A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Căn Cốt Rộng Lớn!
ghịch Lưu Thú, thấy Thần thú cường đại này, Chung Sơn khẽ nhíu mày. Dương gian chính là bản thể, âm phủ chính là ảnh thân, loại nghịch lưu này, nếu là ảnh thân đối mặt, thật không sợ chút nào, đảo mắt là có thể tăng lại, nhưng bản thể thì?
Tu vi này của Chung Sơn có được thật sự không dễ, nhưng nếu nói sợ Nghịch Lưu Thú này vậy thì quá mức, đối với Nghịch Lưu Thú, Chung Sơn muốn tiêu diệt nó, không chỉ có một loại biện pháp.
- Đại trận này là ngươi bố trí? Vì để đối phó ta, ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ!
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Đại trận?
Nam nhân áo bào trắng hơi hơi ngạc nhiên.
Ở cách đó không xa đang có một cái trận pháp khổng lồ, tràn ngập sương khói, nhìn qua cực kỳ thần bí.
Thấy vẻ mặt của nam nhân áo bào trắng, mặt Chung Sơn liền biến sắc nhìn Tư Mã Túng Hoành. Đại trận này, mặc dù Chung Sơn không có thấy, nhưng là, chung đụng cùng Nê Bồ Tát bọn họ thời gian dài như vậy, vẫn có thể đủ để nhìn ra, trận này, là một Phong Thủy Trận.
Một cái Phong Thủy Trận? Tư Mã Túng Hoành sẽ biết bố trí Phong Thủy Trận?
- Bát Cực Thiên Vĩ đâu?
Nam nhân áo bào trắng lạnh lùng nói.
- Nhìn mặt mũi của Tuyết Mai lão tổ, hiện tại ngươi rời khỏi, ta có thể không truy cứu ngươi!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Tuyết Mai lão tổ, Tổ Tiên, trước mắt Chung Sơn không muốn trêu chọc. Không có cần thiết gây thù hằn chung quanh.
- Hừ! Đã như vậy, ta đây chế trụ ngươi trước rồi chậm rãi xét hỏi!
Nam nhân áo bào trắng lạnh lùng nói.
Đang khi nói chuyện, căn bản Chung Sơn không hề đàm luận, cái trán của Nghịch Lưu Thú dưới chân nhất thời bắn ra số lớn lục quang, cấp tốc bắn tới ba người Chung Sơn.
- Đi!
Song chưởng của Chung Sơn chia ra vỗ vào trên người của Cửu Vĩ Quận chúa cùng Tô A Phật, hai người ầm ầm bay ra khỏi, nhưng vẫn là bị lục quang chợt lóe vào thân.
- Tu vi của ta? Ta trở thành Thiên Tiên!
Tô A Phật cả kinh kêu lên.
- Ta cũng vậy!
Cửu Vĩ Quận chúa cũng là cả kinh kêu lên.
Hai người bay khỏi, nhất thời né tránh lục quang vô cùng vô tận, tu vi đều thối lui một cảnh giới. Mà Chung Sơn tự nhiên là đứng mũi chịu sào.
Trước mặt Chung Sơn nhất thời xuất hiện một tờ Đế Vương Đồ, lục quang xông vào, nhất thời bị phản xạ mà quay về, nhưng, lục quang đã phản xạ mà quay về lại bị Nghịch Lưu Thú khống chế xông về phía Chung Sơn lần nữa, Đế Vương Đồ thật giống như cũng không ngăn được lục quang, lục quang quỷ dị thật giống như cái vòng tròn bao phủ Chung Sơn.
Mặt Chung Sơn liền biến sắc, Bát Cực Thiên Vĩ đang muốn nhô ra, bỗng nhiên, Chung Sơn ngưng động tác của mình. Hơn nữa quỷ dị thu hồi Đế Vương Đồ.
Bởi vì Chung Sơn chợt phát hiện một chuyện tình kỳ lạ, lục quang chiếu xạ ở trên người, cũng không có khủng bố như tưởng tượng, đại lượng khí tức toát ra từ trên người, nhưng là, tu vi cũng không có lui.
Hoặc là nói, tu vi của Chung Sơn lui quá chậm.
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, căn cốt của chính mình, tăng chậm, chẳng lẽ lui cũng chậm?
- Chung Sơn!
Nơi xa truyền đến âm thanh kinh hô của Tô A Phật cùng Cửu Vĩ Quận chúa, bởi vì toàn thân Chung Sơn cũng bị bao phủ ở giữa lục quang.
Nhìn thảm trạng của Tư Mã Túng Hoành, nhìn nhìn lại Chung Sơn, tâm hai người cũng nâng lên.
Thanh âm 'xèo xèo xèo xèo' vang lên trên thân thể Chung Sơn, nhưng tu vi Chung Sơn vẫn dừng ở Thiên Tiên thập trọng thiên như cũ.
- Chuyện gì xảy ra? Làm sao chậm như vậy?
Nam nhân áo bào trắng lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì nam nhân áo bào trắng phát hiện mình vẫn là nhìn không thấu tu vi của Chung Sơn, đó chính là nói tu vi của Chung Sơn còn ở trên Thiên Tiên.
Chẳng lẽ lục quang có vấn đề? Không đúng, mới vừa rồi hai người bị Chung Sơn đánh ra khỏi phạm vi của lục quang, tu vi không phải cũng giảm sao?
Nam nhân áo bào trắng lộ ra một cổ khẩn trương, nơi xa, Cửu Vĩ Quận chúa cùng Tô A Phật cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, Tư Mã Túng Hoành đối diện cũng là lộ ra vẻ mặt cười lạnh. Chung Sơn? Ngươi cũng là một loại giống như ta, căn cốt của ta đây, không tới trăm năm là có thể tu trở lại, ngươi thì sao?
Tu vi của Chung Sơn căn bản không có hạ xuống!
Buồn bực nhất không phải là nam nhân áo bào trắng, mà là Nghịch Lưu Thú kia, Nghịch Lưu Thú cảm thụ rõ ràng nhất, người nọ là tảng đá sao? Làm sao tu vi một chút cũng không thay đổi? Nghịch Lưu Thú nhân tính hóa chảy ra một cổ mồ hôi lạnh.
Thêm chút sức! Càng ngày càng nhiều lục quang xông về phía Chung Sơn, bao phủ Chung Sơn.
Giờ phút này Chung Sơn càng giống như đang thí nghiệm.
Căn cốt? Đây chính là căn cốt của mình? Thiên Thần Tử đã nói 'căn cốt thật rộng lớn', chẳng lẽ chính là cái ý tứ này?
Lục quang trong độc nhãn của Nghịch Lưu Thú không ngừng trán phóng.
Một nén nhang, trên mặt của Nghịch Lưu Thú để lộ ra một cổ mỏi mệt sâu đậm, nhưng Nghịch Lưu Thú vô cùng rối rắm, đến hiện tại Chung Sơn cũng không có chuyện gì, tu vi cũng không có giảm xuống.
Nam nhân áo bào trắng cũng phát hiện tình huống không ổn, không có chuyện gì? Đối mặt với lục quang của Nghịch Lưu Thú không ngờ một chút việc cũng không có?
Trong nháy mắt, nam nhân áo bào trắng sợ hãi, lá bài tẩy lớn nhất của chính mình chính là Nghịch Lưu Thú, Nghịch Lưu Thú này cũng không đả thương được hắn, mình không phải là chết chắc sao?
Phải biết rằng, hơn hai tháng trước,, một mình Chung Sơn đã diệt mấy ngàn đệ tử Nho môn, trong đó Đại Tiên cũng không chỉ một.
Cách đó không xa, Tư Mã Túng Hoành lại là phun ra một ngụm nghịch huyết, một nén nhang, một nén nhang lại nhìn không ra dị thường của Chung Sơn, không bằng chết đi coi như xong.
Tại sao, tại sao Chung Sơn cũng không có chuyện gì?
Trong mắt Tư Mã Túng Hoành lóe lên một cổ oán độc, vô cùng oán độc, tại sao Chung Sơn không có chuyện gì? Chính mình lại trở lại Kim Đan kỳ?
Oán độc nhìn thoáng qua Chung Sơn, Tư Mã Túng Hoành nói cái gì đó đối với Thao Thiết phía dưới.
Cách đó không xa, Nghịch Lưu Thú cảm giác năng lượng thần thông của mình cũng muốn khô cạn, nhưng Chung Sơn đối diện kia lại một chút việc cũng không có. Tại sao có thể như vậy?
Chung Sơn thật giống như cảm nhận xong thân thể của mình, lạnh lùng nhìn về phía nam nhân áo bào trắng.
- Ngươi đừng tới đây. Ngươi đã nói không truy cứu!
Nam nhân áo bào trắng lộ ra một tia sợ hãi.
- Nhưng đó là tình huống ngươi còn không có trêu chọc ta, một ngày này, nếu là ta bị ngươi hại, ta tìm ai xin khoan dung đây?
Chung Sơn lạnh giọng nói.
Ầm!
Bên trong thân thể Chung Sơn bỗng nhiên vừa vang lên, thật giống như một tiếng sét của thiên địa, nổ lớn làm cho tai tất cả mọi người đau một trận. Một đám bất minh sở dĩ.
Chung Sơn lộ ra một cổ kinh ngạc, bởi vì tu vi của mình rốt cục giảm, Thiên Tiên cửu trọng thiên! Giảm đi một trọng thiên!
Nghịch Lưu Thú kích động, nhưng sau khi kích động đổi lấy vẫn là buồn bực, bởi vì đến Thiên Tiên cửu trọng thiên, tu vi Chung Sơn lại là khó giảm giống như trước.
Chung Sơn còn có thể đợi nó thời gian một nén nhang sao?
- Hừ!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Ở phía sau Nghịch Lưu Thú, đột nhiên xuất hiện một cái quái vật lớn cao năm trăm trượng.
Nam nhân áo bào trắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái miệng rất to lớn.
- A ô!
Nghịch Lưu Thú cùng nam nhân áo bào trắng cùng nhau biến mất ở trong miệng Bát Cực Thiên Vĩ. Lục quang biến mất, Bát Cực Thiên Vĩ ăn no nê lần nữa.
- A ô!
Lại là một tiếng vang quỷ dị thật lớn.
Bát Cực Thiên Vĩ biến mất, thay vào đó là một Thao Thiết lớn nhỏ ngàn trượng.
Thao Thiết một ngụm nuốt Bát Cực Thiên Vĩ vào trong bụng.
- Ha ha ha ha...
Nơi xa, Tư Mã Túng Hoành cuồng tiếu một trận. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Bát Cực Thiên Vĩ nuốt Nghịch Lưu Thú, Thao Thiết nuốt Bát Cực Thiên Vĩ, cứ như vậy, hết thảy đều ở trong bụng Thao Thiết.
- Tư Mã Túng Hoành, ngươi tên tiểu nhân này!
Cửu Vĩ Quận chúa giận kêu lên.
- Tư Mã Túng Hoành, ngươi thật không nên làm như vậy?
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Hừ, Chung Sơn, ngươi mất đi Thần thú này, ta xem ngươi làm như thế nào? Vào bụng Thao Thiết, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài! Có Thao Thiết bảo hộ ta, ngươi không giết được ta, ha ha ha ha!
Tư Mã Túng Hoành cười to nói.
Bát Cực Thiên Vĩ bị Thao Thiết nuốt, nhưng Bát Cực Thiên Vĩ là thần thức của Chung Sơn a, muốn đi ra ngoài chỉ cần tâm niệm vừa động, bất quá Chung Sơn không có dụng tâm niệm chiêu xuất Bát Cực Thiên Vĩ, mà là nói một câu với Thao Thiết để cho mọi người không cách nào hiểu.
- Nuốt ngược lại!
Chung Sơn cười lạnh nói.
Nuốt ngược lại? Có ý gì? Cửu Vĩ Quận chúa, Tô A Phật, Tư Mã Túng Hoành ai cũng không hiểu. Cái gì gọi là nuốt ngược?
Trong bụng Thao Thiết, Bát Cực Thiên Vĩ co lại thành một đoàn, đột nhiên, Bát Cực Thiên Vĩ há mồm ra, mở ra kinh khủng, thật giống như mở ra dán lên thân thể Thao Thiết, dưới một cổ sức lực, miệng Thao Thiết bỗng nhiên mở ra.
Miệng Thao Thiết càng lúc càng lớn, ầm ầm, bên trong bụng Thao Thiết thật giống như toàn bộ nhảy ra từ miệng, quỷ dị chợt lóe rồi biến mất. Tại chỗ chỉ còn lại có quái vật lớn Bát Cực Thiên Vĩ kia.
Trên mặt Tô A Phật, Cửu Vĩ Quận chúa cùng Tư Mã Túng Hoành ba người cũng là kéo ra, một màn này để cho ba người nghĩ tới cái bao tay, lộn ngược một cái bao tay ra ngoài.
Mới vừa rồi Thao Thiết chính là bị lộn ngược ra ngoài giống như cái bao tay, hơn nữa bị Bát Cực Thiên Vĩ ăn?
- Không!
Tư Mã Túng Hoành bi thương rống một tiếng.
Bát Cực Thiên Vĩ chợt lóe rồi biến mất ngay tại chỗ. Năng lượng của Nghịch Lưu Thú, Thao Thiết nhanh chóng bị phân giải, hơn nữa truyền ra phần lớn năng lượng đến trên người Chung Sơn.
Đại lượng năng lượng quán chú, tu vi tăng lên lần nữa, nhất trọng thiên mới vừa hạ xuống, lại bồi bổ trở về.
Thiên Tiên thập trọng thiên, Thiên Tiên Đại viên mãn.
Hết thảy khôi phục, Chung Sơn nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành.
Chỉ còn lại có Tư Mã Túng Hoành là Kim Đan kỳ.
Tư Mã Túng Hoành lui về phía sau một chút, vẻ mặt bi tráng cùng sợ hãi.
- Hiện tại ta còn có thể giết chết ngươi sao?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Tư Mã Túng Hoành hận hận nhìn Chung Sơn. Nhưng như vậy thì có thể thế nào? Chính là Kim Đan kỳ cùng con kiến hôi có cái gì khác nhau?
- Nói đi, Phong Thủy Trận này là dụng ý gì, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ta sẽ không tin ngươi, ngươi sẽ thả ta sao? Muốn chết, chúng ta cùng chết!
Tư Mã Túng Hoành lật tay lấy ra một thứ đồ.
Ầm!
Chung Sơn đánh ra một chưởng. Đối với cái loại người này, thật sự Chung Sơn khó có thể hăng hái trao đổi cùng hắn nữa.
Tư Mã Túng Hoành theo tiếng ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.
- Chung Sơn, ngươi phế tu vi của hắn đi?
- Chỉ có phế đi, ta mới an tâm!
Chung Sơn gật đầu.
Quay đầu, Chung Sơn nhìn về phía Phong Thủy Đại Trận, lật tay đánh ra một trưởng trong hư không, mặc dù không biết cái đại trận này có ích lợi gì, nhưng Chung Sơn vẫn là đập vỡ tan theo bản năng.
- Không nên!
Tư Mã Túng Hoành thống khổ kêu lên, nhưng căn bản Chung Sơn không có để ý tới. Hoàn toàn phá hủy cái Phong Thủy Đại Trận này.
Quay đầu, Chung Sơn nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành, nói:
- Nhìn ngươi là trọng thần của Thái Sơ, ta chỉ phế đi tu vi của ngươi, sống hay chết, xem tạo hóa của ngươi nữa!
Nói xong, Chung Sơn bay lên trời. Tô A Phật cùng Cửu Vĩ Quận chúa theo sát phía sau.
- Chung Sơn, thật ra thì ngươi có thể giết hắn rồi!
Tô A Phật nói.
- Trước khi chính thức rời khỏi Thái Sơ, đối với trọng thần của Thái Sơ, tận lực có thể không giết thì không nên giết!
Chung Sơn lắc đầu.
Không giết? Nơi xa, Tư Mã Túng Hoành nếu là nghe được, nhất định nôn ra máu, trở thành phế nhân, lại bị bị phá huỷ Phong Thủy Đại Trận, phá hủy kế hoạch của gia chủ, cái đó và giết có cái gì khác nhau?
Trận tai bay vạ gió này, mang cho Tư Mã Túng Hoành quá nhiều thê lương!
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử