This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141: Vương Giả Trở Về (2)
ỗng nhiên, bốn phía Lăng Tiêu Thiên Đình đột nhiên xuất hiện một cái lồng giam màu lam khổng lồ, bao phủ toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình vào trong.
Biến hóa thình lình khiến rất nhiều người trên Lăng Tiêu Thiên Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, một số người bay lên trời.
- Ầm! Mới vừa bay lên trời, đã bị cái lồng màu lam oanh tạc rơi xuống đất.
- Không cần chạy trốn, đây là Cổ Tiên khí, chỉ có thể vào, không thể ra! Tề Minh cười nói.
Thủy Vô Ngân hai mắt híp lại, khốn trụ Lăng Tiêu Thiên Đình?
- Ta tạm thời cũng không cần cùng đám người các ngươi nhiều lời vô nghĩa, ta biết các ngươi ngoan cố, thu phục các ngươi, để cho Thánh Vương đến thu phục đi, ta bây giờ cho các ngươi 3 ngày, giao binh phù, Thừa Tướng Ấn, Tử Thần Vương Ấn Đại Tranh ra! Ta có thể không làm suy suyển Lăng Tiêu Thiên Đình một chút nào. Suy nghĩ thật kỹ đi! Tề Minh Vương cười nói.
Nói xong, Tề Minh Vương mang theo hơn mười thuộc hạ đột nhiên biến mất.
Cấm phong Lăng Tiêu Thiên Đình?
Đại Tranh tam hùng liếc nhau, đồng thời cũng nhìn thấu tính toán của Tề Minh Vương, Đại Tranh chỉ cần có ba vật kia là có thể điều binh khiển tướng, có thể hạ được chiếu thư! Là có thể chỉ huy được cả Đại Tranh, ba thứ này há có thể giao cho Tề Minh Vương?
Trường Sinh Điện trở nên tĩnh mịch!
Ba ngày thoáng một cái đã qua, Tề Minh Vương lại lần nữa mang theo các thuộc hạ cường thế đến.
Vẫn là cái quảng trường kia, trên quảng trường, quần thần thấy chết không sờn, trong ba ngày này, mỗi người bọn họ trở về thông báo hậu sự, tiếp đó cùng nhau theo Thủy Vô Ngân trở lại quảng trường, nghênh đón ác nhân địch triều.
- Khá lắm Chung Sơn, không ngờ có nhiều người tận trung như vậy! Tề Minh Vương vô cùng cảm thán nhìn những người này.
Tự vấn lòng, Tề Minh Vương biết, coi như Thánh Vương mình cũng không có khả năng có nhiều người tận trung như vậy.
- Nghĩ ra chưa? Tề Minh Vương nhìn về phía mọi người.
Đám người Thủy Vô Ngân lạnh lùng nhìn. - Ba ngày, cấm quân bắt đầu rối loạn rồi chứ? Còn có, xung quanh không chiếm được tin tức của các ngươi, cũng khẳng định bắt đầu luống cuống rồi, hiện tại không giao binh phù và đại ấn ra cho ta, Đại Tranh không tới nửa tháng, nhất định diệt vong! Tề Minh Vương tự tin nói.
- Ngươi nói là cái này sao? Thủy Vô Ngân bỗng nhiên nói.
Tử Thần Vương bỗng nhiên lấy ra Vương Ấn, Lâm Khiếu lấy ra binh phù, Thủy Kính lấy ra đại ấn!
- Không sai, không thể tưởng được a, các ngươi không ngờ cũng...! Tề Minh Vương còn chưa có nói xong.
- Ầm!
Binh phù, Vương Ấn, Thừa Tướng Ấn, ầm ầm nổ tung, bị ba người phá hủy.
- Các ngươi? Tề Minh Vương cả giận nói.
- Ha ha ha ha, Tề Minh Vương, Thái Cực Thánh đình đúng là để mắt chúng ta, để một mình Cổ Tiên ngươi tiến đến Đại Tranh ta, chúng ta không bảo vệ được Đại Tranh, nhưng chúng ta cũng sẽ không bán Đại Tranh, chúng ta và Đại Tranh cùng tồn tại! Thủy Vô Ngân cười nhạt nói.
Tề Minh Vương sắc mặt âm trầm, lần này mục đích hàng đầu là lấy được đại bộ phận lãnh thổ Đại Tranh, tiếp theo mới là ba người này. Binh phù, Vương Ấn, Thừa Tướng Ấn vỡ nát. Thái Cực Thánh đình nhất định chỉ lấy được một ít lợi ích.
- Muốn chết, các ngươi muốn chết! Tề Minh Vương nổi giận.
- Thánh Vương sẽ báo thù cho chúng ta, Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại! Thủy Vô Ngân kêu lên.
- Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại.................! Văn võ quan viên cũng quát lên một tiếng.
Đại Tranh và chúng ta cùng tồn tại, thanh âm chấn vang bầu trời, trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu Thiên Đình nơi nơi đều vang vọng thanh âm này. Dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình đã biết được nguyên nhân, trong lúc nghe thanh âm này đều rơi lệ đầy mặt.
- Thánh Vương, Thánh Vương ngươi rốt cuộc ở đâu! Ngươi mau trở lại đi! Dân chúng trong lòng gào thét.
Một màn nhục nhã này, một phần bi tráng này, khiến mọi người đều siết chặt nắm tay, trong lòng mọi người tràn đầy lửa giận.
- Tốt, tốt, tốt, các ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta, người đâu, trừ Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và Lâm Khiếu, những quan viên khác đều giết cho ta, giết, giết.................! Tề Minh Vương bị chọc giận.
[CHARGE=3]
Hung tính bừng bừng, phải đại khai sát giới.
- Xoạt xoạt!
Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và những người khác đều lấy pháp bảo ra.
Nhìn thái độ ba người, Tề Minh Vương bỗng nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói: - Cùng nhau giết đi, ba người bọn họ cũng không cần để lại.
Tề Minh Vương nhìn ra, ba người này, vĩnh viễn không thể thu phục. Tề Minh Vương mang tới đều là Đại Tiên, tự nhiên có tư cách giết hại quần thần Đại Tranh.
- Không chừa một mống, giết............!
Theo Tề Minh Vương gào to một tiếng, dường như tuyên bố tất cả tính mạng mọi người trước Trường Sinh Điện vậy, xa xa, Lãng Chân vẫn nằm trong hố không hề nhúc nhích trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn cay độc.
Chết, các ngươi đều chết đi!
- Ai dám giết ái khanh của trẫm?
Bỗng nhiên, dường như đất bằng phẳng vang lên một tiếng thiên lôi vậy, một tiếng thanh âm khí phách mười phần vang vọng toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình!
Tề Minh Vương biến sắc, nhìn lại phương tây, phương tây, 1 cái chấm đen cấp tốc phóng tới Lăng Tiêu Thiên Đình.
Quá xa, cũng quá nhanh!
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, 1 cổ sóng khí kinh khủng thổi tới.
- Ào ào.................!
Gió lớn thổi qua Trường Sinh Điện, sau khi cát bay đá chạy, trên quảng trường lập tức xuất hiện một thân ảnh áo bào đen.
Ai dám giết ái khanh của trẫm?
Nghe được thanh âm này, toàn bộ dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình bỗng nhiên ngừng lại. Tiếp theo, toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều sôi trào lên.
- Đây là?
- Đây là tiếng của Thánh Vương? Tiếng của Thánh Vương!
- Tiếng của Thánh Vương, Thánh Vương đã trở lại, Thánh Vương đã trở lại..........
- Thánh Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.................!
- Thánh Vương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất........!
Toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình lập tức vang lên tiếng hoan hô, từng dân chúng kích động cả người đều run rẩy, kích động, trong lòng kêu gọi đã trở thành hiện thực, là Thánh Vương, đúng thật là Thánh Vương!
Trong lúc kích động, nước mắt không ngừng rơi xuống, mọi người quay sang phương hướng hoàng cung quỳ bái.
Trước Trường Sinh Điện cũng như vậy, đám quan ôm ý niệm phải chết trong lòng, đã chuẩn bị làm trận tử chiến cuối cùng, đại trượng phu sao phải sợ chết! Từ lúc bắt đầu còn là phàm nhân, một đường theo Đại Tranh sống mấy trăm năm, còn sợ chết sao?
Bi tráng tràn ngập trong lòng mọi người, Thánh Vương, chúng ta tận trung với người.
Trong lúc không để ý sinh tử, bầu trời nổ vang một tiếng, đồng dạng tất cả thần tử cũng kinh ngạc, ta gặp ảo giác sao?
Sẽ không sai, là thanh âm của Thánh Vương, Thánh Vương đã trở lại, Vương giả trở về! Một ít cựu thần lập tức kích động môi run lên.
Cũng chỉ một lát, một cơn gió lớn thổi qua, sau ánh mắt mê man, chúng thần nhìn thân ảnh vô cùng quen thuộc kia, vẫn vĩ ngạn như trước, vẫn cao lớn như trước. Vẫn quen thuộc như trước.
- Thánh Vương.................!
Các lão thần sinh tử trước mặt cũng chưa từng rơi lệ, bây giờ nước mắt rơi như mưa, nhao nhao quỳ lạy.
Đám người Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính cũng kích động môi run run, ba người hít mấy hơi thật sâu, không thể nói nên lời cỗ kích động trong lòng kia. - Thánh Vương thật sự còn sống, Thánh Vương đã trở lại, Đại Tranh Thánh Vương lại đã trở lại........ - - - - - oOo- - - - -
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử