Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141: Vương Giả Trở Về (1)
ãng Chân nhiều lắm chỉ là nói lý giằng co với Lâm Khiếu, trước mắt quan viên cả triều thì chưa từng có qua, hôm nay nhảy ra, rõ ràng cho thấy xé rách da mặt.
Lâm Khiếu quay đầu, nhìn về phía Lãng Chân.
- Khăng khăng một mực? Binh bộ Thượng thư, xin nhớ thân phận của ngươi, trước khi nói chuyện xin nghĩ đến hậu quả! Lâm Khiếu trừng mắt nói.
- Hừ, hậu quả? Ta chính là không ưa nhìn ngươi lũng đoạn, Đại Tranh thiên hạ sắp hủy ở trong tay ngươi, Vô Song Thành bị mất, ngươi khó thoát khỏi tội này, nếu không phải ngươi tử thủ cấm quân, sao lại xảy ra loại sự tình này? Không có bản lãnh, lại một mực giữ chặt quân quyền, nắm chặt binh phù, ngươi là tội nhân của Đại Tranh! Lãng Chân kêu lên.
- Xin Đại tướng quân giao ra binh phù!
20 tên quan viên bỗng nhiên bước ra khỏi hàng kêu lên.
Lâm Khiếu hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên một cỗ hàn quang.
- Các ngươi thật sự là suy nghĩ cho Đại Tranh sao? Lâm Khiếu lạnh lùng nói.
- Chúng ta tâm sáng như trăng, vĩnh viễn trung thành với Đại Tranh, Lâm Khiếu, giao binh phù ra, Đại Tranh ta còn có thể cứu! Lãng Chân lại lần nữa nói.
- Xin Đại tướng quân giao ra binh phù!
Gần 30 tên quan viên cùng nhau kêu lên. Đây là ép Lâm Khiếu?
Văn võ bá quan cả triều còn dư lại đều trầm mặc, từng người đều vô cùng kinh ngạc. Đây là?
- Ha ha ha ha hắc! Lâm Khiếu cười to một tiếng.
- Đại tướng quân còn có gì muốn nói? Lãng Chân tự tin nói, dường như nắm chắc phần thắng vậy.
- Lời Thánh Vương trước khi đi mọi người đều quên mất hay sao? Lâm Khiếu trầm giọng nói.
Nghe Lâm Khiếu nói vậy, Lãng Chân biến sắc, ba mươi quan viên bước ra khỏi hàng kia cũng như vậy. - - - -
- Trẫm hy vọng thọ cùng trời đất, Đại Tranh thọ ngang với trời, cho nên, ở trong này trẫm làm một chút an bài Đại Tranh về sau, nhớ kỹ, trẫm an bài ngày hôm nay, chính là thánh chỉ cao nhất, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, ai cũng không được vi phạm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, có người dám thí chủ, dùng tội phản quốc trị tội.
- Đây là thánh chỉ cao nhất, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, ai cũng không được vi phạm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, có dám tự tiện thí chủ, dùng tội phản quốc luận xử! Lâm Khiếu quát lớn 1 tiếng.
Vừa quát xong, trong quan viên bước ra khỏi hàng có vài tên bỗng nhiên cả người run lên.
- Người đâu, bắt lại những người phản quốc này lại cho ta. Lâm Khiếu hét lớn một tiếng.
- Vâng! Ngoài điện lập tức truyền đến thanh âm của rất nhiều thị vệ.
Lãng Chân sắc mặt thay đổi, không phải vì lời nói của Lâm Khiếu mà là người bên ngoài.
Dần Lạc Nhật, Quy Xà? Tinh nhuệ các tộc, một đám người mạnh nhất của Đại Tranh?
Trong chớp mắt, Lãng Chân hiểu, Lâm Khiếu cố ý, sự tình đã bại lộ?
Căn bản không có chút cầu xin tha thứ, Lãng Chân quát to: - Đi!
Ba mươi quan viên đã sớm hoảng hốt, lấy Lãng Chân cầm đầu, Lãng Chân quát đi một tiếng, mọi người thuận thế bay ra ngoài.
- Vù! Trong giây lát, 31 người trốn ra ngoài.
Quan viên còn dư lại hơi hơi kinh ngạc, từng người tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, biết thế cục khẩn cấp nhưng không cần thiết phải khẩn cấp như vậy chứ? Tội phản quốc? Trốn chạy?
- Chư vị đồng nghiệp! Thủy Vô Ngân bỗng nhiên kêu lên.
Quần thần lập tức bị Thủy Vô Ngân dời lực chú ý lại.
- Đại Tranh xuất hiện phản nghịch, bọn họ là do Đại tướng quân tìm được, thật đáng mừng! Thủy Vô Ngân nói.
Thủy Vô Ngân nói xong, chúng thần không khỏi nhíu mày, một thần tử lão làng bỗng nhiên bước ra khỏi hàng.
- Đại tướng quân, bây giờ quốc gia lâm nguy, Lãng Chân và quan viên vừa rồi là nhất thời kích động, nhưng tội không đáng chết a, bọn họ cũng là vì suy nghĩ cho Đại Tranh, xin Đại tướng quân hãy chớ tức giận. Cựu thần tử nói.
Lâm Khiếu nhìn hắn, cũng không tức giận mà gật gật đầu nói: - Lễ bộ Thị lang, một lòng vì nước, Lâm Khiếu bội phục, chỉ là, việc này cũng không phải là đơn giản như vậy!
- Ồ?
- Chư vị, theo ta đi ra là biết. Lâm Khiếu nói.
Những thần tử tận trung với Đại Tranh này, Lâm Khiếu tự nhiên tôn kính, tuy rằng bọn họ trí tuệ không đủ để chấn nhiếp tứ phương, nhưng bọn hắn trung tâm so với những 'Nhân tài' kia còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Mỗi người đều cho rằng Chung Sơn đã chết, bọn họ vẫn tin tưởng vững vàng là Chung Sơn còn sống, cùng Đại Tranh tồn vong, người như vậy, mới là người đáng quý nhất của Đại Tranh!
- Ồ? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?
Rất nhiều thần tử đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cũng có người dường như đoán được điều gì xảy ra.
Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và Lâm Khiếu chậm rãi đi ra đại điện. Ngoài đại điện, Lãng Chân cùng các quan viên bị một đám cường giả tuyệt thế Đại Tranh vây lại, những người này đều là tinh nhuệ, người mạnh nhất.
Các cường giả vây quanh Lãng Chân, Lãng Chân không có chỗ để đi!
- Lãng Chân, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi! Thủy Vô Ngân thản nhiên nói.
- Thúc thủ chịu trói? Ha ha ha!
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên một đạo khói lửa xông lên trời.
- Hưu! Trong lúc ngọn lửa xông lên tận trời.
Ánh mắt Lãng Chân lập tức sáng lên. Đồng thời âm thầm thở phào.
- Thúc thủ chịu trói chính là các ngươi, hiện tại, Lăng Tiêu Thiên Đình đã bị ta khống chế, tất cả cứ điểm, toàn bộ là người của ta, các ngươi còn không thúc thủ chịu trói? Lãng Chân chợt cười to nói.
- Vù, vù!
Đồng thời, xung quanh Trường Sinh Điện, đột nhiên có rất nhiều tướng sĩ bay lên trời, ước chừng hơn vạn người, từng người tay cầm trường cung, nhắm thẳng vào Trường Sinh Điện.
- Đại trận hoàng cung bị phá sao? Bọn họ vào bằng cách nào? Lễ bộ Thị lang lúc trước bỗng nhiên kêu lên.
[CHARGE=3]- Vào bằng cách nào? Tự nhiên là người trông coi trận pháp, biến thành người của ta! Ha ha ha ha! Lãng Chân cười to nói.
- Lãng Chân, chư vị, các ngươi thật sự phản quốc! Thủy Vô Ngân trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận.
Lãng Chân, từ tiểu thế giới đã cùng mọi người quen thân, từng bước một đi đến vị trí Binh bộ Thượng thư, có thể thấy được khó được cỡ nào, không thể tưởng được đồng nghiệp ngày trước, giờ phút này không ngờ xung đột vũ trang?
- Phản quốc? Còn có nước gì? Hiện tại, toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều ở trong tay ta, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đại Tranh không trở lại, chư vị tốt hơn theo ta gia nhập Thái Cực Thánh đình đi! Lãng Chân cười to nói.
Nắm chắc phần thắng! Lãng Chân cũng khoa trương lên!
- Phải không? Lâm Khiếu quát lạnh một tiếng.
- Hừ, Lâm Khiếu, giao binh phù ra, ta có thể vì chuyện xưa bỏ qua cho ngươi, nếu như ngươi không giao ra, như vậy người nhà của ngươi...!” Lãng Chân lộ ra nụ cười tà nói.
Hiển nhiên muốn dùng người nhà Lâm Khiếu uy hiếp Lâm Khiếu.
- Đánh hạ đi, bọn họ đã hoàn toàn không thể cứu được! Thủy Vô Ngân lắc đầu.
Đám người Dần Lạc Nhật gật gật đầu. Chuẩn bị ra tay.
- Làm gì? Muốn chết? Lãng Chân trừng mắt.
Vung tay lên, hiển nhiên để 10 vạn cường giả trên bầu trời động thủ, nhưng 10 vạn tướng sĩ kia cũng chậm rãi bay trở xuống. Lãng Chân trừng mắt, chẳng lẽ tay ta vung thế sai rồi sao?
- Người sâu, giết bọn họ, giết bọn họ? Lãng Chân kêu lên.
Nhưng những kia tướng sĩ kia căn bản không nghe được vậy, cứ như vậy bay đi.
31 quan viên trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Vô dụng, Lăng Tiêu Thiên Đình, tất cả ám cọc của ngươi đều đã bị rút ra, thậm chí chỗ ở của sứ giả Thái Cực ngươi cũng vậy. Lãng Chân, việc tới bước này, ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc! Nhưng, quốc pháp lớn như trời, người phản quốc giết cửu tộc, cửu tộc của ngươi vừa rồi đã trảm toàn bộ rồi, hiện tại chỉ còn dư ngươi! Thủy Vô Ngân lắc lắc đầu nói.
- Không thể như vậy, không thể như vậy!” Lãng Chân khó tin nói.
Ba mươi quan viên khác vẻ mặt đầy bi tráng.
- Liều mạng với bọn hắn! Lãng Chân hét lớn.
- Liều mạng! Ba mươi quan viên bằng bất cứ giá nào. Phát cuồng nhằm về phía đám người Dần Lạc Nhật.
Mà Lãng Chân cũng thừa dịp người khác liều mạng, nhanh chóng chạy trốn về sau.
- Trốn? Ngươi trốn đi đâu?
Trước mặt Lãng Chân bỗng nhiên hiện ra một người, Chí Tôn Huyền Vũ tộc, Quy Xà!
- Ầm ầm.................!
Trước Trường Sinh Điện, đại chiến không thể vãn hồi! Chiến đấu cường thế, phát ra ánh sáng hoa mỹ. Toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều nhìn về phương hướng hoàng cung.
Từ sáng đánh tới tối, 30 tên quan viên bị đánh gục toàn bộ tại đương trường, chỉ còn một mình Lãng Chân giãy giụa trong đau khổ.
Lãng Chân toàn thân đẫm máu, vẻ mặt tức giận, tuy nhiên Lãng Chân cũng không hối hận, Chung Sơn đã chết, Đại Tranh không đáng giá lưu luyến, chỉ là không nghĩ tới Tử Thần Vương bọn họ lại cảnh giác như vậy, bọn họ làm sao biết hôm nay mình động thủ?
Bọn họ làm sao biết?
Quan viên cả triều lạnh lùng nhìn, không ai cầu tình cho đám người phản quốc này, nhìn chiến đấu một hồi lâu, đám quan viên đối với Đại Tranh càng thêm trung tâm.
- Thế nào, còn chưa chấm dứt a!
Bỗng nhiên một tiếng nhàn nhã truyền đến.
Thanh âm tới rất đột ngột, hơn nữa có loại hương vị mê hoặc lòng người. Mọi người dừng tay lại, hơi kinh hãi nhìn bầu trời.
Chẳng biết lúc nào, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mười mấy thân ảnh.
Cầm đầu là một gã nam nhân áo bào tím, phía sau đều là thuộc hạ. Nam nhân áo bào tím vẻ mặt đầy trêu tức, mà những người khác cũng một thân ngạo khí, dường như khinh thường những người phía dưới vậy.
- Tề Minh vương gia, ngươi rốt cũng tới! Lãng Chân ngạc nhiên hét lớn.
- Thái Cực Thánh đình, Tề Minh Vương? Thủy Vô Ngân lạnh lùng nói.
Chiến đấu vừa rồi mọi người xung quanh lập tức ủng hộ đám người Thủy Vô Ngân.
- So với ta tưởng tượng còn ưu tú hơn, Đại Tranh tam hùng! Một cái Thánh Đình xuống dốc? Không ngờ tra ra tất cả ám cọc? Xem ra Lãng Chân so với các ngươi còn kém xa! Tề Minh Vương gật gật đầu nói.
Lãng Chân nghe Tề Minh Vương nới vậy, vẻ mặt đầy khó coi.
- Vương gia, ta! Lãng Chân muốn phản bác.
- Ngươi cái gì mà ngươi? Bảo ngươi ép ra binh phù, cho tới hôm nay cũng không có hiệu quả, còn bồi mạng tất cả thuộc hạ và người nhà của mình vào, rác rưởi! Đến Thái Cực ta cũng vẫn là rác rưởi, Thái Cực Thánh đình ta cũng không thu rác rưởi! Tề Minh Vương lạnh lùng nói.
- Vương gia, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi đã đáp ứng ta! Lãng Chân luống cuống, vẻ mặt đầy khó tin, Tề Minh Vương tại sao có thể lật lọng như vậy?
- Cút ngay! Tề Minh Vương thản nhiên nói.
- Ầm! Phía sau có người ra tay đánh Lãng Chân ở dưới, ở trên quảng trường Trường Sinh Điện đập ra một cái hố to.
Lãng Chân bị Tề Minh Vương vứt bỏ, khiến các quan viên Đại Tranh không khỏi hả giận, kẻ phản quốc, báo ứng a!
Mà Lãng Chân nằm ở trong hố to, khó tin nhìn Tề Minh Vương, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Lãng Chân cảm giác trước mắt tối sầm, dường như toàn thế giới đều thay đổi.
- Chung Sơn đã chết, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính, Lâm Khiếu, ta hỏi các ngươi, các ngươi có nguyện ý gia nhập Thái Cực Thánh đình ta không? Tề Minh Vương trịnh trọng nói.
- Ha ha ha! Tề Minh Vương, ngươi đã biết rõ cần gì phải hỏi chứ? Một người trung thành với Thái Cực, ngươi không ngờ đánh hắn thành như vậy, chúng ta đi còn có đường sống sao? Thủy Vô Ngân trào phúng nói.
Lời này còn trào phúng Lãng Chân ở trong hố sâu.
Lãng Chân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, mà người phía sau Tề Minh Vương biến sắc, chỉ có Tề Minh Vương còn trầm ổn được.
- Cấm! Tề Minh Vương nói.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử