You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Lai Lịch Của Vương Tĩnh Văn!
ạc Tinh Trần lấy tay lấy cung thần ra, ba tên trên dây cung, ba tên cùng phát!
Ba tên màu sắc bất đồng, một lam một xanh lục một vàng, ba tên thật giống như mỗi cái đều sử dụng không giống nhau, nhưng đều có một đặc điểm chung, thời gian!
Tên bắn cực nhanh, căn bản không cách nào dùng mắt thường bắt lấy, dưới thần thông thời gian phụ trợ, chỉ có bắn ra trong nháy mắt đã đến trước mặt Tam thái tử.
Tam thái tử mới vừa dùng Tâm Đạo Hỏa Liên đốt cháy Khô Mộc Lang Vương ác tâm này, trong lòng mới vừa thoải mái một chút, đột nhiên, lông măng toàn thân Tam thái tử dựng lên. Một loại nguy cơ trước đó chưa từng có bỗng nhiên bao phủ toàn thân.
Oanh!
Thân hình Tam thái tử thoắt một cái, tay áo vung lên đỡ một mũi tên màu vàng, nhưng là, một mũi tên màu lam đột nhiên đụng vào phía trên Pháp bảo Tâm Đạo Hỏa Liên, còn có một mũi tên màu xanh lục quỷ dị trong nháy mắt cắt đứt liên lạc giữa mình cùng Pháp bảo?
Tam thái tử bỗng nhiên cả kinh, nhưng Tâm Đạo Hỏa Liên bay ra ngoài đã bị người ta đoạt.
Bị đánh lén?
Theo mới vừa trong nháy mắt, Tam thái tử đã đoán được sự cường đại của người đánh lén. Không kém gì chính mình. Người nào?
Định thần nhìn lại.
Tâm Đạo Hỏa Liên rơi vào trong tay người kia.
- Lạc Tinh Trần, ngươi không có chết?
Chân mày Tam thái tử cau lại, kinh ngạc nói.
Mà Lạc Tinh Trần nắm Tâm Đạo Hỏa Liên, trong nháy mắt trở lại chỗ Chung Sơn.
Tam thái tử nhìn về phía nhóm người Chung Sơn kia, đột nhiên, Tam thái tử cảm giác mình thật giống như bị thiết kế.
Một nhóm người này đối đầu với một mình mình, những thuộc hạ kia của mình chết hết, Đế Tiên Tiên một chút việc cũng không có, đứng ở bên cạnh Chung Sơn?
Đó là một ván cờ? Ván cờ Chung Sơn thiết kế cho ta?
Không thể nào, Chung Sơn không thể nào tà môn như vậy! Hết thảy đều là có chuyện xảy ra, nhưng là, sự kiện ngắn như vậy, Chung Sơn cùng thuộc hạ của hắn làm sao bỗng nhiên tới? Lại hợp tác cùng Lạc Tinh Trần?
Lạc Tinh Trần không có bị Chung Sơn giết chết? Cũng đúng, Chung Sơn chẳng qua là Thiên Tiên, làm sao có thể giết Lạc Tinh Trần? Bọn họ là đang diễn trò, diễn mọi người ở Chuyển Luân Cương Vực nhìn.
Tất cả mọi người bị bọn họ lừa?
- Thánh vương!
Lạc Tinh Trần cung kính đưa Tâm Đạo Hỏa Liên ra.
Cho đến khi Lạc Tinh Trần làm ra động tác, Tam thái tử mới lộ ra vẻ kinh hãi chân chính, Lạc Tinh Trần cúi đầu xưng thần?
Đường đường là Giáo chủ Đạo tràng thì không làm, đi làm người hầu dưới tay Chung Sơn?
Một màn này rung động lớn hơn rất nhiều so với bảo vật bị mất.
- Lạc Tinh Trần, không ngờ ngươi đắm mình đến loại tình trạng này, xem ra trước kia ta thật đúng là xem trọng ngươi!
Tam thái tử lạnh lùng nói. Đồng thời, Tam thái tử không ngừng liên lạc với Tâm Đạo Hỏa Liên.
Đáng tiếc, trong nháy mắt mới vừa rồi, Lạc Tinh Trần đã dùng một mũi tên cắt đứt liên lạc giữa hắn cùng với Pháp bảo, bây giờ liên lạc chỉ là vừa thành lập, căn bản không cách nào nắm giữ Tâm Đạo Hỏa Liên nữa.
Nhìn Pháp bảo trong tay Chung Sơn, Tam thái tử tức giận một trận.
Bất quá, Tam thái tử có thể làm thái tử của Vô Tướng Thánh đình, bản thân tự có chỗ độc đáo, ít nhất tương đối tĩnh táo, không có điên cuồng xông lên. Bởi vì, ở trước mặt hắn ít nhất có Lạc Tinh Trần nguyên là đệ nhất cao thủ ở Chuyển Luân Cương Vực, còn không biết rõ thực lực Chung Sơn.
Pháp bảo bị đoạt, giờ phút này căn bản chiếm không được chỗ tốt.
- Phong!
Tam thái tử quát to một tiếng.
Tâm Đạo Hỏa Liên trong tay Chung Sơn đột nhiên thu vào, ngọn lửa hoa sen to lớn đột nhiên co rút lại thành một cái tiểu cầu màu vàng.
- Tâm Đạo Hỏa Liên, ta đã phong, ai cũng không sử dụng được, Chung Sơn, sỉ nhục một ngày này, sau này Niệm Bôn ta tất sẽ hoàn lại gấp trăm lần, Tâm Đạo Hỏa Liên tạm thời gởi ở chỗ ngươi!
Tam thái tử kêu lên.
Nói xong cũng không ham chiến, thân hình thoắt một cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Đợi Tam thái tử rời đi, mọi người mới khe khẽ buông lỏng.
- Thánh vương, Tâm Đạo Hỏa Liên vốn là Pháp bảo do một cường giả hỏa hệ luyện chế, một khi tự phong, rất khó tái sử dụng, nghe đồn Niệm Bôn hắn xài 8000 năm luyện hóa, mới mở ra lần nữa!
Lạc Tinh Trần đáng tiếc nói.
Cổ Tiên khí vô cùng mê người, nhưng một Cổ Tiên khí không sử dụng được, đã để cho người ta buồn bực, cho dù từ từ luyện hóa, cũng cần 8000 năm thời gian, đây còn không phải là đợi chết sao?
- Vô phương!
Chung Sơn nói.
Nói xong, Chung Sơn vừa lộn tay, Tâm Đạo Hỏa Liên châu đột nhiên biến mất.
- Di?
Lạc Tinh Trần lộ ra một cổ bất khả tư nghị.
Không có? Loại Pháp bảo như Tâm Đạo Hỏa Liên châu này không thể chứa được trong không gian trữ vật a, Thánh vương thu đi đâu rồi? Thánh vương chẳng qua là Thiên Tiên a, chỉ có đạt tới Tổ Tiên, mới có thể biến đổi vững chắc 'Thế Giới' của mình, tạo thành một cái thế giới thật thật tại tại. Nhưng Thánh vương...
Không chỉ Lạc Tinh Trần, cơ hồ tất cả mọi người là hơi hơi ngạc nhiên, bất khả tư nghị.
Đồng thời đối với Chung Sơn cũng là kính sợ sâu đậm.
Tâm Đạo Hỏa Liên châu đi đâu rồi? Tự nhiên là thông qua Đế Vương Đồ truyền tới bản thể.
Dương gian, bản thể Chung Sơn ngồi ở trong một gian mật thất.
Trong tay nâng hạt châu Tâm Đạo Hỏa Liên màu vàng kia.
Bát Cực Thiên Vĩ leo lên đầu vai Chung Sơn, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm hạt châu màu vàng.
Chung Sơn lấy tay ném đi.
Y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ hưng phấn há mồm nuốt vào, tiếp theo vẻ mặt thỏa mãn biến mất ngay tại chỗ.
Cổ Tiên khí, ai nói bị khóa sẽ không dùng được?
Âm phủ, Chung Sơn dẫn một đám người trở lại Xương Kinh.
- Thánh vương, vì sao không ở lại Niệm Bôn?
Dịch Diễn không hiểu nói.
- Làm sao ngươi biết ta có thể lưu hắn lại?
Chung Sơn cười nói.
- Niệm Bôn không bằng Lạc Tinh Trần, mà Thánh vương lợi hại hơn so sánh với Lạc Tinh Trần, còn có Vương Khô thực lực không lường được, ta nghĩ Thánh vương lưu Niệm Bôn lại cũng không phải là việc khó, nhưng là, Thánh vương lại để hắn rời đi, chẳng lẽ Thánh vương là nhìn mặt mũi của Niệm Du Du? Đưa hắn một phần nhân tình?
Dịch Diễn cau mày nói.
Dịch Diễn cho rằng, Tam thái tử Niệm Bôn nhất định phải lưu lại, chỉ có lưu lại, mới có thể có ảnh hưởng đưa đến quyết định chiếm lấy Chuyển Luân Cương Vực, nhưng một khi Niệm Bôn trở lại Nam Phương, bắt lại sẽ khó khăn.
Khẽ mỉm cười, Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải là như thế, ta cùng Niệm Du Du, sẽ không dính dấp đến người khác, về phần thả Niệm Bôn, đó là bởi vì ta muốn lấy tốc độ nhanh nhất thống nhất Chuyển Luân Cương Vực!
- Ách? Thần không rõ!
Dịch Diễn cổ quái. Thả Niệm Bôn về chỗ cũ rồi, không phải là càng thêm khó thống nhất sao?
- Niệm Bôn? Ta cần hắn thống nhất lãnh thổ quốc gia Nam Phương cho ta!
Chung Sơn nói.
Khẩu khí kia của Chung Sơn, thật giống như Niệm Bôn là thuộc hạ của Chung Sơn. Dịch Diễn tự nhiên biết đó là không có khả năng, Niệm Bôn không thể nào thần phục Đại Tranh, nhưng câu 'thống nhất lãnh thổ quốc gia Nam Phương cho ta' kia là có ý gì?
Bỗng nhiên, ánh mắt Dịch Diễn sáng lên.
- Thánh vương, chẳng lẽ, Vương Tĩnh Văn kia không phải là người của Đại Tranh ta chứ?
Dịch Diễn ngây dại.
Cái suy đoán này, trước kia Dịch Diễn tuyệt đối không dám đoán, bởi vì nó thật bất khả tư nghị, này, cái này không thể nào!
Nhưng ý tứ của Thánh vương, rõ ràng chỉ có một cái giải thích này, còn có trước kia để mặc cho Vương Tĩnh Văn.
Hài lòng nhìn thoáng qua Dịch Diễn, Chung Sơn không hề giấu diếm nữa, nhẹ nhàng gật đầu:
- Không sai!
Nhận được khẳng định trả lời chắc chắn của Chung Sơn, Dịch Diễn có cảm giác cực độ cổ quái, đồng thời lại là một trận rung động sâu đậm đối với Chung Sơn.
Vương Tĩnh Văn? Thần tử của Đại Tranh? Tân khoa Trạng nguyên của Vô Tướng Thánh đình?
Bàn tay của Thánh vương cũng quá xa a, Đại Tranh lúc nào có một người tài ba như vậy? Thánh vương đã chôn hạt giống xuống trước khi khai thiên sao?
Nhìn Dịch Diễn kinh hãi, Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Vương Tĩnh Văn này, ngươi cũng nhận biết!
- Ách?
Dịch Diễn cổ quái.
Nhận biết? Dịch Diễn không ngừng tìm kiếm trí nhớ của mình, trong trí nhớ ai có thể ứng với danh hiệu Vương Tĩnh Văn này?
Bỗng nhiên, Dịch Diễn nghĩ đến một người.
- Phạm Nhất Phẩm?
Dịch Diễn kinh ngạc một trận.
- Đúng,, chính là hắn, ta nhớ ra rồi, những năm này bố cục của Vương Tĩnh Văn, giống nhau như đúc cùng Phạm Nhất Phẩm, quá giống, là hắn?
Dịch Diễn càng ngày càng khẳng định.
Nguyên lai mưu sĩ thủ hạ đệ nhất của thái tử Đại Huyền Vương ở Đại La Thiên triều, Phạm Nhất Phẩm, từng tham dự Thiên Băng Kế Hoa của Chung Sơn, về sau lúc chiến đấu cùng Đại Tranh, Đại Huyền Vương bị Cổ Chính Nhất sát hại, tiếp theo Phạm Nhất Phẩm biến mất theo. Có người nói hắn đã chết, có người nói hắn rời đi. Nhưng Dịch Diễn trăm triệu lần không nghĩ tới, Phạm Nhất Phẩm lại còn sống, thậm chí thành đồng liêu của mình?
- Thánh vương mưu tính sâu xa, Dịch Diễn bội phục!
Dịch Diễn vô cùng thở dài nói.
- Trước khi khai thiên, tự nhiên phải tính kế một phen với đại thế giới, nếu không sẽ bị động khắp nơi!
Chung Sơn lắc đầu thở dài nói.
- Chẳng qua là thần vô cùng kỳ quái, lúc ấy Phạm Nhất Phẩm vẫn là người phàm, hắn làm sao tới đại thế giới, phải biết rằng, lúc ấy Thánh vương còn chưa khai thiên tích địa, người phàm căn bản ra không được.
Dịch Diễn lắc lắc đầu nói.
- Ngươi suy nghĩ lại một chút!
Chung Sơn cười nói.
- Chí Tôn Long tộc? Ngao Liệt?
Dịch Diễn cau mày dò hỏi.
- Không sai, chính là Ngao Liệt, Phạm Nhất Phẩm có dũng khí lớn, tự sát ở hàng ngàn tiểu thế giới, giữ lại thần hồn bị Ngao Liệt dùng Pháp bảo mang ra, lại dùng bí pháp chuyển thế sống lại, chính là Vương Tĩnh Văn hiện nay!
Chung Sơn thở dài nói.
Nhìn Chung Sơn, Dịch Diễn cau mày nói:
- Phạm Nhất Phẩm có van xin Thánh vương cái gì hay không?
Tự sát, chuyển thế sống lại, phương diện này nguy hiểm quá lớn. Tại sao Phạm Nhất Phẩm có dũng khí lớn như vậy, nhất định là có khát vọng phi thường nào đó chống đỡ hắn.
Ngoài ý muốn nhìn Dịch Diễn, Chung Sơn gật đầu, nhưng cũng không có nhiều lời, thấy một màn như vậy, trong lòng Dịch Diễn thăng bằng rất nhiều.
- Nếu Phạm Nhất Phẩm là Vương Tĩnh Văn, vậy một chút bí ẩn đoạn thời gian trước, thần cũng cởi bỏ!
Dịch Diễn cười nói.
- Nga?
- Mấy khoa thi của Đại Tranh ta, có nhóm lớn nhân tài tinh nhuệ, cuối cùng cũng thi rớt,; sau này thần vẫn muốn tìm bọn hắn, lại không thấy bóng dáng của bọn họ, nghĩ đến hẳn là bị Thánh vương đưa đi đến Nam Phương a!
Dịch Diễn cười nói.
- Vương Tĩnh Văn mở rộng lãnh thổ, đúng là cần một số người đảm nhiệm chức vị quan trọng!
Chung Sơn gật đầu.
- Thần hiểu!
Dịch Diễn trịnh trọng nói.
Chung Sơn tiết lộ cho Dịch Diễn nhiều như vậy, chính là muốn cho Dịch Diễn một cái tín hiệu, bởi vì Chung Sơn từ trong bố cục của Dịch Diễn, đã thấy sách lược đặc biệt nhằm vào Vương Tĩnh Văn, phân ưu cho vua là chuyện tốt, nhưng có một số việc không cần lo.
Một cái tin tức này bỗng thấu lộ. Dịch Diễn bọn họ tự nhiên cũng biết nên phát triển Đại Tranh như thế nào.
Chuyển Luân Cương Vực, Chung Sơn muốn nhất thống Chuyển Luân Cương Vực, chỉ có chiếm lĩnh một vùng biên cương, mới có thể nhòm ngó thiên hạ.
Đưa Dịch Diễn đi, Chung Sơn cũng tìm đại điện an tĩnh để bế quan tiếp.
Bản thể đột phá, miếng Tâm Đạo Hỏa Liên kia để cho tu vi bản thể từ Thiên Tiên bát trọng thiên trực tiếp vọt tới Thiên Tiên cửu trọng thiên.
Ảnh thân cũng rất nhanh liền vọt tới Thiên Tiên cửu trọng thiên.
Một Cổ Tiên khí, chỉ có thăng lên nhất trọng thiên? Chung Sơn hơi có chút lo lắng.
Mà Tam thái tử Niệm Bôn mới vừa rời đi lãnh thổ quốc gia Bắc Phương, dọc theo đường đi trong lòng tràn đầy phiền não, Bắc thượng lần này, cái gì cũng không có được, lại mất Pháp bảo, mất thần tử, bỗng nhiên, thân hình Niệm Bôn dừng lại, trong lòng cảm ứng Pháp bảo của mình. Trên mặt biến đổi.
- Hừ! Chung Sơn, ta thề phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử