ, thật giống như một cái thiên đạo hỗn hợp xuyên qua hắc động vậy.
Bởi vì ở trên không, mọi người không cảm giác được uy hiếp quá lớn, nhưng mà có thể nhìn thấy hắc động kia đang lắc lắc, công kích bên trong cực kỳ lớn, bên cạnh hắc động lại phát ra sóng không gian uốn khúc.
Thanh thế xông lên tận trời!
Thực lực Ngọc Đế không phải yếu như tưởng tượng, ngược lại cường hãn trước nay chưa từng có, hơn nữa ở trong Tổ Tiên, cũng là người nổi bật.
Đại chiến với nhau, hắc động liền hấp dẫn tâm thần của mọi người. Đều chăm chú nhìn vào chỗ hắc động kia.
Chúng thần Thiên Đình nhìn chằm chằm, Chung Sơn nhìn chằm chằm, xa xa Di Thiên Thánh nhân cũng nhìn chằm chằm.
Một cái hắc động to lớn, nhìn không rõ bên trong, nhưng mà lại hấp dẫn mọi người. Chung Sơn phục hồi tinh thần lại trước tiên, dù sao mình coi như là một ci người ngoài cuộc, thoát khỏi chiến cuộc, Chung Sơn nhìn về phía Di Thiên Thánh nhân.
Khuôn mặt Di Thiên Thánh nhân nhìn không rõ, nhưng Chung Sơn vẫn có thể đủ phán đoán ra tình huống của Di Thiên Thánh nhân. Tay phải Di Thiên Thánh nhân, không tự bóp lại một cái. Nhìn như cực kỳ tùy ý, nhưng từ góc độ nhân tính mà xem, đó là vẻ nôn nóng.
Chiến đấu trước mắt khiến Di Thiên Thánh nhân nôn nóng?
Điều này nói rõ cái gì?
Ngọc Đế chiếm giữ ưu thế, một chống ba, Ngọc Đế giữ chiếm giữ ưu thế?
Ngọc Đế - thanh kiếm này cọ xát mấy chục vạn năm, hôm nay rốt cục mở ra, vừa mở phong lại thanh thế đâm rách 9 tầng trời. Rung động tâm thần người ta cỡ nào?
- Chung Sơn, ngươi nói ai thắng?
Hạo Mỹ Lệ nhìn một hồi lộ ra vẻ lo lắng.
Tuy rằng Hạo Mỹ Lệ bộ dáng không để ý tới Ngọc Đế, nhưng nói như thế nào thì cung có huyết mạch giống nhau, giờ phút này hai bên, Hạo Mỹ Lệ vẫn đứng ở bên Ngọc Đế, hy vọng Ngọc Đế có thể thắng.
- Thắng bại chưa phân, còn không biết kết quả!
Chung Sơn lắc đầu.
Dù sao, Di Thiên Thánh nhân vẫn chưa ra tay, hết thảy đều không thể nói được.
- Vậy bây giờ ai chiếm ưu thế?
Hạo Mỹ Lệ khẽ cau mày nói.
- Chắc là Ngọc Đế áp chế mị, mị, miễn.
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Hạo Mỹ Lệ lộ ra vẻ yên tâm.
Có lẽ Ngọc Đế quá cường thế, chiến đấu hai nén nhang sau, bên trong hắc động, mị bị một cỗ công kích mạnh mẽ lao ra ngoài hắc động. Toàn thân tràn ngập vết thương.
Mị, bại!
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử